Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:01
Lượt xem: 121

Người nhà họ Nhiễm vẫn còn đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ, lúc này đây làm gì có ai rảnh rỗi để mà đi xem tin tức mới vừa được trình duyệt web đề xuất cơ chứ.

“Dù có mời nhiều luật sư hơn đi nữa thì đã sao? Con muốn khởi tố ai? Lẽ nào con còn muốn khởi tố chính người nhà của con hay sao?” Ba Nhiễm là người đầu tiên tức giận quát lên.

Sự xuất hiện của Úc Tưởng cũng không có khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Bọn họ chỉ có cảm giác bực bội khi mà Nhiễm Chương thật sự muốn phản kháng lại họ, muốn thoát khỏi bọn họ mà thôi.

Nhiễm Binh cũng không ngờ tới rằng những lời nói hươu nói vượn của mình như cái gì mà Nhiễm Chương và Úc Tưởng ngoại tình với nhau, tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã trở thành sự thật rồi. Úc Tưởng thế mà lại thật sự dẫn theo người đến để giúp Nhiễm Chương.

Nhiễm Binh lấy lại bình tĩnh, nhìn thoáng qua thì trông còn bình tĩnh hơn là ba của Nhiễm Chương một chút nữa. Vai trò khuyên nhủ cuối cùng lại rơi vào tay của ông ta. Ông ta hạ thấp giọng nói: “Tiểu Chương, chuyện trong nhà mình sao lại vạch áo cho người xem lưng thế? Cho dù hôm nay mày có mời ai đến, có làm ầm ĩ lên đến tận đài truyền hình luôn thì cũng chỉ khiến cho người ngoài càng ngày càng chỉ trích mày mà thôi. Vì một đứa con gái mà mụ mị đầu óc, lại trở mặt thành thù với người trong nhà của mình. Đứa con gái này lại còn không hề yêu mày nữa chứ. Như thế này thì gọi là gì? Ruồng bỏ quá khứ thì đó là bất hiếu, bất nghĩa đấy…”

Người trong đồn cảnh sát không thể nghe tiếp được nữa. Có muốn đảo lộn trắng đen thì cũng đừng có đảo lộn theo cái cách như thế này chứ? Mấy người này ỷ vào chuyện đồn cảnh sát của bọn họ có quy định là không được quay lại mấy lời mà đương sự nói rồi tung lên mạng đây mà.

“Không thì mấy người cứ từ từ mà nói chuyện đi nhé. Tôi đi trước đây, cũng đã trễ rồi này, lát nữa tôi còn phải ăn bữa tối nữa.” Giọng nói bình tĩnh, chậm rãi của Úc Tưởng chen vào giữa cuộc hội thoại của họ.

Nhiễm Binh: ?

Ba Nhiễm: ?

Hai người họ đều ngây người ra, hoàn toàn không ngờ đến là Úc Tưởng sẽ dùng giọng điệu như một người ngoài cuộc để nói những lời như vậy. Không phải cô đến để giúp đỡ Nhiễm Chương hay sao?

Người đầu tiên lên tiếng là Nhiễm Chương, anh ta nhìn về phía ba người luật sư mà Úc Tưởng dẫn đến, có cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc âu phục, toát lên khí chất vô cùng tài giỏi.

“Tiền…” Nhiễm Chương vừa mới mở miệng ra nói…

Úc Tưởng đã lên tiếng trả lời ngay lập tức: “Tiền à, tiền thì đã trả rồi đó.”

Nhiễm Chương mím môi dưới lại, lập tức hỏi: “Hết bao nhiêu tiền? Tôi sẽ viết giấy mượn tiền cho cô.”

“Không cần đâu, đã trả tiền xong từ lâu rồi, à thì không phải do tôi trả đâu.” Úc Tưởng cũng chẳng thèm che giấu.

Lúc này đây vị luật sư nam ở bên cạnh mới cười rồi lên tiếng: “Đúng vậy, tôi chuyên làm việc cho công ty bất động sản Hồng Tuấn, việc này sẽ do Hồng Tuấn trả lương.”

