Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:11
Lượt xem: 131
“Anh hỏi tôi à, tôi cũng đang muốn hỏi anh đây. Hề Đình là ai hả?” Gương mặt của Úc Tưởng thoáng qua vẻ mơ hồ, không hiểu gì nhưng nó chỉ lướt qua rất nhanh rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Gần đây lúc ở bên cạnh Trữ Lễ Hàn thì Ức Tưởng đã không thể nào mở điện thoại ra để chơi game được nữa.
Ban đầu, trên đường đi cô còn định lấy điện thoại ra xem tin tức nhưng kết quả thế nào, không phải lúc đó Trữ Lễ Hàn đã làm rơi rồi sao?
Sau đó, cô chỉ chăm chú nói chuyện, ăn cơm, vừa nãy lúc cô leo lên cũng chỉ để gửi ảnh chụp. Hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị xong xuôi, xắn cả tay áo lên để đánh mạt chược…
Ai mà ngờ sao trong cuộc đời cô lại đột nhiên xuất hiện thêm nhiều nhân vật có số có má như này chứ?
Úc Tưởng vội vàng hỏi hệ thống: Trong nguyên tác có người tên nào Hề Đình không?
Chẳng lẽ khi đó, lúc cô đọc truyện cô đã bỏ qua quá nhiều nội dung trong truyện à?
Đợi một lúc lâu mà hệ thống vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Úc Tưởng thầm tính toán ở trong lòng, thôi được rồi, dù sao thì cũng là che chắn cho cô mà thôi.
“Đến cả Hề Đình là ai mà cô cũng không biết hay sao?” Người đàn ông ở phía đối diện cười ra tiếng, dường như người đó rất ngạc nhiên không hiểu sao Úc Tưởng lại có thể thốt ra lời nói dối lộ liễu như vậy.
Cho dù cô nói ra lời này vì muốn phủi sạch quan hệ với Hề Đình trước mặt cậu cả Trữ thì cũng nên thông minh hơn một chút đi chứ.
Ức Tưởng hết sức vô tội lên tiếng trả lời: “Hả, tôi không biết thật mà.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông lại càng tươi hơn: “Không phải năm ngoái bộ phim [Người tình đàn Cello] mà anh ta đóng rất nổi đó sao? Đám con gái các cô đều rất thích xem bộ phim đó mà. Anh ta cũng là “khách quen” của bảng hotsearch, thường xuyên xuất hiện trên đấy, có tận hơn chín mươi triệu fan hâm mộ. Trong giới đều gọi anh ta là gì nhỉ? À là nam diễn viên nổi tiếng. Thế mà cô cũng không nhận ra anh ta hả?”
Trữ Lễ Hàn nghe thấy anh ta nói đến đây thì khẽ cau mày nhưng cũng rất khó có thể nhận ra.
Thế nhưng lúc này Úc Tưởng lại mở miệng rất nhanh, cô khẽ cười nhìn người đàn ông kia, nói: “Tôi vẫn chưa xem bộ phim đó. Nhưng mà tôi nghe anh nói nhiều như vậy thì chắc hẳn anh phải hiểu anh ta lắm nhỉ. Chắc chắn anh rất thích anh ta có đúng không?”
Người đàn ông cứng họng không biết nên đáp trả như thế nào.
Sắc mặt anh ta tái nhợt đi: “Ai mà lại thích người làm nghề này cơ chứ? Nếu bỏ qua những hào quang mà nó mang lại thì chẳng phải mọi người đều bảo nghề này là nghề bị xem thường nhất, ở tầng đáy của xã hội hay sao.”
Úc Tưởng nghe thấy anh ta nói vậy là hiểu ngay lý do vì sao người này không vừa mắt cô như thế.
Anh ta nói như vậy thì không khác gì đang phân biệt đối xử coi thường tất cả mọi nghề nghiệp thấp kém hơn tầng lớp con cháu thượng lưu.
“Trâu Bành.” Trữ Lễ hàn ngước mắt lên, giọng nói không cao không thấp, vừa phải gọi tên của người đàn ông kia.
Da mặt người đó co rúm lại nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười hết sức tự nhiên, anh ta nói: “Tôi cũng không có ý gì khác cả chỉ là tôi có chút tò mò mà thôi, sao cô Úc lại có thể không biết đến Hề Đình chứ?”
