Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:07:43
Lượt xem: 278
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài cúp n.g.ự.c màu xanh lam.
Không có đồ trang trí dư thừa nào, thậm chí không hề đeo bất kỳ một món châu báu sáng lấp lánh nào hết.
Thế nhưng, Úc Tưởng là một người đẹp chuẩn mực, những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô tỏa sáng hơn bất kỳ món châu báu hay trang phục cầu kỳ nào khác.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt lập tức ngẩn người ngay khoảnh khắc đầu tiên trông thấy cô, sau đó anh ta mới hỏi: “Cô tên là gì? Sao cô lại ở đây?”
Úc Tưởng phớt lờ anh ta, nhìn lướt qua vai anh ta, phóng mắt thẳng tới chỗ Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng: “Chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”
Lăng Sâm Viễn không hơi đâu để ý tới cô.
Không phải cô định bất chấp tình huống hiện tại vẫn muốn lấy lòng anh ta ngay tại đây đấy chứ?
Úc Tưởng mỉm cười, hỏi rất đúng chừng mực: “Anh có giấy không?”
Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt cô sững sờ, sau đó bất giác sờ túi áo của mình: “… Tôi không có.”
Thế là Úc Tưởng nhìn về phía Lăng Sâm Viễn: “Anh có giấy không?”
Lăng Sâm Viễn chẳng buồn sờ thử đã đáp luôn: “Không có.”
Úc Tưởng chỉ vào chiếc khăn tay xếp ngay ngắn trước n.g.ự.c anh ta: “Cho tôi mượn cái kia một chút được không?”
Định lừa lấy đồ anh ta mang trên người à?
Lăng Sâm Viễn: “Không được.”
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Người này bị hâm phải không?
Hệ thống: [Hình tượng nhân vật của anh ta là nam chính con ngoài giá thú đẹp trai tài hoa số khổ luôn cảnh giác với tất cả mọi người mà.]
Chà, ăn phải quả đắng rồi phải không?
Úc Tưởng: Nói cho đúng thì nếu xét về đẹp, Trữ Lễ Hàn đẹp hơn Lăng Sâm Viễn một bậc. Tiếc là tính cách khùng điên làm biến dạng mất sắc đẹp của anh ta.
Hệ thống: […]
Trên ban công tầng hai.
Trữ Lễ Hàn vừa mới ngồi xuống đây, cụ tổng giám đốc Kim lập tức ân cần ngồi xuống ngay bên cạnh anh, cầm chén trà bằng một tay đưa cho anh: “Chuyện ở nước ngoài lần trước…”
Ông ta đang nỏi dở thì bỗng nhiên phát hiện ra Trữ Lễ Hàn không hề tập trung vào cuộc nói chuyện này.
Trữ Lễ Hàn đang nhìn... Dưới tầng?
Dưới tầng có gì vậy?
Cụ tổng giám đốc Kim đành phải nhìn xuống dưới đó theo anh, không ngờ nhìn thử xong lại trông thấy con trai út của mình đang đứng dưới đó với đứa con riêng của nhà họ Trữ. Ồ? Còn có một cô gái trẻ nữa?
Cụ tổng giám đốc Kim đỏ mặt, có phần lúng túng.
Ông ta gọi to: “Kim Diệc Hiên, cút ngay lên đây cho ba.”
Úc Tưởng: ?
Ở trên tầng có người à?
Người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt cô ngẩng đầu lên hô: “Ba, cậu cả Trữ, sao hai người lại ở đây?”
Cụ tổng giám đốc Kim dằn mạnh chén trà xuống mặt bàn: “Ba cũng đang định hỏi con đây, không phải ba đã bảo người ta khóa vườn hoa phía tây lại rồi sao?”
Lúc này, Úc Tưởng mới ngẩng đầu lên theo.
Nắng hơi chói mắt nên cô phải nheo mắt lại, sau đó loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng hỏi: “Có giấy không?”
Cụ tổng giám đốc Kim sững sờ, mím môi muốn hỏi xem đây là con cái nhà ai, cô bé này đang nói chuyện với ông ta đấy à? Thật chẳng lễ phép chút nào.
