Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:05:44
Lượt xem: 120

Sau khi Úc Tưởng đồng ý với đề nghị của Nguyên Cảnh Hoán, Nguyên Cảnh Hoán đã thành công lấy được số wechat và số điện thoại của cô.

Hai năm nay Nguyên Cảnh Hoán đang trong thời kỳ nổi tiếng, diễn xuất tốt, số lượng người hâm mộ cũng đông, tất cả vai diễn của anh ta đều khá hoàn hảo.

Một ngôi sao nam như anh ta một khi chủ động đối xử tốt với một ai đó thì cho dù người đó là một cô chiêu trâm anh thế phiệt tính tình nghiêm cẩn cũng khó lòng cưỡng lại được.

Vì để chắc chắn đạt được mục tiêu mà anh ta buộc phải hoàn toàn giữ chặt lấy Úc Tưởng một cách nhanh chóng.

Anh ta còn chủ động ấn theo dõi Úc Tưởng trên Weibo.

Sau khi đã làm xong hết, anh ta lại cười nói: “Cô Úc có muốn đến chỗ khu vực triển lãm để trải nghiệm trò chơi mới với tôi không?”

Úc Tưởng gật đầu đồng ý.

Mấy phút sau, hai người họ cùng ngồi trên ghế trải nghiệm của khu triển lãm, đeo tai nghe vào rồi đăng nhập vào trò chơi bằng tài khoản khách sau đó bắt đầu trải nghiệm.

Ngoại hình của Nguyên Cảnh Hoán vốn đã rất bắt mắt, hơn nữa gần đây tin tức về Úc Tưởng cũng rất nhiều.

Thế nên không bao lâu sau đã thu hút được sự chú ý của hơn nửa hội trường.

“Cô Úc này có sức hút thật nha.” Ngôi sao nữ nào đó khẽ đánh giá.

“E là lại chuẩn bị lên hot search nữa rồi.” Có người khác tiếp lời.

Những người ở bên cạnh Ninh Nhạn cũng nói như vậy, chỉ có điều họ nói ra với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, điều đó cho thấy bọn họ đang vô cùng không vừa lòng với Úc Tưởng.

Tâm trạng Ninh Nhạn cũng hơi phức tạp.

Nhưng cô ta không nói gì cả.

Mà lúc này bên phía Úc Tưởng và Nguyên Cảnh Hoán đã chơi xong một ván.

Úc Tưởng nói: “Không chơi nữa.”

Nguyên Cảnh Hoán tháo tai nghe xuống, anh ta hỏi: “Sao thế?”

Úc Tưởng: “Tôi chơi gà quá.”

Nguyên Cảnh Hoán cân nhắc xem, theo tính cách của cậu cả Trữ thì lúc này anh ta có nên an ủi Úc Tưởng vài câu hay không. Ừm thôi thì cứ an ủi vậy, những lúc thế này thì cô gái nào cũng thích nghe mấy lời như vậy cả.

“Đâu có…” sao.

Từ thứ ba còn chưa nói xong.

Úc Tưởng đã nói: “Anh cũng gà nữa. Chẳng có chút gì là trải nghiệm trò chơi hết.”

Nguyên Cảnh Hoán: “...”

Lúc này đây Nguyên Cảnh Hoán mới lờ mờ hiểu được tại sao thư ký Lưu lại nói cô rất khó chơi.

Nguyên Cảnh Hoán muốn gỡ gạc thể diện nên nhẹ nhàng nói: “Là do chúng ta không thể sánh với A Z được, dù sao thì anh ta cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp mà.”

Sau đó anh ta lại đổi giọng: “Cô Úc có biết chỗ ngồi của cô được xếp ở đâu không?”

Úc Tưởng: “Không biết.”

Vừa nói vậy…

Úc Tưởng phát hiện rằng mình đã quên mất tổng giám đốc Thẩm.

Úc Tưởng vội vàng quay lại tìm bóng dáng của tổng giám đốc Thẩm.

Người đàn ông lượn khắp hội trường như chú ong tìm mật, cho thấy anh ấy chẳng ngại ngần gì trong việc mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, có thể nói là khá có tâm với nghề.

