Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:28
Lượt xem: 172
Công ty văn hóa Khải Tinh là một mạng xã hội đa kênh, đương nhiên sẽ khá quan tâm đến các xu hướng đang thịnh hành trên internet.
Đoạn video lướt qua trên đường phố kia cứ vậy mà rơi vào tầm mắt của bọn họ.
Mở phần bình luận ra, tất cả bình luận bên dưới đều là [Con mẹ nó.]
[Đây quả nhiên là người có tiền nha. Hai người bên cạnh có phải là vệ sĩ không?]
[Đúng vậy. Nghe nói hai vệ sĩ đi theo kia còn mang theo cả s.ú.n.g cơ.]
[Quả nhiên là người ngoại quốc.]
[Người ta là cô chủ con nhà giàu nên mới phô trương đến mức như vậy đấy…]
[Là chụp trộm à? Đáng tiếc đứng xa quá, âm thanh nghe không rõ ràng chút nào, chỉ miễn cưỡng nhìn ra nhân vật chính quả thật là người Trung.]
[Ở trên địa bàn của nước khác mà nghênh ngang như vậy. Vãi, không thể không nói cô ấy ngầu vãi đạn.]
Nhân viên trong công ty Hải Tinh đọc tới đây, họ đồng loạt ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhau. Sau cùng cũng có người dè dặt lên tiếng, mạnh dạn xác nhận nhân vật trong video: “Hình như hơi giống Úc Tưởng?”
Người đầu tiên ngẩng lên, người thứ hai cũng nhanh chóng tung hứng: “Đúng là hơi giống.”
“Đây không phải video ngày hôm qua sao?” Đồng nghiệp mới không nhịn được mở miệng nói: “Hôm qua Úc Tưởng vẫn ở công ty mà… Sao lại có thể chạy đến gần chỗ tòa nhà Thủy Môn được?”
Bọn họ càng nhìn càng cảm thấy không giống nhân viên trong công ty họ rồi.
Biết rằng mấy người tung hô Úc Tưởng hơi quá nhưng cũng không đến mức chuyện gì cũng quẳng lên người Úc Tưởng được chứ?
Lúc này, Liêu Giai Phỉ ở bên kia đi qua nhẹ nhàng tặng thêm một câu: “À, đúng rồi, buổi sáng sau khi cô ấy rời khỏi công ty đã lên máy bay tư nhân xuất ngoại rồi. Chính miệng cô ấy tự nói nhé.”
Nhóm đồng nghiệp mới không nói gì nữa.
Bọn họ lại không nhịn được, xem đi xem lại cái video kia.
Bọn họ vẫn biết quá ít về con người Úc Tưởng nên cũng không có cách nào xác nhận xem đó có thật sự là Úc Tưởng hay không.
Ngày hôm qua thì không cần phải nói, cậu cả Trữ và giám đốc Lăng kia vì muốn giành lấy Úc Tưởng mà đánh nhau?
Đến nỗi làm hỏng cả cửa?
Cậu cả Trữ còn bị thương ở tay đúng không?
Không biết vị nào trong hai người họ có thể rộng lượng như vậy, vừa ngoảnh đầu lại đã cho Úc Tưởng nghỉ phép xuất ngoại?
Không, không phải. Đây không phải là vấn đề quan trọng…
“Cả ngày hôm nay Úc Tưởng cũng chưa xuất hiện ở công ty. Cô ấy không đi làm, cũng không quẹt thẻ mà không sao à?” Vị đồng nghiệp mới hỏi.
“Ừ, làm quen với điều đó đi là vừa.” Nhân viên cũ nói.
Đồng nghiệp mới: ?
Chuyện này cũng phải quen sao? Tổng giám đốc Thẩm cũng quen rồi sao?
“Mau chuẩn bị tan làm đi. Mọi người xử lý chuyện của mình thôi. Cái gì nên làm thì làm ngay đi.” Liêu Giai Phỉ liếc nhìn đồng hồ treo tường nói.
Nhân viên mới không nhịn được mà hỏi: “Hôm qua nói Livinan mở rộng…”
“Vậy đợi Úc Tưởng đến hỏi đi.”
“Dạ?”
“Chỉ có Úc Tưởng mới biết được chuyện này có thành hay không.”
“Ơ, không đúng à, đi thôi. Buổi tối đi hát karaoke?” Mọi người vui vẻ chào hỏi lẫn nhau nhưng không ngờ lại bị lây một phần tính cách của Úc Tưởng.
