Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:50:07
Lượt xem: 150

Đồ ăn mà Úc Tưởng đặt mua được vệ sĩ đi lấy về.

Sau khi vệ sĩ mang đồ về tới khu dân cư thì thư ký Vương gọi điện thoại cho anh ta.

Bấy giờ thư ký Vương đang trên đường về nhà, anh ấy cười nói: “Các cậu cứ giữ lại ăn hết đi.”

“Ăn hết?” Vệ sĩ ngẩn tò te.

“Ừ, chắc giờ cô Úc với cậu cả đã no bụng rồi, tạm thời không dùng đến nữa.”

Cậu vệ sĩ cứ thế mơ mơ hồ hồ xách bữa ăn khuya thịnh soạn đi về phía câu lạc bộ giải trí dành cho chủ sở hữu trong khu dân cư.

Bữa ăn khuya trông rất ngon miệng.

Chỉ là, người được hời là bọn họ!

Úc Tưởng tỉnh lại trong phòng ngủ ở tầng hai, cổ họng của cô khô rát muốn chết, chân tay mềm nhũn cả ra. Còn nhũn hơn cả lần trước nữa. Bởi vì cô phải dùng hết sức ôm rịt lấy Trữ Lễ Hàn trong khoảng thời gian thật lâu.

Khi ấy còn chẳng cảm thấy nhức mỏi ê ẩm gì.

Tới lúc này cô mới ngộ ra, có vẻ cô đã lăn lộn cùng anh trong phòng tập thể hình ít nhất ba tiếng đồng hồ.

Úc Tưởng trở mình ngồi dậy.

Trong phòng không bật đèn nên tối om, ngoài cửa sổ cũng một khoảng tối mịt, chỉ có ánh trăng khi mờ khi tỏ xuyên qua khung cửa chiếu vào phòng.

Úc Tưởng lần mò tìm điện thoại di động nhưng không tìm thấy.

… Có lẽ vẫn còn ở phòng khách.

Úc Tưởng xuống giường, đi tìm áo khoác lông nhung của mình… Cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Chắc là vứt lại chỗ cục đá.

Mà cô cũng đâu thể cứ để vậy quấn chăn đi xuống?

Úc Tưởng đứng dậy, xoay người đi tìm đồ trong tủ quần áo, cô mở cửa tủ.

Bên trong treo lẻ tẻ vài bộ âu phục cao cấp đắt tiền.

Điều này cũng không có gì phải đáng ngạc nhiên, từ giọng điệu lần trước của Trữ Lễ Hàn khi nhắc đến căn biệt thự này, hẳn là anh hiếm khi đến đây ở.

Úc Tưởng không hề khách sáo, lấy chiếc áo vest từ trong tủ ra, khoác lên người.

Thân hình của người đàn ông cao lớn rắn rỏi nên đương nhiên quần áo của anh cũng rộng hơn người bình thường.

Cô mặc áo khoác âu phục của anh lên mình, tà áo vừa hay che chắn bờ m.ô.n.g cong vút của cô.

Mà quần của anh thật sự quá là dài, cô không mặc vừa.

Úc Tưởng dứt khoát mặc độc chiếc áo vest âu phục đi xuống lầu.

Ở tầng dưới, hình như Trữ Lễ Hàn đang họp qua video với ai đó. Khi nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt, anh lập tức đóng máy tính xách tay trước mặt lại.

“Mấy giờ rồi?” Úc Tưởng hỏi anh.

Trữ Lễ Hàn: “Ba giờ sáng, cô ngủ tiếp đi.”

Úc Tưởng lê đôi dép đi tới chỗ ghế sô pha: “Tôi đói bụng, không ngủ được nữa.”

Trữ Lễ Hàn gật đầu, ngay tức khắc nhấc điện thoại lên, gọi điện đặt thức ăn giao đến biệt thự.

Đặt đồ ăn xong, anh quay người lại mới thấy Úc Tưởng đang mặc áo vest của anh.

Đây là chiếc áo do anh dặn người làm mang qua biệt thự này để tạm.

Chiếc áo vest màu xám này khoác lên người cô càng tôn lên đôi chân thon thả, trắng ngần và thẳng tắp của cô.

Trữ Lễ Hàn áp chế suy nghĩ muốn rục rịch trỗi dậy trong đầu xuống, anh hạ thấp giọng nói: “Đến đây, tôi nhìn xem nào.”

Úc Tưởng có hơi tò mò: “Nhìn gì cơ?”

Ngoài miệng hỏi thế nhưng cô vẫn vô tư bước đến trước mặt anh.