Cụ tổng giám đốc Kim đang định gọi vệ sĩ xuống dưới nhà đuổi mọi người ra khỏi vườn hoa.
Không ngờ Trữ Lễ Hàn lại đổ nhẹ người về phía trước, trả lời cô bé kia, anh nói: “Không có.”
Tuy nhiên, sau khi đáp như vậy xong, không cần Úc Tưởng hỏi tiếp, anh lập tức gập ngón tay lại, rút chiếc khăn mùi soa trong túi áo trước n.g.ự.c ra, ném xuống dưới nhà.
Úc Tưởng đưa tay ra bắt, tóm được nó rất gọn gàng.
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều có phần sững sờ.
Cụ tổng giám đốc Kim và con trai út của ông ta đều không ngờ được rằng Trữ Lễ Hàn lại chịu nói chuyện với Úc Tưởng.
Úc Tưởng chẳng buồn quan tâm xem người khác nghĩ gì.
Cô cầm khăn thong thả lau sạch bàn tay từng chút một.
Lăng Sâm Viễn: “...”
Lúc này anh ta mới biết hóa ra đúng là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Úc Tưởng hoàn toàn không định sưu tầm khăn tay của anh ta mà chỉ đơn giản là định dùng nó để lau con muỗi trong lòng bàn tay mà thôi…
Bởi vì hành vi hết sức bất ngờ của Trữ Lễ Hàn, cụ tổng giám đốc Kim bỗng chốc không dám chắc quan hệ giữa anh và cô gái trẻ dưới tầng là gì, đương nhiên cũng không tiện tiếp tục ra lệnh cho vệ sĩ.
Bầu không khí thoáng trở nên khó xử.
Ở bên dưới, Úc Tưởng lau tay xong, ngẩng đầu lên hỏi: “Có cần phải trả lại cho anh không?”
Trữ Lễ Hàn chau nhẹ mày.
Anh khá thích sạch sẽ.
Trữ Lễ Hàn: “Không cần.”
Úc Tưởng lập tức quay đầu ném một cú lên bóng ăn ba điểm trúng phóc vào giỏ rác.
Trữ Lễ Hàn: “...”
Mặc dù anh không cần nó nhưng cô cũng đừng vứt nó đi đầy dứt khoát như vậy chứ? Cô không định giữ nó lại làm bằng chứng hay sao?
Úc Tưởng ném khăn tay đi xong, xoay người lại, nói với hai người nhóm Lăng Sâm Viễn: “Xong rồi, không sao, hai người tiếp tục đi, đánh đi nhé.”
Lăng Sâm Viễn: “...”
Úc Tưởng xách váy bỏ đi.
Lăng Sâm Viễn chớp mắt mấy lần, sau đó đi theo cô.
Trữ Lễ Hàn đang ở ngay đây, đương nhiên không đời nào anh ta lại động thủ.
Nếu không, há chẳng phải anh ta trở thành thằng hề diễn trò xiếc cho anh cả của anh ta xem hay sao?
“Không phải cô thích tôi sao?” Bên đầu này, vừa ra khỏi vườn hoa phía tây, Lăng Sâm Viễn lập tức hỏi cô.
Gì?
Úc Tưởng quay đầu lại mới phát hiện ra Lăng Sâm Viễn cũng đi theo mình.
Úc Tưởng: “Ờ.”
Cô trả lời hết sức thiếu chân thành.
Hệ thống đành phải hét lên trong đầu cô: [Hình tượng nhân vật! Hình tượng nhân vật!]
Úc Tưởng l.i.ế.m môi: “Tôi thích anh c.h.ế.t đi được, thực ra vừa rồi tôi đang nhìn trộm anh.”
Lăng Sâm Viễn cười hừ một tiếng: “Nhìn tôi đánh nhau à? Hình như cô chẳng có vẻ gì là đau lòng hay lo lắng cho tôi hết.”
Úc Tưởng: “Bởi vì trong lòng tôi, anh là điện, là ánh sáng, là huyền thoại duy nhất, anh là người giỏi nhất, không ai có thể đánh bại được anh.”