Nhiễm Binh cũng được xem như là đã trải đời khá nhiều, khi nghe người luật sư đó nói làm việc cho công ty bất động sản thì vẻ mặt của ông ta lại có chút thay đổi. Với lại bất động sản Hồng Tuấn nghe khá là quen tai, chắc hẳn không phải là công ty nhỏ vô danh nào rồi.

Ngành bất động sản rất phức tạp nhưng nếu đã là luật sự làm việc cho một công ty như vậy rồi thì thật sự rất khó tống cổ đuổi đi… Nhiễm Binh cố gắng nhịn xuống nhưng cuối cùng thì vẫn không nhịn được, ông ta lên tiếng hỏi: “Cậu đây tên là gì nhỉ? Trước đây thường phụ trách những vụ kiện tụng như thế nào?”

“Tôi là Bàng Quang Minh, chuyên giải quyết các vụ tranh chấp hợp đồng.” Vị luật sư nam cười nói.

Lúc này, không cần Nhiễm Binh lên tiếng tiếp tục hỏi nữa, hai người luật sư còn lại cũng lần lượt tự giới thiệu bản thân mình.

Một người nói: “Tôi tên là Toàn Lam, chuyên thụ lý các vụ án tranh chấp kinh tế.”

Một người khác thì cũng mỉm cười rồi khách sáo nói: “Tên của tôi là Đổng Lâm Lâm, sở trường của tôi là giải quyết các vụ án dân sự như thương tích cá nhân, tranh chấp gia đình.”

Trong nháy mắt, dường như Nhiễm Binh bị đóng băng ngay tại chỗ đó, cơ thể ông ta căng cứng, miệng thì mím chặt không nói được lời nào. Ba người luật sư, mỗi người có một sở trường khác nhau nhưng trùng hợp lại bao hàm toàn bộ vấn đề mà Nhiễm Chương đang gặp phải.

Ngay lúc này, Nhiễm Chương mới hạ thấp giọng nói: “Tôi có nghe nói qua tên của luật sư Toàn, rất là tài giỏi.”

Anh ta cũng đã từng nghĩ đến không biết có nên mời luật sư hay không nhưng anh ta lại không thể bước ra khỏi gông cùm cùng với trói buộc của người nhà, với lại anh ta vẫn còn đang cảm thấy tương lai mù mịt, cho nên cuối cùng đã bỏ qua suy nghĩ này. Nhưng lúc đó anh ta đã tìm kiếm không ít thông tin rồi.

Trong đó thì cái tên Toàn Lam khá là nổi bật.

Ở phía bên kia, Toàn Lam nhếch môi cười rộ lên, mang theo sự bình tĩnh và trí thức của một người phụ nữ trưởng thành, cô ấy nhẹ giọng nói: “Có tài giỏi hay không thì phải thông qua vụ án chúng ta mới có thể biết được.”

Câu nói này đã hoàn toàn đánh thức mấy người nhà họ Nhiễm khỏi cơn sửng sốt. Úc Tưởng thật sự nghiêm túc sao! Những lời lúc nãy cô nói không phải vì cô không để tâm đến Nhiễm Chương mà là vì cô đã hoàn toàn giao những việc này cho những chuyên gia để giải quyết một cách thỏa đáng rồi.

Cô càng thư thái thì càng có thể chứng minh tính chuyên nghiệp của ba người luật sư này đáng sợ đến mức độ nào. Ba Nhiễm vội vã quay đầu lại để nhìn Nhiễm Chương nhưng anh ta lại chẳng hề nhìn bọn họ.

Vẻ mặt của Nhiễm Chương rất phức tạp, anh ta đang nhìn Úc Nhiễm. Vốn dĩ anh ta chỉ muốn hỏi mượn tiền Úc Nhiễm mà thôi nhưng không ngờ đối phương lại giúp anh làm những việc còn tốt hơn thế nữa.

“Cảm ơn.” Nhiễm Chương cất giọng khàn khàn nói.