Trữ Lễ Hàn giơ tay vén mái tóc che phủ bên cổ Úc Tưởng, tầm mắt lướt qua dấu vết lưu lại lên cổ cô. Tiếp đến lại ánh mắt anh rời xuống rồi dừng hẳn ở vạt áo của chiếc áo vest.

Anh đang nhìn đùi cô.

Úc Tưởng cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô trông hơi quái dị, chân cô dường như bắt đầu ‘nhũn như con chi chi’.

Trữ Lễ Hàn thôi không nhìn nữa, anh nói: “May không bị bầm.”

Úc Trưởng ngạc nhiên, cô quay đầu lại nhìn anh.

À, thì ra cậu cả Trữ muốn nhìn cái đó à? Anh sợ cô bị bầm tím chân cẳng đấy ư?

Úc Tưởng ngồi xuống ghế sô pha, chân vắt chéo, cô cố kéo chiếc áo khoác rộng thùng thình tới đầu gối, nhanh nhảu đáp lại: “Ừm, dĩ nhiên rồi, tôi phải hao tốn rất nhiều sức lực mới ôm được eo của cậu cả Trữ đó nha.”

Trữ Lễ Hàn sững sờ, ngoảnh đầu nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Bầu không khí dường như lại trở nên kỳ quái xen lẫn chút gì đó mờ ám.

Úc Tưởng hắng giọng: “Ở đây có sữa bò, bánh mì hay gì đó ăn được không? Tôi ăn tạm một miếng. Chờ cơm tới chắc phải khá lâu đấy.”

Trữ Lễ Hàn lặng lẽ cau mày.

Là anh tính toán không chu toàn rồi.

Ngoài bữa chính trong ngày thì anh hầu như không ăn thêm bất cứ thứ gì vào những thời điểm khác. Vả lại, ban đầu anh không có ý định ở lại chỗ này nên không nghĩ đến chuẩn bị chút đồ ăn vặt hay đồ ăn nhanh gì đó trong nhà.

Trữ Lễ Hàn đứng dậy lấy cái áo bành tô: “Để tôi đi mua.”

Úc Tưởng ngớ người.

Đêm hôm khuya khoắt mà còn ra ngoài mua đồ ư?

Cô khẽ hỏi: “Ở đây có tiện đi mua sắm không?”

Trữ Lễ Hàn: “Trong khu dân cư có siêu thị.”

Úc Tưởng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Chứ không là cô cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy, như thể… như thể cậu cả Trữ thật lòng muốn đối xử tốt với cô hết sức có thể vậy.

Trữ Lễ Hàn mặc áo bành tô, anh dừng chân chỗ cửa ra vào, dặn dò cô: “Có người lạ thì đừng mở cửa, đợi tôi về.”

Úc Tưởng không nhịn được phì cười, cô dựa vào ghế sô pha, uể oải trả lời: “Dạ, đã biết ạ, ba Trữ. Tôi sẽ không bị lừa bán đâu.”

Cổ họng Trữ Lễ Hàn hơi khô, hình như anh lại nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm ấy, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại.

Úc Tưởng nhất thời cảm thấy xung quanh im ắng đến độ khó tả.

Lẽ nào là vì ngôi nhà này rộng thênh thang nên không gian mới vắng lặng đến thế? Úc Tưởng nghĩ thầm.

Kiếp trước, lúc còn sống trong căn nhà chật chội nhỏ tí, cô bận rộn đến mức chẳng hơi đâu nghĩ vẩn vơ đến chuyện mình có cô đơn lẻ bóng hay không.

Úc Tưởng nhảy xuống khỏi ghế sô pha, cô đi tìm quanh quẩn một vòng trong phòng khách mới thấy điện thoại của cô.

Nghĩ đến điều gì đó, mặt Úc Tưởng không tránh khỏi có hơi nong nóng.

Thật tai hại.

Quăng đến nỗi khắp nơi toàn là…

Úc Tưởng quay người trở lại phòng khách, cô tìm thấy cục sạc để trên bàn trà, tiếp đó cô cắm sạc cho điện thoại rồi mới mở máy lên kiểm tra những tin nhắn chưa đọc.

Nhiễm Chương không nhận tiền của cô, đã chuyển khoản lại cho cô. Còn hỏi cô có muốn chơi game không, anh ta gửi đi liên tiếp mấy tin nhắn, tất cả điều được gửi vào lúc chín giờ tối qua.

Tất nhiên là đến thời gian để hồi âm một cái tin nhắn của anh ta thôi, cô còn chẳng có nữa là.