Úc Tưởng: “Không biết.”

Nguyên Cảnh Hoán khẽ mỉm cười: “Không sao, hỏi ai đó là biết ngay chứ gì.”

Anh ta chặn một nhân viên công tác lại, người kia lập tức đi kiểm tra chỗ ngồi sau khi nghe những gì anh ta hỏi.

Nhân viên công tác nhanh chóng quay lại và nói: “Ghế thứ ba hàng thứ năm từ trái qua.”

Nguyên Cảnh Hoán quay sang nhìn Úc Tưởng: “Chỗ này bị khuất ở phía sau, cô Úc khó nhìn thấy tình hình trên sân khấu, để tôi kêu người ta giữ lại một chỗ ngồi bên cạnh tôi cho cô nhé.”

Úc Tưởng nhìn anh ta, cười thành tiếng: “Được á.”

Những chuyện này đúng là vẫn nằm trong khả năng của Nguyên Cảnh Hoán.

Gần đây vì để nâng đỡ anh ta mà tập đoàn Huy Quang đã đầu tư cho anh ta rất nhiều, giờ anh ta đề nghị thêm một chỗ ngồi, mặc dù điều này có hơi làm khó cho nhân viên công tác nhưng cậu ta vẫn làm theo.

Ninh Nhạn ngồi từ xa chứng kiến hết cảnh này.

Đến khi biết rõ Nguyên Cảnh Hoán muốn làm gì, trong lòng cô ta vừa cảm thấy khó hiểu bởi cô ta không tin Úc Tưởng thật sự có sức hấp dẫn lớn đến như vậy vừa kêu bạn mình đến.

Người nọ cũng chính là con trai của phó tổng giám đốc của tập đoàn Huy Quang.

“Nhìn thấy người kia chưa? Cậu biết người đó không?” Ninh Nhạn hỏi.

Đối phương lắc đầu: “Không biết.”

“Ngay cả cậu cũng không biết thế mà chỗ ngồi của cô ấy lại được xếp ở hàng đầu tiên, làm vậy e là không hợp lý lắm. Tôi sợ ngày mai ba cậu lại trách cậu không làm được trò trống gì, làm trò cười cho đấy.” Ninh Nhạn ra vẻ như lo nghĩ cho cậu ta.

Người đàn ông nghe xong thì thay đổi sắc mặt, cậu ta lạnh lùng lên tiếng: “Chỗ nào cũng có quy tắc của chỗ ấy, để tôi chống mắt lên xem kẻ nào cả gan phá vỡ quy tắc?”

Trong vòng công danh lợi lộc thì địa vị lại càng được người ta chú ý.

Người đàn ông sầm mặt bước đến, vừa hay nhìn thấy nhân viên công tác đang kê thêm ghế.

“Ai cho các người tự ý xếp thêm ghế?” Người đàn ông gằn giọng chất vấn.

Nhân viên giật mình quay đầu lại sau đó vội kêu lên: “Thưa cậu Bàng, là, là do anh Nguyên…”

“Anh Nguyên nào?”

“Là Nguyên Cảnh Hoán ạ.”

Trong lòng cậu Bàng cảm thấy không vui, cậu ta thầm nghĩ, Nguyên Cảnh Hoán chẳng phải chỉ là một tên diễn viên thôi sao? Lời của một tên diễn viên nói các người cũng nghe theo?

“Giải tán đi.” Cậu ta trực tiếp ra lệnh.

“Nhưng mà anh Nguyên…”

“Ai phụ trách hội trường này? Kêu người phụ trách đến đây cho tôi.” Cậu Bàng lạnh lùng cắt ngang.

Nhân viên lắp bắp trả lời: “Hôm nay, hôm nay do tổng giám đốc Cao đích thân đến giám sát.”

Tổng giám đốc Cao này là cậu cả của nhà họ Cao, nghe nói cậu Bàng cũng là cậu ấm nhưng không thể so với người ta được.

Cậu Bàng không khỏi thấy khó chịu nhưng vẫn nói: “Dù sao cũng phải tuân theo quy củ, biết chưa?”