Nhưng quả thật gần đây hiệu suất làm việc của mọi người đều không tồi. Sau khi hoàn thành công việc thì tất cả mạnh dạn đứng lên đi về. Sau này, tất cả bọn họ cũng dần thích cái cảm giác này…
Có điều sau khi ra ngoài được khoảng hai phút, mọi người mới phát hiện Nhiễm Chương còn chưa đi.
Chàng thanh niên đội chiếc mũ lưỡi chai, chậm rãi đứng dậy khỏi sofa, nói: “Gọi điện thoại cho Úc Tưởng mà không được, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tâm trạng của Nhiễm Chương quả thật cũng rất phức tạp.
Lần đầu tiên, không những có người sắp xếp ép buộc cho anh ta, mà còn yêu cầu anh ta đi tìm người quản lý đã mất tung tích kia. Trong chốc lát một suy nghĩ lướt qua đầu anh ta, vừa vui sướng lại vừa mờ mịt.
Liêu Giai Phỉ suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Có lẽ cô ấy đang ngồi trên máy bay về nước rồi chăng?”
Đúng lúc đó, Úc Tưởng vừa mới tắt chế độ máy bay.
Sau đó vô số thông báo hiện lên.
Trong đó, bác cả và thư ký Lưu quan tâm đến cô nhất, gần như bố mẹ ruột của cô vậy.
Úc Tưởng không nhịn được mà nở nụ cười.
“Sao vậy?” Trữ Lễ Hàn nghiêng đầu hỏi.
“Chủ tịch Trữ hình như rất sốt ruột đấy…”
Tinh thần của Trữ Lễ Hàn khá tốt, anh cúi đầu xuống nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi thôi, để xem ông ta đòi cô số tiền khổng lồ đến cỡ nào.”
Trong lòng Ức Tưởng muốn nói anh quả nhiên không hổ danh là nhân vật phản diện, anh và nam chính đều thuộc hàng nhân vật quyền lực nhất trên thương trường.
Tôi ra giá trước, sau đó anh dùng hết tâm can tỳ phế thận của Trữ Sơn ra chèn ép, hành hạ, nhân tiện tăng giá lên.
Đừng nói là…
Tôi cũng rất mong chờ khoản tiền khổng lồ này lớn như thế nào đây.
Úc Tưởng vừa đi theo Trữ Lễ Hàn đến lối ra, vừa gọi điện cho bác cả.
Bác cả nghe thấy giọng cô, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi trước: “Cháu không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có đâu, tôi vừa xuống máy bay thôi.” Úc Tưởng mở miệng nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Bây giờ bác cả không để ý giọng điệu của Úc Tưởng đang khó chịu thế nào.
Bây giờ, ông ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của Úc Tưởng như bao người khác. Sau khi nghe thấy cô nói không có chuyện gì, ông ta thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa thông tin liên lạc của vị luật sư mà mình đã chi rất nhiều tiền cho Úc Tưởng.
Ông ta đoán chắc rằng Trữ Sơn có khả năng sẽ nắm được nhược điểm của Úc Tưởng để mà khởi tố cô.
Muốn tìm được một vị luật sư không e sợ trước Trữ Sơn tuy rằng rất khó nhưng không phải là không có.
Tất nhiên còn rất nhiều vị luật sư tài giỏi, chuyên giải quyết các vụ án khó nhằn, một khi thắng kiện rồi thì lập tức thanh danh vang dội khắp nơi…
“Cháu có thể gọi điện cho người này. Anh ta lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh.” Bác cả nói.
Úc Tưởng đáp lời: “À được, tôi lập tức gọi điện cho anh ta qua đây.”
Bác cả sửng sốt.
Lập tức?
Bây giờ đã tối như vậy rồi, gọi anh ta qua để làm gì…
Ở một nơi khác, thư ký Lưu lúc này cũng rất nôn nóng.
Cậu ấy vất vả lắm mới có thể gọi điện thoại được cho Úc Tưởng nhưng đầu đây bên kia lại vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận.”
Thư ký Lưu không chờ được, có chút luống cuống.
Úc Tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ nhỉ?
Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, cậu cả Trữ và cậu chủ Lăng chắc chắn sẽ đổ hết chuyện này lên đầu chủ tịch Trữ. Chủ tịch Trữ không chừng sẽ quăng cái nồi này lên đầu cậu…
Thư ký Lưu không thể chịu nổi suy đoán này, càng ngày càng kích động, đành phải gọi điện liên tục cho chủ tịch Trữ.
Sau đó, cậu thành công lan truyền sự nôn nóng này lại cho Trữ Sơn.
Trước khi Úc Tưởng nhận cuộc điện thoại của ông ta, Trữ Sơn đã phải uống một viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh.
