Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:41
Lượt xem: 155
Thật ra trò chơi này rất ít được quan tâm tới. Lúc trước khi mà loại trò chơi làm ruộng dưỡng lão đang phổ biến, bọn họ cũng đã định xin giấy phép rồi. Nhưng cuối cùng lại gặp đúng lúc ngành sản xuất trò chơi bị đóng băng, vô số phòng làm việc trò chơi đều không lấy được giấy phép.
Mà công ty nhỏ này cố gắng cầm cự suýt chút nữa thì phải giải thể rồi.
Sau này lại vô cùng vất vả mới xin được giấy phép thì làn sóng phong trào đó cũng đã qua rồi. Toàn bộ trò chơi trồng trọt hot ở trên app gần như đều xuất phát từ trùm trò chơi.
Mà công ty này cứ vậy mà kéo dài chút hơi tàn tới bây giờ.
Mà mức hàng bán ra cố gắng chèo chống công ty bọn họ phần lớn chính là nhờ vào Úc Tưởng.
Nếu như không có Úc Tưởng chơi trò chơi này thì công ty bọn họ cũng không cần tới đoàn nhóm xã giao gì đó. Bởi vì lượng người chơi trong trò chơi này không được nhiều lắm mà đã nghỉ chơi từ lâu khiến nó càng ngày càng không được quan tâm hơn.
Chắc có lẽ cũng đang bởi vì thật sự rất vắng vẻ cho nên khi tài khoản Weibo của bọn họ được đưa vào hoạt động, mỗi ngày đều tự cổ vũ bản thân một lúc thì cũng làm cho tinh thần của mọi người vực dậy. Sau đó lại lên Weibo tìm kiếm những từ ngữ liên quan đến trò chơi.
Hễ là những từ ngữ có nhắc tới bọn họ thì bọn họ đều sẽ đăng lên, không bỏ sót cái nào.
Nhưng suốt một năm, Weibo có độ hot cao nhất chính là Weibo hoạt động chúc mừng năm mới. Bên dưới có tổng cộng hơn hai trăm bình luận. Còn tin tức hot hơn nữa thì cũng là chuyện của năm trước, có khoảng chừng bốn trăm bình luận mắng chửi người sản xuất ra trò chơi không có não. Từ những điều này cũng có thể tưởng tượng được bọn họ nước mắt lưng tròng, cảm thấy trò chơi của bản thân vẫn nhận được rất nhiều lời trách mắng từ người dùng.
Hôm nay cũng như vậy.
Tiểu Trương thuộc mảng triển khai hoạt động cũng giống như thường ngày bắt đầu kiểm tra những từ ngữ liên quan rồi đăng lên Weibo. Những công việc đơn giản này không hề có tính khiêu chiến.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy ba chữ... “Trữ Lễ Hàn”.
Ừm, tên người dùng Weibo này trông thật là quen mắt, giống như đã từng nghe thấy từ chỗ nào rồi...
Tiểu Trương nhìn chứng nhận chữ V màu vàng của đối phương, cô ấn chọn đi vào.
Ôi, mẹ, ơi!
Mười giây đồng hồ sau, Tiểu Trương vô cùng kinh ngạc từ trên ghế đứng bật dậy.
Là Trữ Lễ Hàn đó!
Chính là cậu cả của Trữ thị!
Cậu cả Trữ chân chính sinh ra trong gia đình quyền thế bậc nhất, thân thế vô cùng đáng gờm, quyền lực có thể áp chế cả ba ruột của mình!
“Tiểu Trương, cô sao vậy? Trò chơi của chúng ta làm gì có ma nào thèm chơi, cũng đâu có ai tới giả vờ bắt chẹt đâu, sao sắc mặt âm u thế?” Đồng nghiệp ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên.
Cổ họng Tiểu Trương chợt khô khốc. Sau đó, cô mới nở một nụ cười vô cùng khó coi: “Không, tôi đang rất rất là sung sướng mà? Tổng giám đốc Lưu có ở đây không? Có, có chuyện lớn rồi! Mau lên, có thể trích ra bao nhiêu tiền? Lập tức mua hotsearch...”
“Cái gì mà mua hotsearch?”
“Anh có biết Trữ Lễ Hàn không?”