Úc Tưởng bỗng nhiên quay đầu sang hỏi: “Lúc trước cậu cả Trữ có biết người tên Hề Đình này là ai không vậy?”
Vẻ lạnh lùng trong mắt Trữ Lễ Hàn nhạt đi một chút, anh nói: “Tôi không biết.”
Úc Tưởng quay đầu lại: “Cậu cả Trữ cũng không biết đó thôi, anh có muốn hỏi xem tại sao cậu cả Trữ lại không biết anh ta không?”
Một lần nữa, Trâu Bành lại bị cứng họng không biết nói gì.
Lúc này Cao Học Huy mới xen vào lên tiếng nói: “Thế à, chuyện này cũng bình thường thôi mà. Tôi cũng không biết Hề Đình đây này.”
Trâu Bành: “Ha ha.”
Úc Tưởng ung dung nói: “Chao ôi, bây giờ thì mọi người đều biết chuyện anh thích anh ta rồi, fan cuồng lăng xê thần tượng không thành công thì cũng không cần chán nản quá đâu. Lúc này mà quay lại hạ thấp hay giẫm lên thần tượng thì cũng không phải việc người quân tử nên làm…”
Trâu Bành không nhịn được nữa phải lên tiếng: “Tôi…”
Úc Tưởng lại nói tiếp: “Còn chơi mạt chược nữa không?”
Cao Học Huy: “Chơi chứ! Chơi chứ!”
Câu nói này khiến cho cơn giận bừng bừng chất chứa trong lòng của Trâu Bành như bị mắc kẹt, nghẹn lại không thể bùng phát ra ngoài.
Trâu Bành cũng không phải kẻ ngu, cơn giận này nghẹn lại trong lòng cũng giúp anh ta lấy lại sự tỉnh táo.
Đến cả cậu cả Trữ cũng không lên tiếng thế mà vừa rồi cô Úc này hỏi cái gì thì cậu cả Úc trả lời cái đó, có thể thấy rõ rằng cậu cả cũng không cho rằng đây là chuyện to tát gì cả… Nếu anh ta cứ cố nắm lấy không buông thì tình cảnh sẽ trở nên rất khó coi.
Đương nhiên từ tận đáy lòng Trâu Bành sẽ không thừa nhận rằng cô gái tên Úc Tưởng này khiến người ta rất bực bội, mẹ nó nữa chứ.
“Tâm trạng của cô Úc tốt thật đấy.” Người này vừa nãy đã giật điện thoại của Trâu Bành rồi đọc bình luận xong cười phá lên nhưng sau đó lại vội vàng nói: “Nào đến đây, tiếp tục chơi mạt chược nào!”
Cảm giác không vui đang dâng lên trong lòng Trữ Lễ Hàn đã lắng xuống hết sức thần kỳ.
“Cô Úc muốn chơi gì?” Cao Học Huy hỏi.
Úc Tưởng có thể nhận thấy rõ một điều từ thứ tự lên tiếng của bọn họ đó là chắc hẳn người này có địa vị chỉ sau Trữ Lễ Hàn, là người có quyền lên tiếng nói chuyện nhất.
Úc Tưởng cũng không khách sáo với anh ta nữa, cô nói: “Tôi muốn chơi đấu địa chủ.”
Người ngồi bên cạnh cười nhắc nhở cô: “Đấu địa chủ chỉ có ba người chơi thôi.”
Úc Tưởng gật đầu: “Ừm, tôi chỉ biết chơi trò này thôi.”
Cao Học Huy mặc kệ, không quan tâm chuyện có mấy người chơi cho lắm: “Được vậy thì chơi trò này.”
Trữ Lễ Hàn không bao giờ chơi những trò này.
Vậy nên anh chàng Trâu Bành kia bị gạt ra khỏi ván bài này như một chuyện đương nhiên.
Trâu Bành: “...”
Đáy lòng anh ta đang chửi thầm, hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà cô.
Úc Tưởng là người có thể thua hết sạch tất cả Đậu Vui Vẻ mà mình có dù cô chỉ chơi trên điện thoại. Thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ được rằng trên đời này lại có người còn có vận may còn đen hơn cả cô.