“Cô Úc, cuối cùng cô…” Cuối cùng cô cũng nhận điện thoại rồi.
Thư ký Lưu còn chưa nói hết những lời tràn ngập sự u oán vừa rồi.
Úc Tưởng đã nhanh chóng đã trả lời lại: “Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê Doris, được không?”
Thư ký Lưu: “Quán, quán cà phê à?”
Cậu ấy đã chọn sẵn địa điểm trước rồi, kết quả phải đợi Úc Tưởng cả ngày.
“Sao cô lại chọn quán cà phê này vậy?” Thư ký Lưu không nhịn được mà hỏi.
Trong lòng cậu ấy đang nghĩ chỗ này không đủ an toàn.
Úc Tưởng nhẹ nhàng “A” một tiếng, trong đầu nghĩ rằng không phải trong tiểu thuyết đã viết như vậy sao? Cho dù là phu nhân quyền quý cỡ nào thì cũng sẽ chọn hẹn nữ chính ra gặp ở quán cà phê thôi mà. Sau đó, ngay cái lúc nữ chính tỏ ra không phục thì cầm ly cà phê nóng lên, đổ thẳng từ trên đầu nữ chính xuống khiến cô ướt sũng.
Nhưng Úc Tưởng chắc chắn không muốn phải “tắm” nước.
Cô chọn lý do hợp tình hợp lý mà nói: “Tất nhiên là vì nếu thư ký Lưu nói chuyện gì đó không thích hợp thì ở đây tôi có thể tiện tay cho anh tắm cà phê rồi.”
Cổ họng thư ký Lưu cứng ngắt, lập tức nuốt hết toàn bộ những lời phủ đầu mà chủ tịch Trữ đã nói với anh.
Trữ Sơn cần mặt mũi.
Tiền sẽ cho nhưng lời độc địa chắc chắn phải nói.
Ông ta không biết thư ký Lưu đã âm thầm xóa phần này đi.
“Vậy thì gặp ở quán cà phê đi.” Thư ký Lưu yếu ớt nói.
Cậu ấy không dám đứng trước mặt Úc Tưởng mà ra vẻ mạnh mẽ làm chủ, chỉ cần nhanh chóng hoàn thành quá trình này là được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-42.html.]
Nửa tiếng sau.
Trữ Lễ Hàn ngồi trong xe, nhìn Úc Tưởng đi vào quán cà phê.
“Cậu, còn cả cậu nữa, xuống xe trông chừng đi.” Trữ Lễ Hàn tùy tiện gọi hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ gật đầu, mở cửa xuống xe, sau đó đi vào bên trong quán cà phê. Một người ngồi ở ngay gần cửa, một người đi vào bên trong, chọn vị trí vấn chỗ Úc Tưởng ngồi nhất.
Vị luật sư được bác cả mời đến lúc này cũng đã đến rồi. Anh ta thậm chí còn không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, mỉm cười rồi nói: “Ngồi xuống trước đi đã.”
Luật sư: “Được.”
Thư ký Lưu không nhịn được mà hỏi: “Vị này là?”
Úc Tưởng: “Luật sư đấy, giúp chúng ta soát lại hợp đồng.”
Trong lòng thư ký Lưu khẽ rùng mình. Từ sâu trong lòng cậu ấy muốn cảm thán, cô Úc này quả nhiên đã có chuẩn bị từ trước.
Cũng may, chúng tôi lăn lộn thương trường bao lâu nay, cũng không muốn lừa cô. Nếu không lúc tôi bị vạch trần ra, tôi sẽ bị đổ cà phê lên đầu…
Thư ký Lưu nở nụ cười nhạt nhẽo, lấy hợp đồng ra đặt trước mặt Úc Tưởng: “Hợp đồng có hai bản… Cô từ từ xem đi nhé.”
Vị luật sư bên này đầy cảnh giác, vuốt ve cổ áo, biểu lộ một bộ dạng ngang nhiên như gà chọi, duỗi tay giữ hợp đồng lại.
Anh ta vừa nhìn đã thấy… Bên trên có vài chữ lớn, hợp đồng tặng cho không điều kiện?
Vị luật sư còn cho rằng mắt mình có vấn đề.
Nhưng anh ta chớp mắt vài cái… Không, không sai mà!
Tâm trạng vị luật sư như thủy triều cuồn cuộn. Anh ta nhanh chóng lướt xuống bên dưới, sau đó lập tức nắm bắt được một vài từ khóa quan trọng.
Một trăm hai mươi triệu tệ, tiền mặt.
