Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:50:10
Lượt xem: 129
Úc Tưởng phát hiện tấm ảnh chụp nguyên thạch trên mạng không thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người.
Nói cho cùng thì người bình thường cũng chưa bao giờ được nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của kim cương.
Úc Tưởng hóng chuyện trên mạng của người khác một lát, lúc cô đang chuẩn bị mở phim truyền hình lên xem thì tổng giám đốc Thẩm lại gọi điện thoại đến.
Úc Tưởng vừa nghe máy đã hỏi: “Lại có tin vui nữa sao?”
Chuyện tốt kiểu như gửi một phát cho cô vài triệu tệ ấy?
“Đúng là có tin vui. Em còn nhớ hoạt động lần trước chúng ta cùng tham gia không?” Tổng giám đốc Thẩm hỏi cô.
Sao mà cô lại quên được?
Bịa đặt những chuyện vô căn cứ để đối phó với Hà Vân Trác sau đó lại còn bị cậu cả Trữ bắt được.
“Lần đó em chỉ đi lộ mặt một lát, lúc ấy người hâm mộ của cái cô Hi Hi Tử gì gì đó còn cười nhạo em đấy. Thực ra hoạt động kia cũng dạng như vậy nhưng lần này chúng ta sẽ không như lần trước đó nữa.”
“Lần này là triển lãm game IP do tập đoàn Huy Quang tổ chức, họ đích thân mời em đến tham gia. Đây không phải là mấy buổi tụ họp của những người nổi tiếng trên mạng. Trong triển lãm này, ngoại trừ những blogger có tiếng ra còn có cả những nghệ sĩ đang nổi tiếng! Là nghệ sĩ đang nổi tiếng đó!”
Dù cho cách một chiếc điện thoại Úc Tưởng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tổng giám đốc Thẩm phấn khích tới mức nước miếng văng tứ tung.
Cơ cấu của MCN có lớn đến đâu thì nó vẫn có khoảng cách rất lớn với giới giải trí.
Mà trong mắt mọi người, nghệ sĩ có cấp bậc cao hơn người nổi tiếng trên mạng vô số lần.
Cũng khó trách tổng giám đốc Thẩm lại hân hoan như vậy.
Đối với anh ấy, việc này đúng là có thể khiến anh ấy nâng cao tinh thần.
Gần đây tổng giám đốc Thẩm cũng đã nhìn ra được tính cách của Úc Tưởng, cô càng ngày càng lười biếng một cách trắng trợn.
Anh ấy chỉ sợ cô đem con bỏ chợ nên vội vàng hỏi một câu: “Em sẽ đến phải không?”
“Đến chứ, sao lại không đến?” Úc Tưởng rót cho mình một ly nước.
Cô xoay ly nước trong tay, hoa văn màu đỏ được vẽ phía trên trở thành những đường vân rung rinh. Cái này gọi là Dứu Lý Hồng. Ừm, đây cũng là đồ chôm chỉa được từ chỗ cậu cả Trữ về.
Bỗng nhiên cô thẫn thờ.
Ừm… Bây giờ nghĩ kỹ lại, ngày đó khi mới đặt chân đến nơi này, thay vì nói là thư ký Vương đã chuẩn bị chuẩn bị chu đáo tất cả mọi chuyện thì hình như công lao này nên quy hết về phía cậu cả Trữ mới phải?
“Vậy thì tốt, đến lúc đó tôi sẽ đích thân lái xe đến đón em.” Tổng giám đốc Thẩm ân cần nói.
Úc Tưởng đáp lại một tiếng rồi cúp máy, cô đưa mắt nhìn bình hoa trên bàn, hoa trong bình đã hơi tàn nhưng hương thơm vẫn còn phảng phất.
Úc Tưởng có cảm giác dường như tất cả những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống của cô đều được cậu cả Trữ nhận thầu.
Úc Tưởng nhìn chằm chằm vào bông hoa một hồi.
Sau đó nhà họ Úc cũng gọi đến cho cô một cuộc điện thoại, vợ chồng Úc Thành Tân gọi cô về nhà ăn bữa cơm gia đình, nói là ông cụ với bà cụ đã quay về rồi.
Họ cũng chính là ông bà nội của Úc Tưởng.
Trong nguyên tác, từ đầu đến cuối hai người họ đều chưa từng xuất hiện. Nói cho cùng thì nếu như Úc Tưởng có thể tạm coi là nhân vật phụ thì hai người họ còn chẳng được tính là người qua đường.
Sao hai người họ lại quay về?