Cao Học Huy thua ba ván liên tiếp.
Cho dù mọi người có nhường cho anh ta thắng thì anh ta cũng không thắng nổi ván nào.
Nhưng Cao Học Huy vẫn cứ cứng đầu cứng cổ chơi dù thua nữa thua mãi thì anh ta cũng vẫn muốn chơi đấu địa chủ.
Tuy anh ta cũng phải thua vài ván rồi nhưng không ai nhắc đến chuyện tiền nong nếu không thì có lẽ hôm nay Cao Học Huy đã thua to rồi.
“Tất cả là do ông cụ ở nhà, do ông ấy lây vận đen sang cho tôi.” Cao Học Huy im lặng.
Úc Tưởng mở miệng: “Lúc tôi chơi trò này trên mạng thì cũng hay thua lắm.”
Cao Học Huy nghe thấy cô nói vậy thì cảm thấy hai người họ cùng là những người lưu lạc tha hương, cùng chung hoàn cảnh.
Nhưng rất nhanh anh ta đã nhớ ra một điều.
Đó chính là trong ván này Úc Tưởng đã thắng anh ta.
Kết hợp với những lời cô vừa nói thì mẹ nó càng khiến người khác thấy nhục nhã hơn…
Đúng lúc này Melissa bưng trà vào: “Tôi có pha một chút trà đại hồng bào.”
Cô ta vén rèm lên đi vào, lúc nhìn thấy Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng thì ngạc nhiên: “Cậu cả ăn xong rồi sao?”
Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”
Melissa tiến lên phía trước, nở nụ cười rồi sau đó đặt trà lên bàn.
Lúc này, việc cô ta làm trước tiên là rót trà cho Úc Tưởng.
Nhưng Trữ Lễ Hàn lại chợt lên tiếng nói: “Cô ấy không uống trà đâu, cô cứ rót cho cô ấy ly nước nóng đi.”
Úc Tưởng: ?
Ai nói với anh là tôi không uống trà vậy hả?
Đây là trà đại hồng bào đấy? Là loại trà rất nổi tiếng có đúng không? Tôi còn chưa bao giờ được uống loại trà này đâu đấy.
Tuy Úc Tưởng không mở miệng nói ra nhưng dường như Trữ Lễ Hàn nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô.
Anh nói: “Giờ giấc cũng không còn sớm nữa, cô có chắc uống nó xong cô ngủ được không hả?”
Úc Tưởng suy nghĩ một lúc cũng thấy đúng: “Vậy có nước ép trái cây không?”
Vẻ mặt Melissa lộ ra vẻ hơi xấu hổ, cô ta đứng thẳng người lên nói: “Không có…”
Cao Học Huy tiện tay cầm một quả cam lên: “Không có ép sẵn thì giờ mình tự ép không phải là có rồi sao? Nhạy bén lên nào.”
Melissa: “...”
Cô ấy cầm lấy quả cam, đáp lời rồi đi ép nước trái cây cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng nhìn theo hướng Cao Học Huy thì nhìn thấy một vài quả cam còn sót lại trong khay đựng trái cây, những quả cam có lớp vỏ ngoài màu vàng tươi.
Cô đã có thể tưởng tượng ra trong đầu những giọt nước cam mọng nước trong quả cam này.
Vừa tưởng tượng đến đó thôi trong miệng Úc Tưởng đã chảy nước bọt, sau đó cô không nhịn được cầm quả mơ trong khay hoa quả khô để trên bàn lên ăn trước.
Khoảng tầm mười phút sau, Melissa mang nước trái cây vào.
Úc Tưởng uống một ngụm. Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ đầy ấm áp, uống một ngụm nước mát lạnh này cũng khiến cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-74.html.]
Cao Học Huy quay đầu nhìn lướt qua, cũng không thèm tính bài của mình vì dù sao với cái vận may đen đủi này của anh ta cho dù có tính nữa tính mãi thì cũng trắng tay thôi. Cao Học Huy hỏi: “Uống có ngon không?”
Úc Tưởng: “Uống cũng ngon đấy.”
Cao Học Huy: “Vậy hả, thế thì tôi cũng phải uống một ly mới được.”
Melissa nghe thấy anh ta nói vậy thì không khỏi cúi đầu nhìn ấm trà mình mang đến.