Nhiễm Binh không từ bỏ, ông ta lên tiếng để kéo lại sự tự tôn cho bản thân: “Tôi tin rằng cuối cùng thì pháp luật cũng sẽ đứng về phía chính nghĩa mà thôi, chứ không phải sẽ bị ép buộc cúi đầu trước sự chèn ép của tư bản…”

Úc Tưởng dừng bước lại: “Nói tôi là tư bản à?”

Đánh giá tôi hơi cao quá rồi đó.

Nhiễm Binh tiếp tục lên tiếng: “Hôm nay cô Úc đến đây ra mặt cho Nhiễm Chương, như thế thì không còn nghi ngờ gì nữa, điều đó đã chứng thực mối quan hệ giữa hai người rồi. Được, tôi sẽ không nói những người xem trên mạng sẽ bình luận thế nào. Nhưng người phía sau cô Úc thì sao? Cậu cả Trữ kia thế nào đây? Còn cả những…”

Luật sư Bàng Quang Minh bước lên trước một bước, cười rồi nói: “Có phải lúc nãy tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng hay không? Tôi nói lại một lần nữa nhé, tôi làm việc cho công ty Hồng Tuấn…”

Luật sư Toàn lam khẽ thở dài, nhìn về phía Nhiễm Binh bằng ánh mắt mang theo sự thương hại, giống như nhìn một người từ khi vừa lọt lòng thì bẩm sinh đầu óc đã phát triển không hoàn toàn vậy.

Ngay sau đó, Toàn Lam cũng lên tiếng: “Sau khi cậu Lăng về nước, hầu hết các tranh chấp của công ty cậu ấy cũng đều do tôi xử lý.”

Ba Nhiễm kiến thức có hạn nên vẫn chưa phản ứng kịp. Vậy thì sao chứ? Tôi biết các người giỏi rồi.

Chỉ có Nhiễm Binh đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghẹn ngào mà buột miệng nói ra: “Tất cả bọn họ đều biết cả ư?!”

Nhiễm Binh vội vàng nhìn về phía Đổng Lâm Lâm, người luật sư cuối cùng. Vậy người này thì sao?

Đổng Lâm Lâm cũng có xem các tin đồn liên quan đến Úc Tưởng ở trên mạng, cho nên đương nhiên cô ấy biết Nhiễm Binh hỏi câu này là có ý gì rồi.

Đổng Lâm Lâm cười cười rồi nói: “Dĩ nhiên tôi không phải người dưới trướng của cậu cả Trữ rồi, với quy mô của Trữ thị, chỉ cần cậu cả đó gật đầu một cái thì hôm nay sẽ có cả một đội ngũ pháp lý đợi các vị ở tại chỗ này rồi ấy chứ.”

Nhiễm Binh nghẹn họng, cảm xúc ứ đọng ở trong lồng n.g.ự.c mà chẳng biết trút đi đâu.

“Tôi đến đây để giúp cô Úc xử lý vụ kiện này miễn phí. Trước đó thi công ty luật của chúng tôi có làm thủ tục tiếp nhận số tài sản trị giá mấy trăm triệu cho cô Úc. Chúng tôi vẫn hy vọng sau này có thể được tiếp tục phục vụ cho cô Úc.” Đổng Lâm Lâm cảm thấy người trước mặt này ngu ngốc đến mức cực kì ngây thơ.

Do đó cô ấy cười rộ lên, không hề keo kiệt mà nhắc nhở: “Thật ra ấy, với giá trị tài sản cũng như là danh tiếng của cô Úc giờ đây thì không chỉ tôi mà còn có rất nhiều luật sư khác sẵn lòng được phục vụ cho cô Úc đấy.”

Nhiễm Binh hoàn toàn không nghĩ đến sẽ là kết cục như thế này.

Ba Nhiễm vẫn còn có hơi choáng váng, nghẹn giọng nói: “Cái gì? Cô ta hả? Một đứa con gái thôi mà có tài sản hơn trăm triệu sao?”

Ông ta vừa nói xong câu đó thì Nhiễm Binh lại thốt lên trong lòng là không hay rồi. Trong ba người luật sư đến đây thì đã có hai người là nữ, câu nói đấy thì có khác gì vơ đũa cả nắm nói đến người ta luôn đâu. Đúng như dự đoán, đợi đến khi Nhiễm Binh ngẩng đầu lên lại thì sắc mặt của các luật sư đã trở nên lạnh lùng hơn rồi.