Sắc mặt Lăng Sâm Viễn bỗng chốc trở nên u ám, anh ta hỏi khẽ: “Có phải cô là người của Trữ Lễ Hàn không? Anh ta cử cô tới tiếp cận tôi phải không?”
Ông anh à, đừng tự luyến vậy chứ.
Úc Tưởng l.i.ế.m môi, nói: “Anh xem, tôi kiêu ngạo, phóng khoáng như vậy, liệu Trữ Lễ Hàn có thuê nổi tôi không?”
Khóe môi Lăng Sâm Viễn giật một cái.
Kể ra… Cũng đúng.
Nếu như là người do Trữ Lễ Hàn cử tới thì chắc hẳn phải giàu thủ đoạn hơn mới phải. Huống hồ, hiện tại Trữ Lễ Hàn vẫn chưa biết thực lực chân chính của anh ta, e là Trữ Lễ Hàn chẳng buồn đối phó với anh ta đâu.
Lăng Sâm Viễn nheo mắt: “Vậy ra đây chính là tình yêu của cô đấy à? Tôi chẳng thấy cô yêu tôi ra làm sao cả.”
Ngài đúng là chó thật đấy!
Không, chó cũng không bằng ngài.
Úc Tưởng nhớ trong nguyên tác, lúc này Lăng Sâm Viễn đã có tình cảm với nữ chính và đang vụng trộm chuẩn bị cưa đổ nữ chính rồi.
Vậy mà giờ đây anh ta vẫn còn thảo luận xem cô có yêu anh ta hay không sao?
Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ lại thì âu cũng là chuyện bình thường.
Nam chính trong các tiểu thuyết tổng giám đốc ngang ngược thuộc thời kỳ văn học mạng đời đầu thường đều thể hiện ra rằng mình là người coi tất cả phụ nữ trên đời ngoại trừ nữ chính là công cụ để bản thân lợi dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-7.html.]
Bọn họ sẵn sàng coi phụ nữ là vật cản đòn, chịu khổ thay cho nữ chính, bọn họ sẵn sàng lợi dụng tiền tài, gia thế của những cô gái này, trao cho người ta danh phận nhưng không trao cho người ta tình yêu, bởi vì tình yêu duy nhất của anh ta là dành cho nữ chính, cuối cùng còn g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương để nhường lại vị trí đó cho nữ chính.
Không hổ là mi!
Nam chính chó má!
Úc Tưởng chép miệng một tiếng, nói vừa dịu dàng vừa nồng nàn tình cảm: “Đúng vậy, đây chính là tình yêu của tôi. Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn, khó chịu của anh khi anh bị người ta nhục mạ. Tôi cũng thích xem lúc anh đánh nhau với người ta, khóe mắt kéo dài một vệt m.á.u làm toát lên vẻ tàn nhẫn đầy kìm nén sâu trong đáy mắt của anh, chưa biết chừng có khi anh còn thở hổn hển, kéo vạt áo lên, để lộ ra cơ bụng tám múi, trên đó chằng chịt những vết bầm tím do bị ngược đãi…”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Cô thực sự đang tỏ tình thật sao?]
Tôi rất hoài nghi cô nhưng tôi không có chứng cứ!
Úc Tưởng: Tôi đang tỏ tình thật mà, trình độ sắp ngang ngửa với quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c rồi đây này.
Hệ thống hết sức kinh ngạc, nó cảm thấy có lẽ bản thân nó có phần bị lạc hậu.
Hệ thống: [Cô có muốn nhìn kỹ lại xem Lăng Sâm Viễn thế nào không?]
Úc Tưởng: Thế nào?
Hệ thống: [Anh ta đã siết chặt nắm đ.ấ.m rồi đấy.]
Úc Tưởng: Cục cưng à, đây chẳng phải chính là kết quả cậu muốn hay sao? Chẳng lẽ tôi lại phải thực sự tỏ tình để anh ta yêu tôi hay sao? Không được đâu nha, anh ta là của nữ chính rồi.