“Có biết... Chúng ta không thể tiếp cận với người ta được, cho dù có muốn thu hút sự chú ý của người khác cũng không dám liên lụy tới cậu cả nhà giàu đó.”
“Anh ấy đang chơi trò chơi của chúng ta đó!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người bên trong văn phòng nghe mà vô cùng bàng hoàng, vội vàng chụm đầu lại nhìn xem thông báo Weibo kia. Sau khi bọn họ đã nhiều lần xác nhận lại cái Weibo đó thật sự được đăng lên từ tài khoản của Trữ Lễ Hàn, trông có vẻ cũng không có dấu hiệu bị trộm tài khoản thì mới hớt ha hớt hải gọi tổng giám đốc Lưu.
Sau đó, tổng giám đốc Lưu khẽ cắn môi, bỏ tiền mua cái hotsearch có vị trí gần cuối. Không thể làm gì khác hơn, nghèo nàn quá mà, có thể mua vị trí này cũng là thành quả bọn họ phải lặc lưng quần rồi.
Gần đây, cái tên Trữ Lễ Hàn này đã bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong tầm mắt của quần chúng.
Trước đây rất ít người biết đến cậu cả quyền quý này.
Càng được mọi người biết đến nhiều hơn là cái tên cậu ấm con nhà giàu xuất hiện trong những tin tức liên quan tới ngôi sao nữ nổi tiếng.
Tuy nhiên nhờ vào tiệc rượu của nhà họ Kim gần đây đã khiến cho nhiều cư dân mạng cảm thấy hiếu kì về xã hội thượng lưu. Sau đó bọn họ đã lập tức để ý tới cái tên “Trữ Lễ Hàn” này.
Sau đó, cô gái Ngư Ngư nổi tiếng trên mạng lại có chút quan hệ với cái tên này.
Tất cả mọi người đều đang bàn tán rôm rả, cô gái đó có phải tên Úc Tưởng hay không? Có phải cô ấy đang một lúc được cả cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn theo đuổi hay không…
Lần này, hotsearch này đang nằm ở gần cuối nhưng sau khi được các cư dân mạng chú ý tới thì nó lập tức trèo lên hotsearch hàng đầu.
[Cậu cả Trữ cũng chơi trò này sao? Con mẹ nó, người có tiền mà lại dân dã đến vậy sao?]
[Không phải đâu, tôi nhớ rõ trò chơi này là trò mà Ngư Ngư thường hay chơi nè.]
[Người mù, bạn đã phát hiện ra đúng trọng tâm vấn đề rồi đó!]
[Có ý gì vậy? Tôi không hiểu.]
[... Nhưng mà có khi nào là cậu cả Trữ đang chơi cùng cô ấy không?]
[... Fan của Ngư Ngư lại tới rồi hả? Tôi thật sự không tin được một nhân vật như cậu cả Trữ lại có thể có dính dáng gì với cô ấy. Vả lại tôi mới vừa nhìn thử Weibo của cô ấy không thấy đang online, cũng không có chia sẻ nội dung mới của trò chơi.]
[Thế thì có khi nào Ngư Ngư dùng điện thoại của cậu cả Trữ chơi trò chơi không?]
[Hả? Điều này là không có khả năng. Một nhân vật như cậu cả Trữ sẽ đưa điện thoại của bản thân cho cô ấy chơi trò chơi sao?]
Trong khu bình luận vừa tranh cãi ầm ĩ thì độ nóng của đề tài lập tức trèo lên cao.
Bởi vì cư dân mạng tham gia tranh luận càng ngày càng nhiều, cho nên dần dà cũng có nhiều bình luận theo hướng khác:
[Chưa từng nghe nói tới trò chơi này, chơi có vui không? Ngay cả Weibo của cậu cả Trữ đều chia sẻ mà.]
[Mà khoan đã, cậu cả Trữ trâu bò lắm sao? Có ai phổ cập thêm thông tin cho tôi với.]
[Để tôi, để tôi...]
Công ty trò chơi nhỏ này bị ghẻ lạnh nhiều năm nay, mắt thấy trò chơi của bọn họ nhờ có một tin tức Weibo này mà không ngừng trèo lên tới top ba hotsearch.