Phía dưới còn có chữ ký viết tay của Trữ Sơn và con dấu, không thể nào là giả được.
Một bản hợp đồng khác là về bất động sản tặng cho không điều kiện.
Một căn biệt thự cao cấp ở có view nhìn ra sông trị giá một trăm hai mươi triệu tệ.
Coi như chưa nộp thuế chứng thư, thuế đóng dấu nhưng những thứ này cũng đủ làm người ta cảm thấy hưng phấn đến mức đồng tử giãn rộng.
Hô hấp của vị luật sư ngày càng dồn dập.
Nếu ra toà thì sao? Nếu Trữ Sơn kia gây khó dễ cho cô chủ nhà họ Úc này thì sao?
Vị luật sư đang kiểm tra kỹ lại hợp đồng công chứng, rồi đến hợp đồng quyền sở hữu bất động sản…
Không sai, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
“Có vấn đề gì sao?” Úc Tưởng quay đầu hỏi.
Hệ thống không nhịn được nữa, lên tiếng: [Trông cô bình tĩnh thật đấy]
Úc Tưởng: Này, lúc không cầm được hợp đồng trên tay, nó cũng chỉ là một tờ giấy đầy chữ, không có cảm giác gì hết…
Phía luật sư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thư ký Lưu với ánh mắt đầy mong đợi.
Trong thoát chốc, anh ta còn cảm thấy vị thư ký Lưu phụ trách xử lý việc tặng cho của Trữ Sơn kia dường như càng hi vọng ném quách phần tài sản khổng lồ này đi, còn hơn dâng nó lên cho cô Úc này.
Thật… Không theo lẽ thường chút nào…
Vị luật sư lại giành thêm một tiếng rưỡi nữa để kiểm tra hợp đồng.
Úc Tưởng cũng không thúc giục anh ta.
Những chuyện này càng cẩn thận thì càng tốt.
Mãi cho đến chín giờ tối, Úc Tưởng mới có thể đi ra khỏi quán cà phê.
Cô nhìn số tiền được đánh dấu trên bản hợp đồng đã được công chứng, trong lòng tự nhủ Trữ Sơn này đang cố gắng san bằng bát nước đây mà.
Nhưng tiền mặt và biệt thự cao cấp, cái nào đáng giá hơn?
Nếu cô đi hỏi Trữ Sơn thì liệu Trữ Sơn có hộc m.á.u mồm tại chỗ hay không nhỉ?
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở hắt ra, trong bụng phát một âm thanh cồn cào của cơn đói.
Loại cảm giác đói này khiến cô không cảm thấy tim mình đang đập quá nhanh sau khi cầm trong tay một khối tài sản khổng lồ đủ để cô ăn sung mặc sướng trong tám kiếp sau cũng được…
Thực ra, luật sư đi theo cô có chút hơi nóng vội.
Trùng hợp, lúc này bác cả gọi điện thoại đến.
Bác cả nôn nóng hỏi: “Anh gặp Úc Tưởng chưa? Thế nào? Sao vừa rồi lại không nghe điện thoại?”
Vị luật sư hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vừa nãy không có thời gian.”
Bác cả đột nhiên có chút khẩn trương: “Thế rốt cuộc là hỏng bét rồi à?”
“Không, không phải.” Vị luật sư nói liên tiếp mấy câu không, anh ta dừng lại, hít một hơi sâu: “Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng dường như Trữ Sơn cũng không có ý định đối phó cô Úc. Ngược lại thư ký của ông ta đã mang đến hai hợp đồng cực lớn, hiện tại cô Úc đã là người phụ nữ giàu có nắm trong tay khối tài sản hơn trăm triệu.”
Bác cả nhà họ Úc: ???
Có lẽ khoảng bốn năm phút trôi qua, bác cả nhà họ Úc ở đầu dây bên kia mới mở miệng, đột nhiên kinh ngạc mà cất cao giọng: “Anh nói cái gì?”
Trong lòng vị luật sư nghĩ ông có ngạc nhiên không? Vừa rồi tôi cũng giống hệt như vậy.
Tôi ghen tị đến mức bắp chân cũng run lên từng bước.
Bên kia, thư ký Lưu gọi điện thoại cho Trữ Sơn.
“Giải quyết xong rồi sao? Con bé có nói cái gì không?”
“Xong rồi ạ. Cô Úc không nói gì hết.”
Trữ Sơn có chút bực mình: “Nếu có thời gian… Nhân tiện kiếm vài người đàn ông thân hình lực lưỡng đến trước mặt con bé đi.”