Hệ thống sực hiểu ra: [Đúng, cô nói chí phải.]
Là nó sai.
Úc Tưởng vô cùng sáng suốt!
Lăng Sâm Viễn hết sức tức giận.
Anh ta tức đến độ bật cười.
Lăng Sâm Viễn: “Cô đang cố ý chọc giận tôi đấy à?”
Úc Tưởng chùi giọt nước mắt hoàn toàn không hề tồn tại ở khóe mắt: “Anh không tin tôi à? Tôi đau lòng quá.”
Lăng Sâm Viễn mấp máy môi.
Úc Tưởng thả tay xuống: “Anh không tin tôi thì thôi vậy, tôi đi đây.”
Diễn nhiều mệt quá.
Cô muốn đi ăn cơm.
Lăng Sâm Viễn: “...”
Anh ta phát hiện ra mình hoàn toàn không thể nhìn thấu người phụ nữ này.
Đúng lúc này, cô hot girl mạng vẫn đang còn quay livestream kia cuối cùng cũng phát hiện ra bóng dáng Úc Tưởng.
“Ai đang nói chuyện với cô ấy vậy nhỉ? Ồ, không biết nữa.”
[Trông hơi quen mắt!]
[Mọi người đã đọc tin vỉa hè gần đây chưa? Hình như anh ta là con riêng của nhà họ Trữ.]
[Không phải chứ, tôi cảm thấy anh ta rất giống anh Ferguson mới nổi tiếng gần đây nhờ lập nghiệp bằng nghề phát triển phần mềm ở nước ngoài. Trên instagram có rất nhiều ảnh của anh ta, tôi thấy giống lắm luôn ấy.]
Lúc này, vệ sĩ cũng đang báo cáo lại với Trữ Lễ Hàn.
“Bọn em trông thấy cô Úc đó vẫn đang nói chuyện với Lăng Sâm Viễn.”
Trữ Lễ Hàn ngồi trên sô pha, cụ tổng giám đốc Kim đang bận đi dạy dỗ con trai nên không có mặt ở đây.
Trữ Lễ Hàn hỏi: “Nói gì vậy?”
“Xa quá, bọn em không nghe thấy.”
“Nói lâu không?”
“Nói được mấy phút rồi, hình như giờ vẫn chưa nói xong.”
Trữ Lễ Hàn thoáng khựng lại, sau đó nói: “Lát nữa đưa thẳng tới đây gặp tôi.”
“Vâng!”
Bên phía đằng này, Úc Tưởng quay người định bỏ đi.
Lăng Sâm Viễn bỗng giữ cổ tay cô lại, nghiêm giọng hỏi: “Cô đã nói là cô thích tôi, vậy tối nay cô làm bạn gái của tôi nhé?”
Úc Tưởng rất muốn hỏi, vậy nữ chính thì sao?
Tuy nhiên, sau đó cô nhanh chóng nghĩ ra.
Với hình tượng nhân vật lắm mưu nhiều mẹo như nam chính thì đương nhiên anh ta sẽ không nhanh chóng để lộ ra người trong lòng mình là ai để tránh người khác lợi dụng người anh ta yêu đối phó anh ta.
Hiện tại, chỉ có chị gái của nữ chính biết chuyện này.
Số phận làm công cụ cho người khác lợi dụng của mình sắp sửa bắt đầu từ đây rồi sao?
Mình cho là không.
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở dài: “Tôi cũng rất muốn làm bạn gái của anh.”
Lăng Sâm Viễn nhìn thẳng vào mặt cô, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nói láo hết câu này tới câu khác.
Úc Tưởng nhíu mày: “Nhưng mà, hôm nay tôi tới tham dự buổi tiệc tối này thực ra là để xem mắt. Lát nữa bác cả của tôi sẽ dẫn tôi đi gặp nhà trai. Nếu như bị họ nhìn thấy thì chuyện sẽ rất rắc rối. Anh hiểu chứ? Trừ phi, giờ anh đi nói với bác cả tôi rằng anh muốn cưới tôi.”
