Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:50:05
Lượt xem: 128

Lúc này, những người cùng đầu quân cho công ty cùng thời điểm với Nhiễm Chương thực sự rất hâm mộ anh ta.

Bọn họ được Khải Tinh chiêu mộ về chứng tỏ bản thân bọn họ không thuộc nhóm những người nổi tiếng nhất, hầu hết họ chỉ từng nổi tiếng nhất thời rồi nhanh chóng tàn lụi, sau đó vì xử lý công việc không thỏa đáng hoặc do công ty không làm ăn tử tế nên tới tận giờ bọn họ vẫn không flop hẳn nhưng cũng không phất hẳn lên được.

Bọn họ còn chẳng ký được mấy đơn hàng lớn, vậy mà hay thật đấy, không ngờ người quản lý lại trở thành người nổi tiếng đang được ưa chuộng nhất ở đây.

Bọn họ có thể tưởng tượng ra sau này sẽ còn có bao nhiêu nhãn hàng nữa tìm tới Úc Tưởng.

Nếu là những người nổi tiếng trên mạng khác thì có lẽ lúc này họ đã chớp thời cơ lập một thương hiệu thời trang riêng để đút tiền đầy túi rồi. Cho nên, chẳng trách các hot girl mạng đều thích bám theo các cậu ấm nhà giàu, bất kể là tiếng thơm hay là tai tiếng, chỉ cần leo lên được hot search là sẽ nổi tiếng ngay…

Huống hồ người cô quen lại không phải chỉ là cậu ấm bình thường.

Úc Tưởng tới chỗ ngồi của mình.

Chỉ một lát sau, lập tức có người tới.

Loay hoay mất cả buổi sáng, cuối cùng cô cũng ký được với các công ty phát hành game các bản hợp đồng có giá trị lần lượt là hai trăm nghìn, một trăm mười nghìn, tám mươi nghìn… Tổng cộng, cô kiếm được tám trăm nghìn tiền quảng cáo.

Đây chỉ mới là các game mà cô từng chơi với Nhiễm Chương trong buổi livestream đó mà thôi.

Hai công ty tới ký hợp đồng sau cùng là studio Phi Khắc quản lý game [Nông trại vui vẻ] và công ty phát hành game lớn kia.

Mảng kinh doanh của hai công ty này khác nhau nên không bị xung đột.

Hiện tại, Phi Khắc vẫn còn nghèo nên không trả được nhiều tiền, họ thoả thuận trả cho cô khoản phí cứng là một triệu, ngoài ra mỗi tháng cô còn được chia thêm một phần trăm hoa hồng.

Bên phía công ty lớn kia thì khác. Kinh phí quảng cáo hằng năm của công ty này lên tới hơn một tỷ, cho nên họ có thể thoải mái ký với cô bản hợp đồng trị giá ba triệu ba trăm nghìn.

“Cô Úc cảm thấy mức giá này đã hợp lý chưa?” Người phụ trách bên phía đối phương hỏi cô.

Các blogger hot nhất cũng chỉ có thể kiếm được khoảng từ năm trăm nghìn đến tám trăm nghìn cho mỗi hợp đồng quảng cáo.

Anh Anh nghe xong líu lưỡi, thầm nhủ cho dù hai năm nay tiền bị lạm phát thì cũng không đến mức đưa ra một con số lớn như vậy chứ, Úc Tưởng đúng là đếm tiền mỏi tay luôn!

“Cô Úc bắt buộc phải chơi game này tối thiểu nửa năm. Về việc quảng cáo trên các nền tảng, cô thích làm thế nào cũng được, quay video hay viết bài đều được chấp nhận, chỉ cần cô gửi bản phác thảo dàn ý sơ bộ cho chúng tôi và được chúng tôi đồng ý là được."

“Nếu như có game mới, chúng tôi cũng sẽ ưu tiên hợp tác với cô Úc…”

Úc Tưởng nghe xong, sắc mặt cô không thay đổi là bao.