Úc Tưởng vừa thắc mắc vừa thu dọn đồ đạc, cô ra ngoài gọi xe rồi quay về nhà họ Úc.
Vừa đến cổng nhà họ Úc, cô đã nhìn thấy mấy chiếc xe đang đậu ở đó.
Đồng thời lúc ấy người giúp việc ra cũng ngoài đón cô, cô ta giơ tay định tiếp lấy giỏ quả trong tay cô nhưng Úc Tưởng không đưa cho cô ta. Người giúp việc cũng không nản lòng, cô ta quay đầu lại hô lên hai tiếng: “Cô chủ đã về! Đã về rồi.”
Hôm nay bác cả rất thận trọng, ông ta không ra ngoài đón cô.
Chỉ có dượng út, người mà cô mới gặp lần trước, tươi cười bước ra: “Nào nhanh vào đi, chỉ đợi mỗi cháu thôi. Mấy ngày nay cháu bận lắm sao?”
Úc Tưởng liếc nhìn ông ta, cô biết ông ta đang cố gắng gợi chuyện.
Cô trả lời: “Đúng vậy, công việc của cháu rất bận rộn.”
Dượng út thầm nói trong lòng bận rộn cái cc ấy, cô thì lấy đâu ra công việc mà bận rộn?
Nhưng trên mặt ông ta vẫn chẳng mảy may để lộ.
Sau đó ông ta dẫn theo Úc Tưởng vào cổng.
“Tôi còn cho rằng cô không biết đường quay về nữa.” Chị họ của cô trào phúng.
Úc Tưởng không thèm nhìn cô ta, cô nhìn hai người lớn tuổi ngồi trên sô pha trước.
Người bên trái mặc chiếc mã quái lớn màu nâu, sắc mặt nghiêm nghị. Người bên phải mặc sườn xám tơ lụa màu vàng mơ, tóc được búi lên, khóe mắt, lông mày nhíu lại để lộ rõ nếp nhăn.
Nhìn qua thì có vẻ đều là những người không dễ gần.
Đương nhiên nếu như là những người có tính tình dễ chịu thì hai ông bà cụ cũng sẽ không sai bảo vợ chồng Úc Thành Tân như con ở, còn những đứa con trai khác thì ở nhà nhàn rỗi.
Đột nhiên Úc Trung bước lên trước một bước: “Chị ơi, chị mang quà đến cho ông bà nội sao? Một giỏ trái cây ạ?”
Hai cụ ngồi trên sô pha khẽ nhíu mày.
Đúng lúc ấy vợ chồng Úc Thành Tân bước ra, hai người lập tức tiến lên định lên tiếng giải thích cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn: “Ai bảo tôi mang đến cho ông bà nội? Cái này là mua cho ba mẹ tôi.”
Cô thuận tay đưa giỏ quả cho Úc Thành Tân: “Mùa này thích hợp ăn mấy loại quả như dâu tây, cam, lê.”
Úc Thành Tân ngẩn ra rồi đưa tay nhận lấy, ông nắm chặt quai giỏ sau đó mới mỉm cười: “Ừ, ừ…”
Ông cụ Úc không ngồi yên được nữa: “Lúc trước ta thường nói gì hả, một gia đình quan trọng nhất chính là phải đoàn kết…”
Úc Tưởng tiếp lời: “Ông cũng đừng nói bác cả nữa, ông xem bác cả không phải đã làm rất tốt lời ông nói sao? Ngày nào bác cả cũng hỏi thăm cháu kìa.”
Bác cả : “...”
Ông cụ Úc cũng trợn mắt lên.
Lâu rồi hai ông bà cụ mới quay về, không nghĩ tới ở nhà cửa đã trở nên như thế này rồi. Làm gì có nhà ai mà người lớn ngày nào cũng đến hỏi thăm con cháu?
Hơn nữa vừa rồi ông ta nói nhà thằng cả sao? Rõ ràng ông ta nói nhà thằng hai cơ mà!
“Thằng hai, mày dạy dỗ nó thế nào vậy hả?” Mặt ông cụ Úc tối sầm lại, ông ta gọi Úc Thành Tân.
Úc Thành Tân: “Con…”
Úc Tưởng đi đến ngồi xuống sô pha, cô lười biếng đáp: “Hai người họ làm gì có thời gian mà dạy dỗ cháu? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không phải đều ở bên ngoài làm những công việc mệt nhọc nhất, khổ cực nhất cho nhà họ Úc này hay sao?”
Úc Thành Tân sững người.
Đến cả Quan Kim Mỹ phía sau ông cũng lộ ra sắc mặt xấu hổ, bà cảm thấy hổ thẹn với con gái.