Chỉ có mỗi Trâu Bành uống nửa chén trà còn lại không ai uống nữa cả.
Melissa: “... Được.”
“Nếu thế thì hôm nay tôi cũng uống nước trái cây luôn.” Một người khác ngồi bên cạnh cười nói: “Bàn chuyện làm ăn lúc nào cũng uống rượu, con mẹ nó nữa chứ, uống rượu xong rồi lại uống trà. Tôi cũng đã uống đến phát ngán lên rồi.”
Cao Học Huy gật đầu nói: “Vậy thì uống thêm mấy ly nữa chứ.”
Melissa thầm nghĩ ở trong lòng hôm nay quả đúng là một ngày kỳ lạ, sau đó cô ta mới quay người đi làm nước ép trái cây cho bọn họ.
Lúc mấy ly nước trái cây vừa được bưng lên bàn lần nữa, vừa khéo đúng lúc Cao Học Huy cảm thấy chơi mạt chược đến nóng hết cả người thế nên anh ta cầm ly lên uống một ngụm.
“Con mẹ nó! Chua quá! Đậu má, uống quá đi mất! Melissa cô làm như này là đang có ý kiến gì với tôi đúng không? Cô vắt chanh vào đây rồi chứ gì?” Cao Học Huy suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Melissa nghe vậy thì không khỏi luống cuống, cũng vội vàng cầm một ly lên nếm thử: “... Đúng là hơi chua thật.”
Cô ta không khỏi nhìn về phía Úc Tưởng.
Sao cô gái này lại không nói sớm chứ?
Cao Học Huy cũng nhìn Úc Tưởng: “Cô không thấy chua sao?”
Úc Tưởng không tài nào hiểu nổi, cô nói: “Vẫn uống được mà, không phải lúc ăn quả cam vào miệng cũng là vị chua chua ngọt ngọt hay sao?”
Cao Học Huy hoang man không hiểu, thậm chí anh ta còn tự hoài nghi về chính bản thân mình.
Melissa lúng túng nói: “Lần này tôi mua hoa quả không được ngon cho lắm, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý hơn.”
“Thôi được rồi đây cũng không phải chuyện gì to tát…” Cao Học Huy xua tay nói.
Sau đó bọn họ tiếp tục chơi mạt chược, còn chuyện này cũng nhanh chóng bị bọn họ cho vào quên lãng.
Mọi người chơi đến mười một giờ đêm, Úc Tưởng ngáp một cái rồi cũng đi ngủ luôn.
Lúc này Stanley mới xuất hiện dường như muốn nói chuyện với bọn họ. Dù sao thì đây cũng không phải chuyện Úc Tưởng quan tâm, cô đi theo người giúp việc về phòng trước, cũng chỉ tắm qua loa một chút rồi chui vào chăn lông đi vào giấc ngủ.
Giờ phút này người đau khổ cũng chỉ có fan hâm mộ mà thôi.
Những người đau khổ nhất đương nhiên là fan hâm mộ của Nhiễm Chương, họ đang than thở trong phòng phát sóng trực tiếp: [Lần này thì hay rồi, không được xem trực tiếp nữa rồi…]
[Hình như A Z mời luật sư rồi.]
[Mời luật sư sao? Không phải kiện chú ruột anh ấy tội xúc phạm nhân phẩm và danh dự đấy chứ? Chuyện này…]
[Thắc mắc làm gì, ngày mai là biết ngay thôi mà.]
Đêm dần khuya, cư dân mạng hóng drama cũng ồn ào giải tán.
Chỉ có rất ít người vẫn đang cảm thán Úc Tưởng quả thật quá đỉnh, trên mạng thì đang tranh cãi như bãi chiến trường còn cô thì đang ngồi trong nhà kính chơi mạt chược ngắm cảnh tuyết rơi qua cửa sổ.
Ngày hôm sau, khi Úc Tưởng thức dậy không nhìn thấy Trữ Lễ Hàn đâu cả.
Cô thay quần áo nhưng vẫn quấn mền đi ra ngoài nhưng sau đó lại bị một mùi thơm thu hút sự chú ý.
Trong căn nhà kính Úc Tưởng vào ở một ngày trước chỉ còn lại Cao Học Huy, Trâu Bành và một người khác mà cô không biết tên.