Cô lục lọi trong hòm thư cá nhân một chập, lướt thấy một tin nhắn của bác cả gửi đến, quan tâm hỏi han cô ở đâu.

Úc Tưởng xem xong bỏ qua hết.

Ầy, cô làm gì để g.i.ế.c thời gian trong lúc chờ Trữ Lễ Hàn về đây nhỉ?

Chơi game à?

Giờ này cô như đã rũ bỏ được bụi trần, chẳng có hứng thú chơi game. Thế là Úc Tưởng dứt khoát chọn đại một bộ phim truyền hình hot nhất ở thời điểm này để xem.

“Nam chính phim này trông bảnh trai thật.” Úc Tưởng cảm thán.

Hệ thống: [Cô có gan dám nói lời ấy trước mặt Trữ Lễ Hàn không?]

Úc Tưởng: Có gì mà không dám?

Cô với Trữ Lễ Hàn lại chẳng phải đang yêu đương gì cho cam.

Cô đang nói nửa chừng thì cánh cửa bị đẩy ra.

Trữ Lễ Hàn đã về.

Úc Tưởng ngước mắt nhìn sang, cô thấy vài bông tuyết trắng tinh vương trên người anh.

Cô đứng bật dậy: “Bên ngoài có tuyết rơi rồi?”

“Ừ.” Trữ Lễ Hàn cởi áo khoác, sải bước đến trước mặt Úc Tưởng, đưa chiếc túi giấy trong tay cho cô.

Úc Tưởng cầm lấy mở ra xem, trong túi có ba hộp sữa bò với ba hương vị khác nhau, còn thêm ba hộp bánh ngọt khác loại.

“Cảm ơn cậu cả nhé, cậu cả là nhất luôn.” Úc Tưởng quen mồm, buột miệng khen anh một câu.

Khuôn mặt Trữ Lễ Hàn được gió tuyết bên ngoài nhuộm lên vẻ lạnh lẽo âm u, nghe cô khen vậy thì gương mặt bất giác trở trên dịu dàng hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-59.html.]

Trữ Lễ Hàn: “Đợi chút.”

Úc Tưởng: “Hả?”

Sau đó, Úc Tưởng trơ mắt nhìn Trữ Lễ Hàn rút hộp sữa cô từ trong tay cô đi mất, mà hộp sữa đó là vị cô chọn trúng.

Anh đi về hướng… Nhà bếp?

Nửa phút trôi qua.

Trữ Lễ Hàn quay lại phòng khách, trả cho cô hộp sữa vừa được hâm nóng.

Úc Tưởng cắn một miếng bánh đậu vàng ươm, hút một ngụm sữa bò. Ngay lập tức cô thấy tràn ngập hạnh phúc.

Trữ Lễ Hàn ngồi xuống vị trí đối diện cô, anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu.

Cô ăn một hơi hết ba miếng bánh ngọt, hoàn toàn không có ý san sẻ, mời anh ăn thử một miếng.

… Thôi kệ vậy.

Trữ Lễ Hàn khẽ chớp mắt, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng ăn no quá.”

“À đúng ha, chốc nữa còn món ngon hơn mà.” Úc Tưởng vội rút khăn giấy ra lau tay.

Cô tắt điện thoại, quay đầu nhìn một viên đá thô to kềnh: “Viên đá kia không cắt sao?”

Trữ Lễ Hàn: “Để lại cho cô đó.”

“Để lại cho tôi?” Úc Tưởng chỉ tay vào bản thân.

“Ừ, có muốn trải nghiệm cảm giác tự tay cắt kim cương không?” Trữ Lễ Hàn hỏi cô.

Đương nhiên là Úc Tưởng có hứng thú muốn thử rồi.

Niềm vui khi tự tay mình cắt kim cương có thể sánh ngang với hạnh phúc khi tự tay đào ra châu báu ấy chứ, so với việc kiếp trước cô mua blind box về đập hộp còn xịn sò sang chảnh hơn gấp mấy lần!

Úc Tưởng hỏi anh: “Cắt như thế nào?”

Trữ Lễ Hàn: “Tôi dạy cô.”

Úc Tưởng suy ngẫm một lúc.

Trữ Lễ Hàn lại mở miệng, trong giọng nói dường như mang theo ý cười, anh nói: “Không phải là dạy kiểu kia.”

Úc Tưởng nghĩ thầm trong bụng rằng cô đã nói gì đâu, ừ thì cứ coi như cậu cả Trữ là trùm phản diện được hưởng sức lực trâu bò cùng thiên phú trời ban đi. Vậy thì cũng đâu thể hồi sức nhanh cái vèo rồi chiến tiếp một hiệp nữa chứ?