Úc Thành Tân thầm nghĩ, sau này ông không thể nói đến chuyện của con gái với cậu cả Trữ được nữa rồi, ông làm gì có tư cách mà đi dạy dỗ con gái đây, haiz…
“Đó là vì ba mẹ cháu hiểu rằng phải cống hiến cho gia đình, còn cháu ăn của nhà, dùng của nhà, lại còn không biết tôn trọng người lớn…” Bà cụ Úc lạnh lùng mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-60.html.]
Ai biết được đứa cháu gái này nghe xong không những không nhìn bà ta mà còn đá văng giày ra: “Bác cả, lấy cho cháu đôi dép lê với.”
Rõ ràng là có thể bảo người giúp việc làm nhưng cô lại trực tiếp gọi bác cả.
Bác cả cau mày, nhớ đến tin tức lưu truyền trên mạng dạo gần đây, ông ta lại quay người lấy dép cho Úc Tưởng, sau đó lộ ra nụ cười từ ái của bề trên: “Ba, mẹ, ba mẹ đừng nói vậy, Tưởng Tưởng rất hiểu chuyện cũng rất ngoan…”
Lúc này mấy người trẻ tuổi cùng thế hệ với Úc Tưởng sắp ghen tỵ đến c.h.ế.t rồi.
Ông bà nội quay về rồi mà còn không dạy dỗ được Úc Tưởng sao? Bác cả lại còn đi nói giúp cho cô nữa.
“Đúng vậy.” Bác dâu cả cũng hùa theo: “Chú hai có bản lĩnh, đẻ được đứa con gái tốt như thế.”
Trong lòng bà ta vẫn còn đang oán hận đây.
Hai ông bà già này ném lại tất cả rồi nói muốn đi du lịch khắp thế giới. Bọn họ thì ở nhà làm việc bạt mạng để kiếm tiền. Bây giờ hai ông bà già kéo nhau về làm loạn cái gì chứ.
Hai cụ nhìn nhau cảm thấy có điều gì đó không đúng.
“Thằng ba, con nói xem.”
“Ha ha, con, ý của con,… Ừm, Úc Tưởng đúng là rất ngoan!” Ngoan đến mức cả thế giới đều biết chân nó đạp một lúc mấy cái thuyền rồi mà nó còn vô lo vô nghĩ kìa.
“Thằng tư…”
“Úc Tưởng giỏi lắm, ba mẹ, hai người đừng đòi hỏi cao quá. Nó còn trẻ mà sự nghiệp đã thăng tiến lên một tầm khác rồi không phải sao? Con nghe nói rất nhiều công ty đều muốn tìm nó ký hợp đồng đấy. Một hợp đồng trị giá đến mấy trăm nghìn tệ.”
“Tại sao ạ? Chính là bởi vì chị ta livestream chơi game với A Z sao?” Úc Trung không nhịn được hỏi.
Dượng út cũng nói thêm: “Đó là bởi vì Úc Tưởng vốn đã có tài rồi.”
Úc Trung: “Tao muốn có chữ ký của A Z.”
Cậu ta với bạn học của cậu ta hầu như đều là người hâm mộ của Nhiễm Chương.
Úc Tưởng: “Cậu cầu xin tôi đi.”
Cục diện bỗng chốc hỗn loạn hẳn lên.
Hai cụ ngẩn ra nhìn cảnh tượng trước mắt. Các người đều làm sao vậy? Trúng tà à? Lại còn lên dỗ dành một đứa nhãi con? Một hợp đồng kiếm được mấy trăm nghìn tệ là giỏi lắm à?
“Không phải bảo là về ăn bữa cơm gia đình sao? Cơm đã nấu xong chưa?” Úc Tưởng hỏi.
Cô vừa nói xong đã khiến cho cục diện hỗn loạn trong phòng khách được khống chế.
Bác cả lập tức vỗ bàn: “Dọn cơm đi.”
Ông cụ Úc với bà cụ Úc: “...”
Lẽ nào không nên đợi hai người họ nói sao? Trong cái nhà này, từ bao giờ mà chủ nhà biến thành con bé kia rồi?
Hai ông bà còn muốn lấy gậy gõ vào nhà thằng hai một chút, vì thế cả hai đều ngồi yên không nhúc nhích.
Úc Tưởng đứng dậy trước, cô đi thẳng về phía phòng ăn.
Sau đó mọi người cũng nhanh chóng theo vào.
“Ba, mẹ, con cũng mời ba mẹ…”
Cũng mời.
Cũng.
Cái từ này thôi đủ để chọc tức hai ông bà cụ rồi.