Nhiễm Binh túm lấy cổ tay của ba Nhiễm rồi đẩy ông ta ra phía sau lưng mình để tránh cho ông ta lại nói ra mấy lời không tào lao nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-70.html.]

Nhiễm Binh hạ thấp giọng nói: “Tôi cũng có tiền.”

Lúc này đây Úc Tưởng mới chậm rãi xen vào hỏi: “Ông Nhiễm đây có bao nhiêu tiền thế?”

Nhiễm Binh bị cô khích tướng suýt tí nữa là đã nói ra rồi nhưng rất nhanh ông ta ý thức được ở phía trước mặt mình có cả luật sư và cảnh sát cho nên ông ta đã nuốt lại những lời vừa định nói vào trong. Lỡ mà nói ra thì không phải đã chứng minh bọn họ đã lấy hết tiền của Nhiễm Chương rồi sao?

Úc Tưởng khẽ cười, sau đó quay đầu bước đi: “Tạm biệt, mọi người cứ từ từ mà xử lý đi.”

“Khoan đã! Cô Úc không cần thiết phải gây sự với chúng tôi đến mức này đâu…” Nhiễm Binh hét lên từ phía sau.

Cùng lúc đó Đổng Lâm Lâm cũng lên tiếng hỏi: “Nếu như cô Úc có cần kiện tụng về việc xâm phạm danh dự thì bên tôi còn rất nhiều luật sư giỏi luôn sẵn sàng đây.”

Úc Tưởng không quay đầu lại nhìn mà chỉ nhấc tay lên vẫy chào bọn họ.

Sắc mặt của Nhiễm Binh cũng hoàn toàn trầm xuống. Mấy cái đứa con gái xinh đẹp… Quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!

Úc Tưởng rời khỏi dĩ nhiên sẽ không có ảnh hưởng gì đến công việc của những người luật sư rồi, bọn họ nhanh chóng trả tiền bảo lãnh, chuẩn bị đưa Nhiễm Chương đi.

Sau khi Nhiễm Chương ra ngoài thì lại phát hiện ra là Úc Tưởng vẫn chưa đi xa. Cô đang đứng ở bên cạnh cây cột ở trước cửa, hình như đang chờ ai đó.

Nhiễm Chương dừng bước: “Tôi có đôi lời muốn nói cùng cô Úc, bây giờ cô có rảnh hay không?”

Đổng Lâm Lâm nhún vai: “Dĩ nhiên rồi, đây là quyền tự do của cậu mà.”

Nhưng mà Nhiễm Chương vẫn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sợ gặp phải phóng viên nằm vùng, nếu như họ lại chụp được cái gì rồi mấy blogger lấy đi viết này viết kia, lúc đó d.a.o kiếm sắc bén trên mạng lại chĩa về phía Úc Tưởng nữa.

Chính trong giây lát mà Nhiễm Chương ngập ngừng, đánh giá xung quanh thì có một chiếc xe đang từ từ chạy vào đồn cảnh sát. Đó là một chiếc xe Rolls-Royce màu đen, nó dừng ở một góc trong đồn cảnh sát. Sau đó thì hình như Úc Tưởng nhận một cuộc điện thoại, rồi từ từ đi qua phía đó.

Lúc này thì người nhà họ Nhiễm cũng đi ra khỏi đồn cảnh sát. Ba Nhiễm và Nhiễm Binh đang thấp giọng trò chuyện với nhau, nói được đôi ba câu gì đó thì ba Nhiễm ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên rất khó coi. Sau đó ông ta đột nhiên bước nhanh xuống hai bậc thang, xông thẳng về phía Úc Tưởng.

Vẻ mặt của Nhiễm Chương thay đổi ngay lập tức, lộ ra vẻ hốt hoảng, ngay cả những người luật sư đang ở bên cạnh anh ta cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà lao về phía Úc Tưởng, muốn ngăn cản ba Nhiễm lại.