Nhân viên bị kẹt ở giữa, theo bên nào cũng không xong nhưng cũng đành phải cất ghế theo lời cậu Bàng căn dặn.

Hàng năm, ở những sự kiện tương tự thế này những ngôi sao khác cũng phải tranh nhau ghế ngồi. Nhưng năm nay những ngôi sao kia còn chưa kịp tranh thì đã xảy ra chuyện này.

Những nhân viên công tác cũng coi như thấy được việc đời, bọn họ thở dài rời đi.

Khoảng chục phút trôi qua.

Đại hội chính thức bắt đầu, mọi người chậm rãi ngồi vào chỗ.

Khi Nguyên Cảnh Hoán dẫn Úc Tưởng đến chỗ ngồi mới phát hiện ra thiếu mất một chỗ.

Ninh Nhạn cũng chậm rãi đi tới.

Cô ta nhìn Úc Tưởng, nói khẽ: “Trong bữa tiệc lần trước cô Úc đã nói mấy lời đi ngược với quy tắc khiến cho người ta kinh sợ, bây giờ lại đi cùng với một người đàn ông khác. Cậu Lăng mà thấy chắc đau lòng lắm…”

Úc Tưởng đáp trả qua loa: “Ồ, tôi thích nhìn mấy tên đàn ông khóc vì tôi lắm. Lần sau nếu như cô Ninh có gặp thì nhớ chụp hình lại cho tôi xem với nha.”

Ninh Nhạn: “...”

Sao cô ta có thể nói mấy lời không biết xấu hổ vậy chứ?

Nguyên Cảnh Hoán đứng phía sau cũng hơi khựng lại.

Đừng bảo là về sau cô Úc này cũng kêu anh ta khóc cho cô xem nhé?

Ninh Nhạn quyết định không dây dưa mấy chuyện này với Úc Tưởng nữa nên nói sang chuyện khác: “Cô Úc vẫn chưa tìm thấy chỗ ngồi của mình sao?”

Cô ta quay lại hỏi nhân viên công tác: “Sao mấy người có thể sơ suất như vậy chứ? Để cho cô Úc còn đứng đây.”

Nhân viên xấu hổ trả lời: “Cô Úc… Có chỗ ở phía, phía sau.”

Lúc này bọn họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-62.html.]

Dựa theo tính cách thường ngày của Nguyên Cảnh Hoán thì anh ta sẽ không xảy ra xung đột chính diện với người khác để tránh trở thành tiêu điểm của ngày hôm đó. Anh ta luôn chọn cách âm thầm xử lý đối phương.

Nhưng hiện tại anh ta đang vào vai của cậu cả Trữ.

Người như cậu cả Trữ…

Nguyên Cảnh Hoán cười: “Ngồi vào chỗ của tôi đi.”

Nhân viên công tác ngơ ra: “Vậy, vậy còn anh…”

Nguyên Cảnh Hoán: “Trước giờ tôi chưa từng ngồi ở vị trí phía sau, hôm nay ngồi thử xem thế nào.”

Ninh Nhạn: “...”

Đám đàn ông này kể từ khi gặp Úc Tưởng đều điên cả rồi sao? Nguyên Cảnh Hoán tội tình gì phải làm khổ mình như thế!

Ninh Nhạn vốn còn muốn hỏi xin ảnh chụp có chữ ký của anh ta nên tất nhiên không thể làm cho mọi chuyện đi đến kết cục xấu như vậy được. Cô ta xoay người rồi dịu dàng lên tiếng: “Các người mau nghĩ cách đi, dù sao cũng không thể để cho anh Nguyên ngồi ở phía sau được. Vậy còn ra thể thống gì?”

Nguyên Cảnh Hoán dứt khoát nói: “Không cần.”

Nói xong thì quay người đi luôn.

Ninh Nhạn: “...”

Cô ta đành phải quay đầu nhìn Úc Tưởng.

Quả nhiên Úc Tưởng vẫn làm cho cô ta thất vọng.

Úc Tưởng không hề từ chối mà còn điềm tĩnh ngồi vào chỗ của Nguyên Cảnh Hoán.