Đây âu cũng là chuyện đương nhiên.

Sau khi nghe thấy mức phí chia tay cậu cả Trữ đề nghị thì liệu cô có còn có thể có biểu cảm gì với những con số này được nữa đây?

Người phụ trách của công ty lớn ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cô, trong lòng thầm nhủ, phải chăng đúng là cô Úc này không hề thiếu tiền?

Thế là, ánh mắt đối phương nhìn cô cũng trở nên tôn trọng và khách sáo hơn trước, trước khi ra về còn tặng quà lưu niệm cho Úc Tưởng.

Cặp đôi trẻ rất muốn tự quảng cáo bản thân nhưng tới tận lúc ra về, đối phương vẫn hoàn toàn không hề nhìn bọn họ lấy một lần.

Cuối cùng, Úc Tưởng lười biếng lên tiếng: “Ừm, chờ thử xong sản phẩm dùng để quảng cáo, nếu như bên kia có yêu cầu quay video hay chụp hình, tôi sẽ cho mọi người ké.”

Còn game thì thôi.

Cô cảm thấy mình chỉ là người được hưởng sái từ sức ảnh hưởng của Nhiễm Chương và tài khoản Weibo của cậu cả Trữ.

Tính Úc Tưởng có phần hơi keo kiệt.

Tuy nhiên, đợi tới khi số tiền tám trăm nghìn kia trừ đi khoản tiền thuế phải nộp được chuyển về thẻ, cô lập tức gửi tin nhắn cho Nhiễm Chương, chia cho đối phương bốn trăm nghìn.

Nhiễm Chương không phải nam chính nam phụ của quyển sách này, anh ta chỉ là một nhân vật hoàn toàn không hề xuất hiện trong nguyên tác.

Úc Tưởng cũng ngại, không muốn lợi dụng người ta không công.

Được hưởng ké sái của người ta thì cũng nên quy đổi khoản lợi lộc này thành tiền trả lại cho người ta, có vậy, sau này họ mới tiện làm việc với nhau.

Sau khi làm xong xuôi mọi việc, Úc Tưởng đã đói đến mức bụng lép kẹp.

Cô vội ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Ôi trời, đã một giờ chiều rồi!

“Có lẽ chiều nay tôi không thể tới được…” Úc Tưởng vừa nói vừa đi ra ngoài.

Mọi người không hề nói gì.

Lần này, ngay cả nhân viên mới cũng không phàn nàn gì.

Đừng nói là buổi chiều không tới được, cho dù ngày mai, ngày kia, ngày kìa cô đều không tới được cũng chẳng sao. Thành tích của mình cô có thể nuôi sống cả công ty!

Ninh Ninh ngồi trong góc phòng làm việc không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng của Úc Tưởng.

Đàn chị giỏi quá, giỏi ngoài sức tưởng tượng của cô ấy… Tại sao chị gái cô ấy lại nói đàn chị toàn dựa vào đàn ông chứ?

Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn: “Thật ngại quá, cậu cả Trữ, giờ anh còn rảnh ăn cơm trưa không?”

Trữ Lễ Hàn: “Không rảnh lắm.”

Không rảnh lắm nghĩa là sao?

Úc Tưởng chớp chớp mắt.

Úc Tưởng: “Anh không rảnh ăn trưa, buổi tối cũng không rảnh, vậy tôi phải xếp hàng tới bữa sáng mai sao?”

Trữ Lễ Hàn: “Bữa khuya đi.”

Úc Tưởng giật mí mắt một cái, cô cảm thấy ba chữ này dường như có ý ám chỉ gì đó khác. Thế nhưng, rất khó để đoán ra được Trữ Lễ Hàn nghĩ gì trong đầu.

Cô cảm thấy cũng có khả năng là cô đã nghĩ quá nhiều.

Úc Tưởng đáp: “Được.”

Trữ Lễ Hàn “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.