May là không dùng quá nhiều tiền!
Tổng giám đốc Lưu rưng rưng nước mắt thầm nghĩ.
Úc Tưởng còn không biết thói quen như khắc vào xương cốt của bản thân khiến cô chia sẻ Weibo cuối cùng lại kéo theo một chuỗi sự kiện lớn như vậy.
Cô buông di động xuống, khẽ thở dài một hơi: “Đói bụng quá.”
Trữ Lễ Hàn: “Vậy thì gửi tin nhắn cho Vương Lịch đi.”
Úc Tưởng: ?
Có thể sớm gọi thư ký Vương tới kết thúc tình huống này như vậy sao? Sao anh không nói sớm? Sao nào, hay là anh có sở thích kỳ lạ gì đó như là ngồi cùng tôi trong căn phòng tối tăm này?
Úc Tưởng vội vàng rời khỏi trang web trò chơi, lật giở danh bạ ra. Sau khi tìm được hai chữ “Vương Lịch” thì lập tức ấn chọn vào rồi bắt đầu soạn tin nhắn.
[Thư ký Vương, Hà Khôn Dân đóng đinh cửa lại rồi.]
Hà Khôn Dân? Là ba chữ này phải không? Lúc nãy cô nghe thấy Trữ Lễ Hàn gọi tên bác Hà như vậy.
Úc Tưởng lại gõ thêm vào sau một câu [Tôi đói bụng.]
Ấy, không đúng.
Cô sửa thành [Úc Tưởng đói bụng rồi.]
Nhưng lại cảm thấy hình như trước và sau không quá ăn khớp với nhau.
Thôi mặc kệ đi, thật là phiền phức. Úc Tưởng lập tức gửi tin nhắn đi.
Bên kia, thư ký Vương nhận được tin nhắn. Vừa lấy ra đọc thì sắc mặt đã hơi biến đổi.
Chẳng trách sao... Lúc ấy bác Hà lại gọi người giúp việc nữ tới rồi căn dặn người đó đi đóng đinh cửa phòng lại? Ông già đó là suy nghĩ như thế nào vậy? Không sợ nhốt khách quý ở bên trong sao?
Thư ký Vương đi về phía trước hai bước rồi lại vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn một lần nữa.
Giọng điệu qua đoạn tin nhắn... Không đúng lắm.
Không phải cô Úc dùng điện thoại của cậu cả để soạn tin nhắn đấy chứ?
Thư ký Vương nheo mắt lại, cảm thấy dường như bản thân đã phát hiện ra chuyện gì đó rất khó lường.
Chắc hẳn chuyện cửa bị đóng đinh không phải là chuyện bây giờ mới xảy ra... Thư ký Vương cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
Cậu cả và cô Úc đã vào trong được khoảng nửa tiếng rồi. Mà bác Hà lại giống như một đóa hoa giao tiếp dẫn con mình đi làm quen khắp nơi mà không biết đã làm quen đến bao nhiêu đợt người rồi... Trữ Sơn chống gậy sắp không đứng thẳng được, đã dẫn theo Lăng Sâm Viễn ngồi xuống bên cạnh...
Nửa tiếng trôi qua rồi không hề gọi mình.
Đến bây giờ chuyện gì nên phát sinh hay không nên phát sinh đều đã có thể làm xong một hiệp rồi... Chăng?
Thư ký Vương không thể nhẫn nại được nữa mà gọi một cuộc điện thoại sang.
“Điện thoại của thư ký Vương.” Bên đây đầu dây, Úc Tưởng chuyền điện thoại sang cho Trữ Lễ Hàn.
“A lô.” Trữ Lễ Hàn nhận lấy điện thoại.
Thư ký Vương nghe thấy giọng của Trữ Lễ Hàn lập tức trở nên căng thẳng: “Cậu cả, anh và cô Úc không có việc gì chứ? Tôi tự qua đó hay là dẫn theo vệ sĩ, hay là...”
Trữ Lễ Hàn cắt ngang lời anh ấy đang nói: “Anh đi tìm Hà Khôn Dân đi.”
Thư ký Vương nghe tới đó đã hiểu rõ.
Không chừng đã xảy ra chuyện gì đó vượt quá chừng mực rồi...