Cổ họng Ninh Nhạn như nghẹn lại.

Sao có cảm giác như dù cô ta có làm thế nào cũng không thể xử lý được Úc Tưởng vậy chứ?

Lúc này có nhân viên công tác nói với Ninh Nhạn: “Cô cũng nhanh ngồi vào chỗ đi ạ, tổng giám đốc Cao sắp đến rồi.”

Nhân viên lặng lẽ liếc Ninh Nhạn một cái.

Nhân viên bụng bảo dạ, bản thân anh Nguyên còn chưa nói gì họ mà cô này cứ muốn làm khó họ. Còn đòi bọn họ nghĩ cách nữa chứ? Nếu mà có mắt nhìn thì cũng biết bọn họ chỉ là nhân viên công tác thôi, bọn họ làm gì có cách nào, còn chẳng phải lúc nào cũng làm theo lời cấp trên thôi sao.

Ra vẻ người tốt gì chứ?!

Ninh Nhạn không cam lòng ngồi xuống.

Không lâu sau, một nhóm người đi tới, người đi đầu mặc thường phục trắng, dáng vẻ tùy ý, tóc được chải ngược ra sau, ngay cả phó tổng giám đốc của Huy Quang cũng đang tiếp chuyện với anh ta.

Ninh Nhạn nhận ra.

Người này chính là cậu cả của nhà họ Cao, tên là Cao Học Huy.

Mẹ anh ta là cổ đông lớn của tập đoàn Huy Quang.

Ninh Nhạn rất coi thường mấy kẻ con nhà giàu ít học như Cao Học Huy nhưng cô ta không thể không thừa nhận nhà họ Cao quá hùng mạnh. Thế nên dù cô ta có xem thường Cao Học Huy thì cô cũng không tài nào với tới địa vị của anh ta.

Những suy nghĩ này xẹt qua đầu Ninh Nhạn.

Ngay sau đó cô ta thấy Cao Học Huy ngồi xuống ngay bên cạnh Úc Tưởng.

Ninh Nhạn sững sờ.

Cho dù cô ta không xem trọng người này nhưng cũng không muốn anh ta ngồi bên cạnh Úc Tưởng! Nguyên Cảnh Hoán đúng là hào phóng, anh ta lại nhường chỗ của mình để cho Úc Tưởng được hưởng món hời như vậy!

Mà lúc này, bản thân Cao Học Huy cũng thấy khá bất ngờ.

Anh ta quay sang nhìn Úc Tưởng, trông có vẻ xinh xắn nhưng mà anh ta không biết ai.

“Xếp sai chỗ rồi hả?”Cao Học Huy hỏi.

Chẳng phải đã nói là Nguyên Cảnh Hoán sẽ ngồi cạnh anh ta sao?

Người bên cạnh cũng ngây ra: “Ừ đúng đó, anh Nguyên đâu rồi?”

Úc Tưởng thản nhiên đáp: “Anh ta nhường chỗ này cho tôi rồi.”

Dù trước đây Cao Học Huy đã từng ăn chơi đàn đúm nhưng cũng không nhận ra Úc Tưởng đang khá nổi tiếng trên mạng gần đây.

Anh ta cười: “Nguyên Cảnh Hoán ngầu vậy luôn? Còn dùng chỗ ngồi để lấy lòng bạn gái nữa chứ?”

Úc Tưởng chẳng thèm ngẩng đầu: “Không phải bạn gái.”

Cao Học Huy: “Ồ, vậy ra là đang theo đuổi cô?”

Úc Tưởng: “Ai biết đâu. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy chỗ này có view đẹp, gần sân khấu nên nhìn được rõ hơn.”

Cao Học Huy gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”

Anh ta nhìn sang thì thấy Úc Tưởng đang lướt Weibo. Trên trang chủ của cô đang để bức ảnh một viên kim cương thô màu hồng.

Lúc này người dẫn chương trình cũng vừa bước lên sân khấu.

Cao Học Huy buột miệng nói: “Viên kim cương thô này sao lại ở chỗ cô?”