“Cô Úc mau tránh ra!” Bọn họ hét lớn lên.

Ba Nhiễm siết chặt nắm đ.ấ.m như thể đang dồn nén cơn giận trong đó vậy.

Tránh? Tránh được sao?

Ba Nhiễm vừa mới nghĩ như thế, vào cái lúc ông ta chỉ còn cách Úc Nhiễm một bước nữa thôi thì ông ta bị đá mạnh vào phần phía sau eo, sau đó có người đấy túm lấy cổ tay của ông ta rồi dùng sức bẻ quặt ra sau. Ba Nhiễm kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó ông ta bị lên gối một phát vào ngực, ông ta bất ngờ không kịp phản ứng, một tiếng bịch vang lên thì đã thấy ông ta quỳ trước mặt Úc Tưởng rồi.

Bây giờ Úc Tưởng mới từ từ xoay người lại: “Vẫn chưa qua năm mới mà đã hành lễ long trọng vậy à?”

Trong cơn đau đớn, ba Nhiễm vô cùng tức giận, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Úc Tưởng.

Cô gái xinh đẹp trông như được nuông chiều từ bé này đang thờ ơ mà rủ mắt xuống nhìn ông ta, trông như thể đang xem xiếc vậy.

Ba Nhiễm lại quay đầu xem người đang chế ngự mình, thế mà lại cũng là một đứa con gái!

“Cảm ơn chị Dư.” Úc Tưởng khẽ gật đầu cảm ơn Dư Đồng - vệ sĩ của cô.

Dư Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang nở nụ cười ngọt ngào của cô trong hai giây, sau đó quay mặt sang chỗ khác.

“Thả tôi ra!” Làm sao mà ba Nhiễm có thể chịu được sự sỉ nhục này? Lúc nãy ở bên trong còn mắng phụ nữ, giờ đây lại bị phụ nữ đánh ngã.

Úc Tưởng thì lại cảm thấy khá tốt. Người vệ sĩ này của cậu cả Trữ phối hợp rất hoàn hảo, sỉ nhục người đàn ông như ba Nhiễm, hiệu quả rất tuyệt vời.

Úc Tưởng cười rộ lên: “Chị Dư, lúc về em sẽ đưa tiền thưởng cho chị. Chị thật sự quá là giỏi!”

Ba Nhiễm càng nghe thì càng cảm thấy cơn phẫn nộ trong lồng n.g.ự.c như sắp sửa bùng nổ, ông ta bắt đầu mở miệng ra chửi mắng, toàn là những lời không sạch sẽ.

Lúc này đây thì đám người Nhiễm Chương cũng đã đi đến gần rồi. Nhiễm Chương tức giận đến mức nổi cả gân xanh trên thái dương, thậm chí cả đôi mắt cũng giăng đầy tơ m.á.u màu đỏ. Anh ta thường cảm thấy thế giới này thật sự tồi tệ nhưng hôm nay anh ta mới biết được rằng không phải thế giới này tồi tệ mà là người nhà của anh ta tồi tệ.

Con thì không được đánh cha nhưng mà hôm nay…

Ánh mắt Nhiễm Binh u ám, vừa định tiến lên phía trước khuyên vài câu: “Chỗ này là đồn cảnh sát đó, được rồi dừng tay lại cả đi, ba của Nhiễm Chương cũng chỉ nóng lòng muốn bảo vệ con thôi, mọi người…”

Nhiễm Binh vẫn chưa nói hết câu. Chỉ có nhóm luật sư là chủ ý đến có vài người bước xuống từ chiếc Rolls-Royce màu đen kia. Người dẫn đầu có đôi chân rất dài, bước hai ba bước thôi là đã đi đến bên này rồi.

“Rầm” Một âm thanh thật lớn vang lên. Lại là một cước đạp vào phía sau eo của ba Nhiễm, tiếng kêu la đau đớn của ba Nhiễm ngưng bặt như bị một đôi tay đột ngột siết chặt vậy, ông ta nặng nề ngã xuống, tiếng rên rỉ vì đau đớn cũng còn không vang dội như lúc nãy nữa.