Trữ Lễ Hàn nói muốn dạy cô là thật, anh đứng dậy đi lấy dụng cụ. Đủ loại công cụ cắt kim loại, món to, món nhỏ được bày thành một hàng, ngoài ra còn có lưỡi d.a.o với các kích cỡ, chủng loại khác nhau.

Trữ Lễ Hàn lắp lưỡi d.a.o xong, trước tiên anh thực hiện thao tác cắt kim cương cho cô xem thử.

Người đàn ông vẫn diện áo quần bảnh bao trên người.

Trông anh chẳng có bộ dáng nào là đang cắt viên đá thô cả, mà có vẻ như anh đang làm gì đó với món đồ tinh xảo hơn.

Úc Tưởng đi qua, nhích đến gần xem thử.

“Chả có có cái mống gì hết á, nó đen thui thùi lùi luôn, chẳng nhẽ là kim cương đen à?” Úc Tưởng lên tiếng.

“Phần này của đá kim cương còn lẫn tạp chất, phải tiếp tục cắt sâu xuống.” Trữ Lễ Hàn khẽ nói, rồi hỏi cô: “Cô muốn tới cắt thử không?”

Sau khi Trữ Lễ Hàn tắt nguồn điện, Úc Tưởng nhận lấy máy cắt từ tay anh.

“… Nặng khiếp.”

Trữ Lễ Hàn đứng đằng sau đỡ cổ tay cô.

Úc Tưởng bỗng thấy căng thẳng vô cớ, đến cả hơi thở cũng trở nên loạn nhịp.

Với bầu không khí như thế này, ừm, dù rằng có đôi lúc họ còn làm những chuyện thân mật hơn bây giờ nhiều. Nhưng đụng chạm chân tay vẫn khiến con người ta cảm thấy ngại ngùng.

“Cầm chắc vào.” Trữ Lễ Hàn nhắc nhở cô rồi bật công tắc khởi động lên.

Cái máy cắt này cầm khá rung tay, tiếng ồn cũng không hề nhỏ.

Vừa cắt kim cương, vừa phải liên tục vẩy nước lên đá.

Chẳng mấy chốc, Úc Tưởng đã nhìn thấy ít sắc hồng lộ ra.

“Kim cương hồng sao?”

Trữ Lễ Hàn: “Ừ. Nhưng độ tinh khiết của viên kim cương này không cao.”

“Độ tinh khiết? Là chỉ độ tì vết nhiều hay ít đúng không?”

“Ừ.”

Kim cương khi chưa trải qua quá trình cắt giũa trông khá thô mộc, không được sáng bóng đẹp mắt. Nhưng khi nó để lộ ra từng chút sắc hồng từ giữa viên kim cương đen tuyền cũng khiến cho người giật mình vì ngạc nhiên.

“Mệt thật… Vẫn nên để cậu cả Trữ tiếp tục cắt vậy.”

“…”

Trữ Lễ Hàn nhướng mày: “Còn một chút này cô tự gắng sức cắt đi, sau khi tôi cho người đánh bóng kim cương xong sẽ đưa tới cho cô.”

Úc Tưởng: “Ồ, thế thì tôi nghĩ tôi vẫn có thể cắt thêm một lúc nữa!”

Trữ Lễ Hàn: “…”

Úc Tưởng lại cắt kim cương thêm nửa tiếng đồng hồ, sau đó quả thực là cô chịu hết nổi.

Công việc này quá ư là nhàm chán.

Phần còn lại cô giao cho Trữ Lễ Hàn làm nốt.

Cô tránh khỏi cái ôm của Trữ Lễ Hàn, ngồi một bên nhìn anh cắt kim cương.

Chẳng bao lâu, chiếc áo sơ mi trắng mới thay của Trữ Lễ Hàn đã ướt đẫm mồ hôi. Úc Tưởng liếc mắt nhìn thoáng qua những đường cong cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo. Ừm, những cơ bắp ấy đều đã được tay cô chạm qua.

Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu sang chỗ khác.

Trong lúc cậu cả Trữ đang làm việc, trông anh vẫn rất gợi cảm.

Họ cùng chờ đến bốn giờ sáng, cuối cùng cũng được ăn bữa ăn khuya. Ăn xong, Úc Tưởng lười đến nỗi chẳng muốn động đậy, dứt khoát không về nhà mà ở lại biệt thự đánh tiếp một giấc, ngủ một mạch đến khi sắc trời chuyển sang bóng chiều.