Vốn dĩ hai người chỉ muốn gõ nhà thằng hai, bây giờ xem ra hình như tất cả mấy đứa con trai, con gái này đều đáng đánh.
Hai người tức giận đứng dậy rồi cũng vào phòng ăn.
Bên kia người giúp việc kéo ghế ra giúp Úc Tưởng, Úc Tưởng cũng không hề khách sáo mà ngồi xuống trước.
Vợ chồng Úc Tân Thành thương cô, hôm nay cũng không nói gì cô, hai người thực sự cho rằng Úc Tưởng đói bụng nên vội vàng gắp chút đồ ăn cho cô trước.
“Mấy ngày nay Úc Tưởng ở đâu thế cháu?” Bác cả hỏi.
So với để ý sắc mặt của ba mẹ ông thì ông ta lại càng hiếu kỳ về chuyện này hơn.
Úc Tưởng: “Ngự Thái.”
Ông cụ Úc vừa nghe xong trong lòng lại muốn phỉ nhổ. Đến ông ta còn không có tư cách ở nơi đó, con bé nói nó ở đâu cơ?
Bác cả Úc nghe xong, hai mắt sáng lên: “Ở một mình à?”
Úc Tưởng cười nhìn ông ta: “Không thì sao?”
Bác cả lúc này mới nhận ra: “Đó là căn biệt thự chủ tịch Trữ cho cháu phải không?”
Úc Tưởng gật đầu.
Sau khi biết mọi chuyện, nhất thời người trong nhà họ Úc đều ngưỡng mộ không thôi.
Ngưỡng mộ không chỉ vì căn biệt thự đó có giá một trăm hai mươi triệu nhân dân tệ mà quan trọng hơn là cái tên Ngự Thái ấy đại biểu cho một vòng tròn xã giao khác. Người có thể tiến vào vòng tròn xã giao ấy đương nhiên là đều những người không giàu có thì có địa vị. Đó là những mối quan hệ mà nhà học Úc đang liều mạng trèo lên.
“Cũng khá tốt, ha ha…” Bác cả cười gượng hai tiếng.
“Nhà có một mình con ở, phòng trống còn nhiều. Ba mẹ có muốn chuyển qua đó sống với con không?” Úc Tưởng quay đầu hỏi.
Vợ chồng Úc Thành Tân sững sờ: “Sao, sao có thể như vậy được?”
Nhưng hai người lại không nhịn được nở nụ cười.
Có điều những người khác trong nhà họ Úc lại không xong.
Vợ chồng Úc Thành Tân mà đi, nhà bọn họ sẽ thực sự cắt đứt quan hệ với nhà họ Úc, sau này Úc Tưởng còn nhận bọn họ là người nhà sao?
“Vẫn là người một nhà ở cùng nhau sẽ tốt hơn, Úc Tưởng không quen sống một mình, vậy mấy ngày nay cháu cũng có thể quay về nhà nhiều chút.” Bác cả vội vàng nói.
“Không có thời gian.” Úc Tưởng cắn một miếng bí đỏ: “Công việc rất bận rộn.”
Úc Trung vội chen lời: “Có phải chị sắp tham gia đại hội triển lãm game IP của Huy Quang không? Tôi thấy trong danh sách khách mời tham gia của họ có tên chị.”
Bác cả nghe xong lập tức quan tâm hỏi han: “Vậy cháu đã chuẩn bị xong lễ phục chưa?”
Chị họ ghen tỵ: “Không phải lần trước nhà mình đã đặt cho nó một bộ rồi sao?”
Úc Tưởng còn chẳng thèm ngẩng đầu: “Rách rồi.”
Chị họ thầm xỉa xói, cô mặc kiểu gì mà có thể làm rách cả lễ phục hả?
Bác cả biểu hiện vô cùng hào phóng: “Không sao, không sao cả, con gái nhà họ Úc chúng ta sao có thể mặc lại lễ phục được? Bác cả đi đặt, bác cả đi đặt cho cháu bộ khác.”
Mọi người đều nghẹn lời.
Lòng thầm nghĩ nhà chúng ta không phải nghèo đến mức lễ phục cũng phải mặc lại từ lâu rồi sao?
“Ồ, còn có… Không phải lần trước Úc Tưởng chụp một bức ảnh với chiếc xe của anh họ cháu sao? Chú thấy Úc Tưởng rất thích nó nên đã quyết định mang xe của anh họ cháu đến tặng cho cháu…” Chú tư cũng cười rồi lên tiếng: “Úc Tưởng, cháu xem vậy có được không?”
Tại sao Úc Tưởng phải từ chối?