Cao Học Huy vừa nhìn thấy cô thì nói: “Cậu cả có việc phải bay ra nước ngoài để giải quyết, có lẽ tối nay có thể trở về.”
Úc Tưởng: “Ồ.”
Vốn dĩ cô còn đang thấy lạ nhưng vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy vệ sĩ Dư Đồng mà Trữ Lễ Hàn đã mời cho cô.
Hai tay Dư Đồng xách cái túi lớn, cô ấy đi đến trước mặt cô nói: “Cậu cả bảo chị mang cho em ít quần áo tới đây.”
Úc Tưởng đầy sửng sốt: “Sao vậy? Anh ấy dặn chị như vậy là đang định để em ở đây vài ngày sao?”
Dư Đồng nhỏ giọng nói: “Chị cũng không rõ nữa.”
Cao Học Huy đứng bên cạnh gật đầu nói: “Ý của cậu cả Trữ đúng là như vậy, anh ấy nói chỗ này an toàn, hơn nữa phong cảnh cũng khá đẹp. Melissa cũng làm xong thức ăn rồi. À, còn chuyện này nữa, nếu cô không thích ăn mấy món này thì cô cứ gọi món của bất kỳ một nhà hàng cao cấp nào đó, những nhà hàng đó đều có thể giao đồ ăn đến cho cô ngay lập tức.”
Đúng lúc Melissa bưng bữa sáng ra nghe thấy mấy chữ “Nếu cô không thích ăn mấy món này” của anh ta thì bước chân cũng dừng lại như bị đóng băng tại chỗ.
Còn Úc Tưởng thì lên tiếng trả lời: “Ồ, vậy thì nơi đây đúng là ngôi nhà tình yêu trong mơ rồi còn gì nữa, ở đây thêm mấy ngày cũng được.”
Nhưng vì sao lại nói nơi này an toàn chứ?
Úc Tưởng chớp mắt mấy cái.
Anh làm như vậy là do không muốn đám người không có mắt của nhà họ Nhiễm lại đến trả thù cô có đúng không?
Úc Tưởng càng suy nghĩ cảng cảm thấy cũng có vẻ hợp lý.
Nhiễm Chương chính là cây hái ra tiền của nhà họ Nhiễm, một khi là chuyện dính dáng đến thứ như tiền bạc thì sẽ luôn có người cam tâm tình nguyện trở thành kẻ liều mạng vì nó.
Úc Tưởng lại quay đầu nhìn Dư Đồng: “Vậy chị Dư cũng ở lại đây cùng với em vài ngày nhé?”
Dư Đồng nói: “Việc này thì dĩ nhiên là được rồi, đây là trách nhiệm của chị mà.”
Cậu cả Trữ quả thật là hiểu lòng người.
Đáy lòng Úc Tưởng thầm cảm thán một câu.
Dù lần này anh để cô ở lại đây thêm mấy ngày thì cô cũng không cảm thấy khó chịu và kỳ lạ chút nào cả.
“Này, Melissa cô thất thần đứng đấy làm gì vậy hả? Đặt bữa sáng xuống đi chứ.” Cao Học Huy quay đầu nói.
Melissa đặt đĩa xuống bàn.
Trên bàn bày cháo gà xé nấu với hoa chuối, bánh quế xốp, lạp xưởng hun khói, còn có cả tương thịt bò nữa.
Mặc dù Úc Tưởng thích ăn những món như mì hoành thánh, đậu hũ sốt tương hơn nhưng thỉnh thoảng ăn mấy món này cũng rất ngon.
Cô cũng không khách sáo với bọn họ làm gì mà cầm đũa ăn trước.
“Lát nữa tôi cũng có việc phải đi.” Cao Học Huy nói, ném một cái hộp đến trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng cắn một miếng bánh quế vừa xốp vừa thơm, ngẩng đầu nói: “Hả?”
“Không phải hôm qua tôi chơi thua sao?” Cao Học Huy nói câu này với giọng điệu hết sức thoải mái.
Úc Tưởng tiện tay mở hộp ra.
Đồ bên trong toàn là mấy viên ngọc thạch, có ngọc thạch trắng, ngọc thạch lam, ngọc thạch lục, ngọc thạch vàng…
“Dù vậy thì anh cũng không cần mạnh tay xuống tiền như thế này đâu.” Úc Tưởng nói.