Thư ký Lưu kinh hãi: “Ngài, ngài nói gì cơ ạ?”
Trữ Sơn tức giận nói: “Cậu nghĩ tôi muốn sao? Cậu có biết gì không? Hôm qua Trữ Lễ Hàn đưa con nhỏ đó đến Cục Dân Chính rồi. Cuối cùng là vì quên sổ hộ khẩu nên mới phải về lại thành phố. Tìm cho nó mấy thằng đàn ông khác làm bố của con nó đi. Nó muốn cái gì cũng được, tôi không tin nó muốn chui vào cái nhà họ Trữ này.
Thư ký Lưu: “…”
Ba ruột cũng không thể quan tâm chăm sóc được như vậy.
Anh ta là người đàn ông trưởng thành rồi mà còn cảm thấy chua loét.
Thư ký Lưu vừa hâm hộ vừa ghen tị mà ngoảnh đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Úc Tưởng nhưng lại phát hiện ra cô Úc kia đã mất tăm mất tích.
Trữ Sơn cúp điện thoại, lẩm bẩm nói: “Cho mấy tên côn đồ trói con bé lại vứt đi.”
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên đã bị ông ta đè nén xuống.
Ông ta già rồi.
Ông ta không còn như thời niên thiếu, làm gì cũng ngông cuồng, không màng đến hậu quả.
Bên này Úc Tưởng chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen, bẩm mở cửa sổ xe.
Cửa sổ xe nhanh chóng hạ xuống, để lộ gương mặt của Trữ Lễ Hàn.
Tuy thấy chiếc xe không di chuyển, cô qua đó xem thử… Nhưng cô không ngờ rằng Trữ Lễ Hàn lại có thể đợi cô trong xe lâu đến như vậy.
Bọn họ ngồi trong đó xem hợp đồng, thật sự là rất lâu…
“Số tiền đó hài lòng chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng gật đầu, thuận miệng nói một câu: “Cảm ơn cậu cả.”
Cô nhìn gương mặt bình tĩnh của Trữ Lễ Hàn, giống như anh hoàn toàn không hề để ý đến số tiền to lớn đang nằm trong tay cô vậy.
Nhưng… Không biết cậu cả Trữ nhìn thấy hai bản hợp đồng cùng tiền mặt và bất động sản kia xong, liệu có cảm thấy khổ sở phần nào hay không?
Trữ Sơn liều mạng san bằng bát nước này đi, vẫn có thể nhìn ra sự thiên vị trong đó.
Trữ Lễ Hàn nói: “Lên xe.”
Giọng anh gọi suy nghĩ của Úc Tưởng trở về.
Ngoại trừ hai chữ này ra, Trữ Lễ Hàn không hỏi thêm gì nữa, giống như không hề cảm thấy có chút hứng thú nào với nội dung cụ thể ghi trên hợp đồng vậy.
Thư ký Vương nhìn Úc Tưởng với ánh mắt tràn đầy niềm hâm hộ, anh đột nhiên ló đầu ra nói: “Bữa tối đã đặt trước rồi, cô Úc đây hẳn là đói bụng rồi nhỉ? Đợi cô Úc lên xe rồi chúng ta qua đó thôi.”
Úc Tưởng đói rồi, trước nay cô chưa từng có cảm giác đói bụng.
Cô nghĩ ngợi một chút rồi chầm chậm ngồi vào bên trong xe, lật lại hợp đồng trong tay. Bây giờ không có chỗ nào an toàn hơn trên xe của Trữ Lễ Hàn.
Cô không quá quan tâm mà chép miệng: “Vừa cầm ‘phí chia tay’ của chủ tịch Trữ trên tay, quay đầu lại đã lên xe của anh có phải hơi quá đáng hay không? Nếu chủ tịch Trữ biết được thì ông ta có đổi ý không nhỉ? Chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi?”
Trữ Lễ Hàn không hề để tâm mà lên tiếng: “Ừ, vậy đừng để ông ta biết là được.”
Úc Tưởng: ?
Trữ Lễ Hàn nâng cửa sổ xe lên.
Bên ngoài người đi qua đi lại khó có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Thư ký Vương ở đằng trước quay đầu lại đưa cho Úc Tưởng một chiếc bánh kem nhỏ.
Úc Tưởng cũng không khách sáo làm gì nữa, vừa nhận hộp bánh kem thì lập tức mở hộp bánh ra, còn chưa kịp hỏi cái này mua lúc nào vậy.
Cô nghe thấy giọng nói bình thản của Trữ Lễ Hàn: “Chúng ta có thể yêu đương vụng trộm.”