“Ai đó?” Ba Nhiễm quay đầu lại, sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta chỉ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặc tây trang màu xám khói với khí chất cao quý đang đứng ở đó, phía sau còn có hai người vệ sĩ cao to lực lưỡng đi theo.

Lúc này, Úc Tưởng cũng quay đầu lại nhìn qua. Cô biết Trữ Lễ Hàn hỏi định vị chỗ cô thì chắc hẳn sẽ cho người đến đây nhưng không ngờ là anh lại đích thân đến.

Úc Tưởng cười cười: “Ồ, cậu cả Trữ đến không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc luôn.”

Cậu cả Trữ? Là Trữ Lễ Hàn sao?!

Nhiễm Binh cảm thấy khó thở, theo bản năng, ông ta lùi về phía sau nửa bước, đừng nói đến việc nhìn thẳng vào mắt của Trữ Lễ Hàn, chỉ cần nhìn lướt qua người đàn ông trẻ tuổi này thôi là đã khiến ông ta có cảm giác sợ hãi đến mức tim đập, chân run luôn rồi.

Lại nhìn về phía ba Nhiễm, sắc mặt ông ta trắng bệch, đầu óc thì quay cuồng, vì thế ông ta cũng chẳng thể chú ý được gì nữa, cơn đau khiến miệng ông ta chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển. Ông ta gần như không nghe thấy những lời mà nhóm người Úc Tưởng nói, chỉ có thể vùng vẫy, cố gắng bò lên mà thôi…

Trữ Lễ Hàn không hề nhìn Úc Tưởng, anh nhìn lướt qua Nhiễm Binh, sau đó rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên người ba Nhiễm. Ba Nhiễm không thể bò lên được.

Nhiễm Binh hãi hùng, sợ khiếp vía nhìn người đàn ông sang trọng kia dứt khoát đạp thẳng một cú lên người của ba Nhiễm. Chân của người đàn ông đó vừa dài vừa thẳng, nếp gấp sắc sảo của chiếc quần tây khiến cho hình dáng của anh càng thêm đẹp đẽ. Cúi đầu xuống, thậm chí có thể nhìn thấy đôi giày da được lau chùi hết sức sạch sẽ và bóng loáng kia. Nhưng mà lúc này, anh lại đang đạp lên đầu của ba Nhiễm hết sức thờ ơ.

Ba Nhiễm vùng vẫy một lúc nhưng vô ích, chỉ càng khiến cho mặt ông ta ma sát xuống nền xi măng càng ngày càng chảy m.á.u hơn mà thôi. Cổ họng ông ta phát ra những âm thanh đau đớn đầy khó nhọc. Lần này thậm chí còn giống như có chút không thở được nữa kìa.

Vào giờ phút này, đừng nói là Nhiễm Binh, ngay cả hệ thống cũng phải run rẩy đầy hoảng sợ… Vì sao Trữ Lễ Hàn lại là trùm phản diện, tất cả đều có nguyên nhân của nó cả thôi.

Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy cũng không có gì đáng sợ cho lắm. Lúc mà cô mới vừa đến thế giới này, khi đấy cô và Trữ Lễ Hàn hoàn toàn là những người xa lạ, những gì cô biết về anh chỉ là từ một quyển sách mà thôi, cái lúc ấy đã xa lắm rồi.

“Làm gì vậy hả? Mới vừa ra thôi mà đã lại đánh nhau nữa rồi à?” Người ở bên trong nghe thấy tiếng động ngoài đây nên vội vã đi ra.

Từ lúc ba Nhiễm xông về phía Úc Tưởng, đến lúc bị đánh ngã, thật ra chỉ có khoảng một phút mà thôi. Những người cảnh sát ở bên trong cảm thấy có chút cạn lời không biết phải nói gì. Mấy người này là sao đây? Coi điều lệ quản lý trị an là không khí đấy à???

Trữ Lễ Hàn từ từ rút chân lại, có thể thấy cơ thể cao và thẳng của anh. Anh thấp giọng nói: “Đi phối hợp với cảnh sát lập biên bản đi.”

Thư ký Vương mở miệng trả lời rồi rời đi.

Loading...