Thư ký Vương tò mò gần chết, rõ ràng ngay từ đầu, buổi trưa cậu cả Trữ đã không rảnh rồi nhưng tại sao anh lại phải nói là anh rảnh? Tới buổi trưa, khi cô Úc gọi điện tới thì cậu cả Trữ lại nói là không rảnh lắm?

Trữ Lễ Hàn dường như hiểu được nỗi thắc mắc của thư ký Vương, anh hờ hững nói: “Hôm nay, người của Game Hỗ An sẽ tới đàm phán hợp đồng với Úc Tưởng, chắc chắn họ không thể xong việc trước tầm một, hai giờ chiều được.”

Thư ký Vương buột miệng hỏi: “Sao anh biết?”

“Tổng giám đốc của bọn họ đã gọi điện báo riêng với tôi một tiếng.”

Thư ký Vương “chẹp” một tiếng: “Người này định khoe công với anh à?”

Trữ Lễ Hàn không trả lời.

Dù sao chuyện này cũng không quan trọng.

Quan trọng là… Trữ Lễ Hàn đẩy bản hợp đồng nằm bên cạnh tay mình ra, nói: “Với tính cách của Úc Tưởng, muốn cô ấy cảm thấy ngại ngùng một chút thôi cũng khó.”

Thì ra là vậy.

Cho nên cần phải để cô chủ động hẹn anh, sau đó lại không thể đến đúng giờ, nhân lúc đối phương cảm thấy ngại ngùng thì anh sẽ hẹn người ta ăn khuya? Ăn bữa khuya... Thư ký Vương sững người, trong lòng thầm nhủ không biết có phải từ này có nghĩa như anh ấy nghĩ hay không?

Thư ký Vương không đoán ra được “bữa ăn khuya” này là bữa ăn tại một nhà hàng tư nhân cao cấp nào đó hay là ăn cô Úc.

Chớp mắt ngày đã chuyển sang đêm.

Chín rưỡi tối.

Trữ Lễ Hàn tới Ngự Thái.

Anh đứng trước cửa ra vào gọi điện cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nghe máy, lập tức nói: “Ngoài trời lạnh lắm, tôi đặt thức ăn ngoài rồi, anh không có ý kiến gì chứ?”

Trữ Lễ Hàn: “Không sao.” Thế nhưng anh lại thoáng dừng lời, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi có một thứ này, cô có muốn xem không?”

Úc Tưởng: ?

Muốn cho tôi xem của quý của anh hay gì?

Úc Tưởng hỏi: “Gì thế?”

Trữ Lễ Hàn: “Cô từng nhìn thấy ngọc phỉ thúy và kim cương được xẻ ra từ nguyên thạch trông như thế nào chưa?”

Úc Tưởng: “Chưa.”

“Muốn xem không?”

“... Muốn!”

Thư ký Vương: “...”

Quả nhiên anh luôn là người cao tay!

Anh đi tra tấn Hà Khôn Dân vừa là để xả giận lại vừa là để chuẩn bị câu cô Úc? Giờ anh qua chỗ Cao Học Huy vác hai khối đá lớn về biệt thự bên này hóa ra cũng là để câu cô Úc?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-58.html.]

Người thích đá quý ngọc lục bảo thì sao lại không thích ngọc phỉ thúy và kim cương đây?

Bên đầu bên này, Úc Tưởng quấn chặt mình trong chiếc áo ngủ mềm như nhung mới tiện tay mua được ở siêu thị rồi mới đi ra khỏi nhà.

Trữ Lễ Hàn cử thư ký Vương qua bên này đón cô.

Thư ký Vương nói: “Khối nguyên thạch này rất lớn, chúng đã được chuyển tới để ở bên biệt thự bên kia cho nên cần cô vất vả đi sang đấy một chuyến…”

Úc Tưởng nhẹ nhàng khụt khịt mũi: “Không sao, tuy nhiên lát nữa phải nhờ thư ký Vương bảo ai đó qua đây lấy thức ăn ngoài hộ tôi.”