Thư ký Vương ngắt điện thoại lập tức đi tìm Hà Khôn Dân. Sắc mặt anh âm trầm, vừa nghiêm mặt lại đã khiến cho người ta sợ hãi rồi. Lại càng không nói tới anh ấy là người thường xuyên làm việc bên cạnh Trữ Lễ Hàn, mà bản thân thân phận này đã có lực uy h.i.ế.p tương đối rồi.
“Tôi không nhìn thấy cậu cả nhà tôi đâu hết.” Thư ký Vương vừa bước tới đã nói.
Bác Hà vừa nghe thấy là sắc mặt đã ngay lập tức thay đổi, bởi lẽ ông ta không dám gánh cái tội này. Thế là ông ta vội vàng kéo thư ký Vương đi sang một bên: “Sao lại như vậy chứ? Bây, bây giờ tôi sẽ sai người đi trích xuất camera giám sát.”
Nếu xem camera thì chả thà rằng đừng nên xem.
Trong giây phút ấy, sắc mặt của bác Hà trở nên trắng bệch, mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt theo cái trán ông ta. Ông ta dường như không có đủ dũng khí để thừa nhận... Cậu cả hình như... Bị ông ta... Nhốt lại trong căn phòng bị đóng đinh ấy.
“Anh ấy bị mất tích ở trên lầu, chắc là ông cũng biết hậu quả của chuyện này nhỉ?” Thư ký Vương lạnh lùng lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-48.html.]
Bác Hà không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Bây giờ tôi dẫn anh đi xung quanh tìm kiếm thử xem...”
Thư ký Vương gật đầu rồi gọi mấy vệ sĩ đuổi theo sau.
Bác Hà bị kẹp ở giữa, có thể tưởng tượng ra được áp lực khi đi giữa nhóm người đó.
Đương nhiên nhà họ Hà cũng có vệ sĩ nhưng ông ta dám gọi đi theo sao?
Ông ta không dám.
Cuối cùng, khi bác Hà đi tới trước cánh cửa bị đóng đinh kia, ông ta vội vàng run rẩy sai người làm vườn mang công cụ tới đây... Cạy cửa.
“Ý của ông là cậu cả bị ông nhốt trong đó hả?” Khóe miệng thư ký Vương hơi cong lên nhưng lại là kiểu cười mỉm tiêu chuẩn không cảm xúc.
“Bình thường căn phòng này đều sẽ bị niêm phong lại. Nhưng do người giúp việc sơ ý không biết lên tiếng hỏi thăm bên trong xem có người hay không đã bắt đầu đóng đinh cửa lại rồi. Cậu cả bị mất tích lâu như vậy, mà còn là ở bên trong nữa...” Ông ta vội giải thích.
Đương nhiên ông ta sẽ không nói, theo ý ông ta là định nhốt người vào trong đó đợi tới sau khi tiệc rượu kết thúc mới từ từ hỏi tội.
Nếu như là Úc Tưởng trốn vào trong thì vô cùng dễ xử lý. Đó đúng là danh chính ngôn thuận giữ người ở lại đây qua đêm.
Kết quả bây giờ thì hay rồi...
Người bị ông ta nhốt lại chính là cậu cả Trữ.
Tim ông ta đập như trống dồn.
Âm thanh leng keng phá hủy cái đinh từ ngoài cửa chẳng mấy chốc đã vang lên.
Trữ Lễ Hàn bên trong cánh cửa vươn tay về phía Úc Tưởng: “Cô tới đây.”
Hả?
Úc Tưởng không hề nghi ngờ gì anh cả, cô lập tức đứng dậy đi về phía bên cạnh anh.
Trữ Lễ Hàn vươn cánh tay lên ôm choàng lấy thắt lưng cô, ung dung kéo cô vào trong lòng mình.
Hơi thở đàn ông trưởng thành lập tức bao vây lấy cô.
Căn phòng vốn đã kín mít không kẽ hở dường như càng khiến cho người ta không thở nổi hơn.
Trữ Lễ Hàn ghì chặt lấy thắt lưng cô, không hề có ý định thả lỏng ra chút nào.