Úc Tưởng quay lại nhìn anh ta: “Hả?”

Cao Học Huy thầm thốt lên ‘vãi’.

Cậu cả Trữ đưa viên kim cương này cho cô ấy?

Cao Học Huy thầm nói may ghê, may mà vừa nãy anh ta không kêu người tới đuổi cô đi.

Cao Học Huy cười nói giả lả: “Viên kim cương này là do tôi bán ra đấy.”

Úc Tưởng: “Ồ. Nó cũng đâu phải của tôi.”

Ánh mắt của Cao Học Huy lóe lên, anh ta tự nhủ, dù không phải của cô, thì việc cô có thể chụp được ảnh của nó cũng đã rất ra gì và này nọ rồi. Mà khoan, còn phông nền của bức ảnh nữa, sao thấy khá giống cách bày trí ở căn biệt thự Ngự Thái của cậu cả Trữ thế nhỉ?

Cá chắc mối quan hệ của hai người không bình thường.

Tính hóng chuyện của Cao Học Huy bị khơi ra, anh ta kìm lòng không đậu mà muốn moi thêm tin tức từ Úc Tưởng.

Dù anh ta có đích thân đi hỏi cậu cả Trữ, có lẽ cậu cả Trữ cũng chỉ hỏi anh ta đúng một câu, cái chân bị gãy còn đau không?

Cao Học Huy vốn là một công tử bột nên cũng chẳng mấy hứng thú với những hoạt động thế này.

Thế nên anh ta không màng nữa, dứt khoát quay sang khe khẽ trò chuyện với Úc Tưởng.

“Năm nay cô nhiêu tuổi rồi?”

“Cô tên gì? Làm công việc gì?”

Cao Học Huy liến thoắng hỏi một tràng.

Úc Tưởng đáp lại hai câu, sau đó cô cảm thấy tên này phiền quá nên ngẩng đầu cười hỏi anh ta: “Anh năm nay nhiêu tuổi? Làm nghề gì đấy?”

“Tôi 29 tuổi rồi.” Cao Học Huy hơi thẹn, anh ta thầm thấy mình không sánh được với cậu cả Trữ tuổi trẻ tài cao rồi nói tiếp: “Tôi làm tổng giám đốc.”

Những người bên cạnh nghe anh ta nói vậy thì không khỏi giật môi.

Anh ta nói vậy có khác nào tự đề cử bản thân không.

Úc Tưởng cười: “Ồ, anh với tôi nói mấy thứ này, ý là sao đây? Bộ muốn xem mắt hả?”

Cao Học Huy bị dọa sợ đến mức m.ô.n.g sắp trượt khỏi ghế.

Anh ta gào thét trong lòng rằng mình nào dám chứ?

Cô là người có thể bước vào cửa nhà Trữ Lễ Hàn thì mối quan hệ hai người đơn giản lắm chắc?

“Không không, do tôi thấy chán nên tám chuyện thôi.” Sau đó Cao Học Huy không dám nói nhảm nữa.

Nhưng dáng vẻ ‘trò chuyện thân thiết’ của anh ta và Úc Tưởng đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng những người khác.

Ninh Nhạn ngồi thẳng lưng trên ghế nhưng chỉ có mình cô ta biết móng tay cô ta suýt nữa đã bấm vào sâu trong da thịt.

Rốt cuộc Úc Tưởng có chỗ nào đặc biệt? Mà có thể thu hút được Cao Học Huy quay sang trò chuyện với cô ta?

Nhà họ Úc đã gần như lụn bại. Cô ta biết chuyện trước đây Úc Tưởng đã đăng những chiếc túi xa xỉ nhưng lỗi thời lên mạng xã hội. Còn Cao Học Huy thì thuộc loại người tiêu xài không chớp mắt, là một kẻ con nhà giàu đúng nghĩa. Hai người họ thì có tiếng nói chung gì được chứ?

Nguyên Cảnh Hoán có vóc người cao ráo, dù anh ta đang ngồi ở phía sau cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.

Anh ta thầm nói không ổn.

Có tên khác muốn giành mối với anh ta!

Loading...