Thư ký Vương luôn miệng nói đồng ý.

Úc Tưởng được dẫn tới tận cửa.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trữ Lễ Hàn ngồi trên sô pha.

Căn biệt thự do mẹ Trữ Lễ Hàn tặng này được trang trí theo lối kiến trúc kiểu Trung Hoa cách tân*, rất khác với căn bên kia.

*Kiến trúc nội thất kiểu Trung Hoa cách tân là phong cách thiết kế nội thất kết hợp yếu tố truyền thống Trung Hoa với các yếu tố hiện đại, sử dụng các vật dụng phỏng theo các đặc trưng của vật dụng thời Minh - Thanh đi kèm với song cửa sổ gỗ và các sản phẩm giường chiếu đồng bộ, cải tạo không gian hiện đại ban đầu thành không gian thể hiện được bố cục tôn ti trật tự phong kiến trong một gia đình.

Nơi này vừa có nét xưa cũ nhưng không hề bị cứng nhắc theo lối cũ, nhìn qua có thể biết ngay là vô cùng đắt đỏ nhưng vẫn ẩn chứa trong mình một khí chất riêng.

Tuy nhiên, điều thu hút Úc Tưởng hơn cả chính là hai khối nguyên thạch cực kỳ lớn bày ở trong phòng khách.

Một trong hai khối này đã được xẻ ra, sau khi được rửa sạch bằng nước, khối ngọc phỉ thúy xinh đẹp ở bên trong lộ ra ngoài. Úc Tưởng không hiểu nhiều về ngọc nhưng chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết chất ngọc của khối ngọc này rất đẹp.

Hệ thống ghen tị nói: [Trong nguyên tác, nữ chính cũng đi theo nam chính tới Myanmar xem xẻ nguyên thạch...]

Ôi kịch bản đã bị tan thành mây khói rồi…

Úc Tưởng cũng chợt nghĩ tới nguyên tác, cô nói: Có một cô con gái lớn của gia tộc chuyên buôn bán ngọc phỉ thúy cũng thích nam chính nên từng gây khó dễ cho nữ chính một chút. Cậu nói xem có lạ không, sao đi đến đâu cũng thấy có người thích Lăng Sâm Viễn vậy nhỉ? Còn đi đâu cũng vẫn đều có người gây khó dễ cho Ninh Ninh nữa chứ.

Hệ thống: [Bởi vì bọn họ là nhân vật chính.]

Úc Tưởng khịt mũi coi thường.

Cô đến gần, nói nhỏ cho Trữ Lễ Hàn biết cô đã ký được những hợp đồng nào. Dù sao cô có được chúng cũng là nhờ hưởng ké sức ảnh hưởng của Trữ Lễ Hàn nên đương nhiên phải nói cho rõ ràng.

Trữ Lễ Hàn khẽ ừm một tiếng, không hỏi cô xem cô có cảm ơn anh hay không.

Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi: “Cậu cả Trữ đói bụng chưa?”

Trữ Lễ Hàn: “Bình thường.”

Úc Tưởng: “Ừm, tôi cũng không đói mấy, vậy chúng ta chờ thêm một lát nữa nhé.”

Trà nóng trên bàn được rót ra để sẵn từ trước, hơi nóng bốc lên hôi hổi vẫn còn chưa tan đi hết, anh tính giờ thực sự rất chuẩn.

Úc Tưởng cúi người nâng chén trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm. Cô không biết thưởng trà nhưng vẫn thấy trà thơm.

Sau đó, Úc Tưởng mới đi tới chỗ khối nguyên thạch, hỏi khẽ: “Chẳng phải đã xẻ ra mất rồi sao?”

Trữ Lễ Hàn chậm rãi đứng dậy, bước tới sau lưng cô, anh khẽ đáp: “Nhưng vẫn chưa tách ra.”