Úc Tưởng há miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Ồ, hành động này là để hù dọa bác Hà đúng không? Được thôi, hôm nay mình cũng muốn chó cậy thế chủ một tý. À không phải, sao mình lại tự mắng mình là chó chứ?
Hẳn phải là cáo mượn oai hùm mới đúng.
Úc Tưởng vô cùng phối hợp, thậm chí khá là nhiệt tình xê dịch phần m.ô.n.g xuống, mà một chân khác lại được đặt ở một nơi mềm mại. Sau đó vô cùng tự nhiên thay đổi tư thế thành ngồi mặt đối mặt trên đùi Trữ Lễ Hàn.
Sao mình lại giống như yêu tinh mê hoặc loài người vậy nhỉ.
Là loại yêu tinh có thể khiến cho người ta vì người đẹp mà giận dữ không kiểm soát được.
Trữ Lễ Hàn lập tức cứng đờ người trong phút chốc gần như không ai có thể phát hiện được. Mà dưới đáy mắt anh cũng có một chút ánh sáng tăm tối xẹt ngang qua. Anh nhấc một tay lên lập tức nắm lấy phía sau cổ Úc Tưởng,
Úc Tưởng: ?
Ngay sau đó, Trữ Lễ Hàn đã đè phía sau cần cổ cô lại, sau đó hôn lên vùng cổ của cô.
Úc Tưởng thoáng chốc khựng lại, vô thức nín thở.
Cái loại cảm giác này thật là xa lạ.
Trong phút chốc, cô tựa như chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh vừa mãnh liệt vừa mang theo ấm áp.
Cô lùi về phía sau theo phản xạ nhưng vẫn không thể trượt xuống khỏi đùi anh được.
Anh đè thắt lưng cô lại, vả lại cũng không có ý định buông ra.
Âm thanh leng keng leng keng phá bỏ đinh từ ngoài cửa vẫn còn vang lên. Cô không hề biết chỉ cần nện thêm một cái nữa là cánh cửa sẽ mở ra.
Úc Tưởng vốn không biết thẹn thùng là gì.
Nhưng bởi vì là không biết.
Cho nên trái tim cô đập càng nhanh hơn.
Cô không tránh né anh nữa, mà thoáng cái đã bắt lấy cổ áo Trữ Lễ Hàn.
Chắc có lẽ do cô mạnh tay quá khiến cho đầu ngón tay trở nên tê dại.
Sau khi đèn trong phòng được bật lên là sẽ không tắt nữa. Ánh sáng phản chiếu vào trong con ngươi lẫn nhau, hình ảnh có hơi lay động.
Căn phòng bị đóng kín hoàn toàn lại vô hình trung làm cho cảm giác bị khuếch đại hơn nữa. Cảm giác căng thẳng chảy theo dòng máu, rồi bám dọc theo sóng lưng đi về phía trước.
Ngay khi cô cảm nhận thấy Trữ Lễ Hàn tựa như trong lúc không biết đã có biến hóa gì đó rồi. Loại tình cảm kéo căng trong thoáng chốc đã vượt lên tới trên đỉnh núi.
Bàn tay Trữ Lễ Hàn đang áp sát nơi vòng eo cô không hề động đậy, nhưng dường như độ ấm cũng dần dần tăng cao.
Đôi bàn tay đè lấy phía sau cần cổ cô bất giác di chuyển tới một vị trí khác, biến thành nâng gáy của cô...
Đầu ngón tay anh khe khẽ xoa nhẹ vành tai cô.
Úc Tưởng lập tức thở khẽ.
Mà anh nhìn chằm chằm vào trong ánh mắt cô khiến nó càng trở nên sâu không thấy đáy.
Giống như khi con mãnh thú đối mặt với con khỉ bày ra bản năng muốn cắn nuốt đối phương.
Nếu không phải đang ở trong này... Thôi quên đi.
... Chỗ này không được.
Lý trí Trữ Lễ Hàn ngay lập tức bình tĩnh trở lại. Anh véo tai của Úc Tưởng.
Giây tiếp theo, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên.
Cánh cửa phòng được mở ra.
Trữ Lễ Hàn thôi không hôn nữa.
Úc Tưởng nghĩ thầm, nếu vậy thì không thể để một mình mình chịu thiệt được?