Cô vẫn tương đối nương tay khi bắt chẹt được những nhân vật râu ria không phải nhân vật trong kịch bản.
Cao Học Huy nghe thấy câu “Mạnh tay xuống tiền như thế này” của cô thì nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn nữa.
Anh ta nói: “Đây đã coi là nhiều nhặn gì chứ? Năm ngoái bọn tôi còn chơi đánh cược xong tiêu hết ba tỷ bảy trăm triệu nhân dân tệ vào trò chơi đó nữa cơ. Hôm qua chúng ta chỉ chơi đánh bài, đó cũng chỉ gọi là chơi cho vui thôi. À, tôi xin khẳng định lại những ngọc thạch có trong hộp này không có viên ngọc thạch trăm năm khó gặp mà hồi trước cậu cả Trữ lấy đi từ chỗ của tôi đâu. Nếu tôi nhớ không lầm thì viên ngọc thạch kia là một khối còn nguyên vẹn có màu thuộc dòng ngọc xuân đới thái* nhỉ? Cô cứ nhận lấy rồi giữ lại dùng dần đi. Nếu cô không muốn dùng thì cứ dùng mấy viên ngọc thạch này tặng cho người khác đi. Tôi cá chắc với cô là chỗ ngọc thạch này đủ để cô tặng đến gần nửa năm mới hết được cơ.”
*Ngọc xuân đới thái: Là loại ngọc có màu chủ đạo là xám, đan xen tím hoa cà, nếu nhìn kỹ còn thấy một vài vệt màu xanh ngọc bích quý hiếm bắt nguồn từ Myanmar.
Chẳng lẽ đây chính là khí thế của nhà giàu sao?
Lúc này Úc Tưởng mới trả lời: “Được rồi.”
Chỉ có điều khi anh ta nhắc đến viên ngọc xuân đới thái kia thì cô vẫn hơi đỏ mặt. Nhưng dù sao hệ thống sưởi ấm ở nơi này cũng được mở nhiệt độ khá cao nên cho dù cô có đỏ mặt thì cũng không có ai có thể nhìn ra được.
Cao Học Huy vội vàng ăn qua loa hai miếng rồi kết thúc bữa sáng của mình, sau đó rời đi luôn.
Úc Tưởng ăn no đến nỗi ợ hơi thì mới dừng lại.
Cô cảm thấy rất buồn chán nên không tiếp tục ở đây làm gì nữa mà dẫn theo Dư Đồng đi thẳng về phòng ngủ.
Đến lúc nhà kính trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu, Trâu Bành mới mở miệng nói với sắc mặt hết sức khó coi: “Hôm nay vệ sĩ mà cậu cả sắp xếp đến đây chắc không phải sẽ ở phòng của tôi đấy chứ?”
“Cậu nghĩ đi đâu thế? Cậu là cậu đừng có tính toán quá. Cái mối quan hệ cùng nhau lớn lên từ bé này không dễ dàng mới có được. Cậu đừng cứ lúc nào cũng tự mình gây rắc rối nữa.”
Trâu Bành hỏi lại: “Ngày hôm qua, Cao Học Huy chơi thua hai người các cậu. Hôm nay anh ta đưa cho cậu một hộp ngọc, cũng lại cho cô ta một hộp ngọc. Anh ta đối xử với hai người như nhau mà anh không thấy tức giận à?”
Người bên cạnh là người dễ tính nên chỉ cười nói: “Tôi tức giận cái gì chứ? Anh ta đối xử với hai người chúng tôi như nhau thì có chuyện gì sao? Tôi thấy Cao Học Huy cũng không nói sai đâu, cô Úc này là người rất thú vị đấy.”
Nghe thấy anh ta nói vậy thì sắc mặt Trâu Bành lập tức trầm xuống, thối giống như hố phân vậy: “Thú vị chỗ nào chứ?”
Người bên cạnh kinh ngạc nhìn sang anh ta: “Anh không cảm thấy vậy sao?”
Anh ta ngừng nói một lúc rồi sau một lúc mới vừa cười vừa nói: “Anh có hâm mộ Cao Học Huy không?”
Trâu Bành không nói chuyện.