Úc Tưởng không hiểu gì về thứ này, chỉ đơn thuần thấy đẹp.

Cô chạm lên những đường vân ở bên ngoài, hỏi nhỏ: “Loại này tên là gì? Băng Chủng? Nhu Chủng? Hay là Đậu Chủng*? Loại này không có vết nứt nghĩa là nó là ngọc chất lượng tốt phải không?”

*Ngọc phỉ thúy được phân chia làm hai mươi chủng loại khác nhau dựa theo màu sắc và độ trong suốt của ngọc, gồm: Băng Chủng (ngọc trong suốt hoặc bán trong suốt giống như băng, có hoa văn hoặc các nét đứt màu xanh), Đậu Chủng (có các đốm dạng hạt trong khối ngọc, chất ngọc đục), Thủy Chủng, Tử La Lan, Lão Khanh Chủng, Bạch Đế Thanh, Hoa Thanh, Hồng Phỉ, Hoàng Tông Phỉ, Phù Dung Chủng, Mã Nha Chủng, Ngẫu Phấn Chủng, Nghiễm Phiến, Ti Chủng, Kim Ti Chủng, Du Thanh, Ba Sơn, Kiền Bạch, Mặc Thúy, Thiết Long Sinh. Nhu Chủng không phải một chủng loại ngọc mà là thuật ngữ chỉ độ “già” của ngọc.

Trữ Lễ Hàn: “Tôi dạy cô cách phân biệt nhé?”

Úc Tưởng: “Được thôi...” Nếu như anh nói ai nhìn thấy khối ngọc này cũng đều được chia phần rồi xẻ cho tôi một miếng thì còn tuyệt hơn!

Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn xuống cổ cô, dấu vết từ hôm trước vẫn chưa tan hết.

Anh cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.

Thế nhưng điều anh nghĩ trong đầu lúc này lại là, người cô dễ lưu lại dấu vết như vậy, có lẽ anh nên mua cho cô ít thuốc hoặc là dẫn cô tới bệnh viện khám xem nguyên nhân là gì.

Trữ Lễ Hàn ngừng suy nghĩ, anh vờ như hờ hững hỏi: “Ừm, làm thầy có được trả thù lao không?”

Hệ thống vẫn còn trẻ người non dạ, nghe đến đây, nó vẫn chưa đánh hơi ra được vấn đề.

Tới tận khi Úc Tưởng xoay người lại.

Cô nhẹ nhàng nhón chân lên, thử thăm dò, hôn lên hầu kết của Trữ Lễ Hàn.

Thôi hỏng chuyện rồi!

Hệ thống chợt nhớ ra lúc ban ngày, Úc Tưởng từng nói muốn tự thưởng cho mình được chơi miễn phí Trữ Lễ Hàn một lần.

Một tiếng “choang” vang lên.

Trữ Lễ Hàn ôm lấy Úc Tưởng.

Chén trà trong tay Úc Tưởng rơi xuống đất, nước trà lẫn vào với những mảnh vỡ văng khắp nơi nhưng cũng không tan nát bằng trái tim của hệ thống lúc này.

Trữ Lễ Hàn nâng eo của Úc Tưởng lên, đặt cô ngồi lên trên khối nguyên thạch lớn đó.

“Đây là Băng Chủng Xuân Đái Thải*, nặng năm trăm năm mươi ba cân.”

*Xuân Đái Thải là thuật ngữ dùng để mô tả khối ngọc có hai màu tím và xanh lam. Loại ngọc có cùng lúc cả hai màu này là loại ngọc đắt nhất trong số tất cả các màu ngọc phỉ thúy. Băng Chủng cho biết đây là khối ngọc trong suốt. Băng Chủng Xuân Đái Thải là khối ngọc trong suốt có hai màu tím và xanh lam, giá thành của loại ngọc này vô cùng đắt đỏ đồng thời cũng rất quý hiếm.