Lúc cô tỉnh giấc, Trữ Lễ Hàn đã không còn ở đây.

Cô đi xuống lầu.

Hai viên đá thô vẫn được đặt ở đó, mà trên ghế sô pha lại có thêm một bộ quần áo và đồ dùng cá nhân mới toanh.

Giỏi thật đấy.

Lại ‘ăn chực’ thêm bữa nữa!

Úc Tưởng thay quần áo xong, cô khoác chiếc áo lông vũ lên người, cô vẫn không quên ôm bộ quần áo hôm qua mặc ra về.

Trước khi rời khỏi biệt thự, cô vỗ nhẹ vào viên đá kia. Đúng hơn là cô chỉ vỗ mỗi viên đá kim cương kia thôi.

Còn viên ngọc thạch kia… Cô vẫn thấy có hơi ngại ngùng với nó.

Úc Tưởng quay về biệt thự của mình, cô thuận tay đăng tải hình viên đá kim cương lên mạng.

Đây cũng coi như lần trải nghiệm mà trước đây cô chưa từng thử.

Còn ở đầu bên kia, Trữ Lễ Hàn cũng vừa mới đến công ty.

Trông anh chẳng khác mọi khi, vẫn âu phục giày da chỉn chu, không chút cẩu thả qua loa.

Khi Trữ Lễ Hàn bước vào phòng họp, ai nấy đều không dám thở mạnh.

Chỉ là tới khi ngẩng đầu lên, bọn họ lập tức phát hiện ra… Ủa? Trên trái cổ của cậu cả Trữ ấy mà lại có dấu răng, nhìn có vẻ bị cắn khá sâu đó.

Vậy nên, cảnh tượng họ nhìn thấy vào ngày hôm kia, chẳng lẽ không phải do bọn họ bị ảo giác! Chết thật!

Ngài thái tử cao quý của họ đã ‘dính bụi trần’ rồi?!

Trong lúc đó, Trữ Sơn đang ngồi ở nhà tĩnh dưỡng đã nhận được bức ảnh do cấp dưới gửi đến.

Mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Trữ Lễ Hàn trong bức ảnh, bàn tay ông ta nắm chặt lại: “Thằng bé lại đi gặp Úc Tưởng nữa?”. Ông ta ngẩng đầu hỏi thư ký Lưu: “Tôi dặn cậu kiếm mấy đứa trai bao, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Thư ký Lưu đưa một bức ảnh cho ông ta xem qua: “Ông thấy người này thế nào ạ?”

Trữ Sơn tức giận đẩy ra: “Cậu cho rằng Úc Tưởng bị mù sao? Mặt mũi còn xấu hơn Trữ Lễ Hàn với Tiểu Viễn, con nhỏ đó có thể thích cái thể loại này được à?”

Thư ký Lưu ngẫm nghĩ một lát, cũng không có ai trông đẹp hơn bọn họ cả.

Trữ Sơn bình tĩnh lại đôi chút, nói với cậu ta: “Thôi quên đi, cậu xem thử có ai mặt mũi trông na ná hai đứa nó không?”

Thư ký Lưu: ?

Không lẽ, chủ tịch Trữ muốn đích thân tìm bản sao của con trai ông ta à?

Trong phút chốc, thư ký Lưu thực sự hoài nghi rằng, chính Úc Tưởng mới là con gái riêng của ông ta.

Nhưng hễ nghĩ đến vị chủ tịch này có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cậu ấy tức thì triệt tiêu cái ý nghĩ ấy.

Thư ký Lưu dè dặt nói: “Để tôi tìm lại thử, tôi sẽ dành thời gian tìm hiểu kỹ càng.”

“Làm việc lẹ lên.” Trữ Sơn nói: “Bức ảnh lần trước lan truyền khắp trên mạng xã hội, không nhìn thấy mặt mũi ra sao, cũng chẳng biết là ai nữa.”

Thư ký Lưu âm thầm thở dài.

Cậu ấy thực sự rất muốn khuyên nhủ vị chủ tịch Trữ này một câu. Chủ tịch, ông nhìn kỹ cho đi, bây giờ cậu cả đã chẳng buồn nghe lời của ông nữa, thái độ của cậu Lăng thì phớt lờ, lạnh nhạt với ông. Bất luận là ai trong hai người họ nên đôi với Úc Tưởng đều tốt cả, lỡ như Úc Tưởng có thai rồi, chắc chắn một trăm phần trăm đó là cháu trai của chủ tịch ông thôi! Không phải như vậy càng tốt hơn hai vị cậu chủ tàn nhẫn, không có tình người kia sao?

Loading...