Lăng Sâm Viễn lập tức buông ngay cổ tay cô ra.
Lần này, anh ta thực sự không phân biệt được cô nói thật hay nói dối.
Đương nhiên anh ta sẽ không đời nào cưới cô.
Lăng Sâm Viễn bước tới bên cạnh vai cô, cúi đầu, kề vào tai cô, nói nhỏ: “Vậy cô giải quyết xong đối tượng xem mắt của cô đi rồi hẵng nói thích tôi.”
Úc Tưởng quay đầu, chớp mắt mấy cái: “Lần sau nói chuyện đừng sát lại gần tôi như vậy, nếu không tôi sẽ cho rằng anh cũng thích tôi đấy.”
Lăng Sâm Viễn nheo mắt, lập tức lùi lại đứng cách xa cô cả thước.
Người phụ nữ này dường như thực sự không hề biết xấu hổ là gì.
Anh ta không buồn nhìn cô thêm lần nào nữa.
Trán anh ta nổi gồ gân xanh.
Bên đằng kia, cuối cùng vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn đã tìm được cơ hội, đợi Lăng Sâm Viễn đi khỏi, anh ta lập tức xông tới.
“Cô Úc Tưởng phải không?” Lần này anh ta nghiêm túc xác nhận đi xác nhận lại mấy lượt.
“Cậu cả Trữ muốn gặp cô.” Anh ta nói.
Đương nhiên Úc Tưởng không đời nào cho rằng Trữ Lễ Hàn định chịu trách nhiệm với cô.
Tốt nhất là anh cũng đừng chịu trách nhiệm.
Chụp ảnh kết hôn chung với trùm phản diện như anh khiến tôi không tài nào ngon giấc.
Đương nhiên Úc Tưởng sẽ không để hệ thống biết được những suy nghĩ này của mình, cô âm thầm phàn nàn trong lòng xong, lập tức đi theo vệ sĩ lên tầng hai.
Cô nàng hot girl mạng đang phát livestream ở đằng kia lập tức mắt tròn mắt dẹt: “Ôi trời, sao cô ấy lại được lên trên tầng hai?”
[Tầng hai thì sao?]
[Tôi không hiểu!]
“Đó là phòng nghỉ của những người quyền quý thực sự đó! Vừa rồi tôi chỉ thấy có cụ tổng giám đốc Kim và cậu giám đốc Kim cùng với cậu cả Trữ đi lên trên đó thôi. Chỗ đó có vệ sĩ đứng gác ở lối ra vào đấy, mọi người nhìn thấy không? Người bình thường không đi lên đó được đâu!”
[Ôi trời ơi!]
[Thế rốt cuộc cô ta là quý cô thật hay giả vậy?]
Lúc này, Úc Tưởng đang giẫm chân lên mặt thảm có thể hút hết tiếng ồn, thong thả đi tới gian phòng nằm ở cuối hành lang.
Cửa phòng mở ra.
Bên trong yên lặng gần chết.
Úc Tưởng trầm tư ba giây đồng hồ.
Không phải anh ta định g.i.ế.c người diệt khẩu đấy chứ?
Không đúng, đây là xã hội thượng tôn pháp luật.
Đù.
Không đúng.
Từ xưa đến nay, tiểu thuyết về tổng giám đốc phách lối có bao giờ buồn tuân thủ pháp luật đâu! Chém tay, c.h.é.m chân, còn dám móc cả tim người nữa!
“Cô Úc?” Người đứng đằng sau khẽ gọi.
Người ngồi trên chiếc sô pha bên trong phòng chậm rãi đứng dậy, xoay người lại.
Vóc dáng của anh rất cao to, ánh đèn hắt lên cơ thể kéo dài chiếc bóng của anh, tôn lên thứ áp lực vô hình hết sức khó tả toát ra từ con người anh.
“Không dám vào à? Sợ tôi hỏi cô vì sao ở chung một chỗ với Lăng Sâm Viễn hả?”
“Cô có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Hệ thống hưng phấn: [Giờ hãy nói cho anh ta biết cô muốn kết hôn với anh ta đi!]