Hệ thống nghe đến đó, trong đầu lập tức ong ong.

Không đúng.

Trong nguyên tác, khối đá mà nam chính xẻ cho nữ chính cũng là Xuân Đái Thải, thậm chí đến cả số cân nặng cũng y đúc! Tín vật đính ước của hai người họ được làm từ ngọc phỉ thúy lấy từ khối nguyên thạch này!

Tại sao nó lại rơi vào tay của trùm phản diện???

Thế nhưng, chẳng ai buồn để ý tới sự kinh ngạc của hệ thống.

Trữ Lễ Hàn nâng gáy của Úc Tưởng lên, đè người cô xuống, anh cụp mắt nhìn xuống, hỏi khẽ: “Có phải như thế này sẽ nhìn rõ hơn một chút phải không?”

Màu xanh lam và màu tím nhạt phân bố trên thân khối ngọc.

Cô quay mặt đi, cuộn ngón tay lại, dường như chỉ cần dùng một lực thật nhẹ là có thể lấy được khối ngọc đẹp đẽ trong đó ra.

Thế nhưng, cô không chạm vào khối ngọc màu tím, cũng không chạm vào khối ngọc màu xanh lục sáng óng ánh.

Úc Tưởng níu dây lưng của Trữ Lễ Hàn, nhẹ nhàng chớp mắt, hỏi nhỏ: “Lần này cậu cả Trữ đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?”

Đáy mắt của Trữ Lễ Hàn dường như ánh lên ý cười thấp thoáng nhưng rồi nhanh chóng bị bóng tối thăm thẳm giấu đi.

Anh nói khẽ: “Củ sạc đã được chuẩn bị đủ rồi.”

Đúng là một tín hiệu mịt mờ.

Ngón tay Úc Tưởng móc xuống dưới, lấy ra một hộp bao cao su từ trong túi quần tây của anh.

Cô chợt cảm thấy tò mò: “Cậu cả tự đi mua đấy à?”

Trữ Lễ Hàn khựng lại, đáp: “Ừm.”

Úc Tưởng không tài nào tưởng tượng ra nổi cảnh tượng ấy.

Một người cao quý, lạnh nhạt, thượng đẳng như Trữ Lễ Hàn lại tự mình đi mua, ờm, thứ này…

Chẳng khác gì hái một đóa hoa không nhuốm màu nhục dục ở trên cao xuống rồi nhuộm thêm màu cho nó.

Úc Tưởng mở hộp ra.

Trữ Lễ Hàn bóp eo cô.

Viên trân châu đính trên áo khoác của Úc Tưởng nhanh chóng rơi xuống đất, lăn tròn, nằm lẫn vào trong vũng nước trà.

“Hơi lạnh.” Úc Tưởng nói khẽ.

Dù trong biệt thự có mở máy sưởi nhưng khối phỉ thúy vẫn tỏa ra hơi lạnh.

Đôi mắt sâu thẳm của Trữ Lễ Hàn nhìn cô chăm chú.

Nguyên thạch phỉ thủy Xuân Đái Thải rất đẹp nhưng màu tím khói ấy sao có thể khiến người ta rung động bằng đuôi mắt màu hồng đang thấp thỏm của cô, màu xanh lam kia sao long lanh bằng đôi mắt bên dưới hàng mi chớp nhẹ của cô.

“Ừm, vậy thì ôm chặt tôi đi.” Trữ Lễ Hàn nói.

Trời g.i.ế.c ta rồi!

Hệ thống sụp đổ ngay tại chỗ.

Phỉ thúy đáng lẽ thuộc về nam nữ chính không chỉ lưu lạc tới đây mà hai người này còn làm chuyện bậy bạ ở trên đó?

Xin ông trời hãy bổ một tia sét xuống đây đánh c.h.ế.t hai người này đi!

Hệ thống hoàn toàn không còn cách nào nhìn thẳng vào kịch bản nguyên tác nữa rồi.

Loading...