Cô không nghĩ ngợi thêm nữa mà lập tức xoay người cắn Trữ Lễ Hàn một ngụm. Trong lúc cấp bách cùng với hoảng loạn, cô cũng không biết mình cắn tới chỗ nào... Đợi tới khi cánh cửa được đẩy ra, Úc Tưởng cũng ngồi thẳng lưng lên.
Cùng lúc đó, bác Hà đứng trước cửa chớp chớp mắt để nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt.
Cậu cả Trữ.
Đúng thật là cậu cả Trữ!
Không chỉ có một mình cậu ta...
Mà còn có Úc Tưởng đang ngồi trong lòng cậu ta nữa.
Trữ Sơn đang ở nơi này mà!
Làm sao, làm sao mà Úc Tưởng có thể dám... Chẳng phải Úc Tưởng muốn né còn không kịp sao? Cũng chính bởi vì điều này cho nên bác Hà mới không lo ngại gì mà dám tiếp tục thực hiện ham muốn của chính mình!
Nhưng cảnh tượng trước mắt này lại trực tiếp đập nát mơ ước hão huyền của bác Hà rồi.
Trữ Lễ Hàn chậm rãi dời mắt sang nhìn về phía ông ta, trong ánh mắt lạnh như băng.
Úc Tưởng cũng nhìn về phía đó, nhíu mày nhìn ông ta.
Bác Hà suýt chút nữa đã quỳ xuống ngay tại chỗ.
Suy nghĩ của ông ta là... Cậu cả Trữ đã biết mưu đồ của ông ta chưa? Không không, anh không thể nào biết được. Ngay cả chính bản thân Úc Tưởng cũng còn không biết mà.
“Lá gan của ông cũng to thật đấy.” Trữ Lễ Hàn chậm rãi lên tiếng.
Không phải bác Hà nhát gan mà ông ta thật sự sợ Trữ Lễ Hàn. Có rất ít người không sợ Trữ Lễ Hàn.
Ông ta không hề nghĩ ngợi nhiều mà đã vội vàng cúi đầu khom lưng với Trữ Lễ Hàn: “Rất xin lỗi cậu, xin lỗi cậu cả. Là sai lầm của đám người giúp việc, lại không ngờ tới cậu sẽ ở chỗ này...”
“Tôi không muốn bất kì người nào biết về chuyện xảy ra hôm nay.” Trữ Lễ Hàn nói.
“Vâng, tôi nhất định, tôi...”
Trữ Lễ Hàn ngắt lời ông ta: “Một khi có người biết, ông đã biết hậu quả rồi chứ?”
Hậu quả...?
Trống n.g.ự.c bác Hà đập chệch một nhịp.
Trữ Lễ Hàn bỗng dưng nhớ tới bức thư nói bậy bạ đã rất lâu về trước của Úc Tưởng. Cái gì mà đợi sau khi cô đã c.h.ế.t thì anh mới có thể phát hiện không thể không có cô.
Sao lại tới c.h.ế.t mới nhận ra chứ?
Trữ Lễ Hàn giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc bên tai Úc Tưởng, rồi mới đặt cô xuống khỏi đùi mình. Anh nói: “Ba tôi không đồng ý để tôi và cô ấy ở bên nhau. Nhưng tôi mong là ông biết rằng đối với tôi thì cô ấy lại tựa như châu như ngọc.”
Úc Tưởng thầm nói hay lắm.
Anh trai này chắc phải đọc nhiều sách văn học dành cho tổng giám đốc bá đạo lắm đây? Không hổ là anh! Anh vừa mở miệng bịa chuyện khiến tôi suýt chút đã tin rồi!
Mà bên phía bác Hà thì sao?
Ông ta nghe thấy bốn chữ “như châu như ngọc” lập tức quỳ “rầm” xuống đất.
Tuyệt đối không thể để cho Trữ Lễ Hàn biết được suy nghĩ trong đầu mình được!!!
Làm sao mà ông ta biết được, chỉ dựa vào đôi ba lời lải nhải của Úc Tưởng là Trữ Lễ Hàn đều đã biết hết mọi chuyện rồi. Không chỉ có như thế, anh cũng đã lên kế hoạch giày vò ông ta luôn rồi.