Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-14 19:08:22
Lượt xem: 260
Úc Tưởng bước vào phòng.
Cô hỏi ngược lại anh: “Anh hỏi tôi có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn à?”
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô, không lên tiếng.
Trong lòng Úc Tưởng nhủ thầm, hay lắm, trong lòng hai người, tôi chính là gián điệp của đối phương!
Vậy chắc anh có ấm đầu thì mới muốn kết hôn với tôi!
Úc Tưởng khép hờ mắt, né tránh ánh mắt của anh.
Hệ thống lập tức cảnh giác.
Cô lại định giả vờ đáng thương à?
Làm vậy há chẳng phải càng khiến Trữ Lễ Hàn thêm hoài nghi thân phận của cô hay sao!
Lúc này, Úc Tưởng mở miệng, cô nói: “Anh đoán xem.”
Vệ sĩ đứng sau lưng Trữ Lễ Hàn nghe vậy lập tức máy mí mắt.
Trữ Lễ Hàn: “...”
Đúng lúc Trữ Lễ Hàn đang cạn lời, Úc Tưởng lại mở miệng, thừa thắng xông lên, hỏi: “Vì sao anh lại gọi tôi tới đây? Chỉ để hỏi chuyện này thôi sao? Anh… Ghen à?”
Úc Tưởng nghĩ thầm, nếu cô đã nói tới thế rồi mà anh vẫn không tức giận.
Vậy thì cô sẽ nói thêm câu tiếp theo là “Không phải chứ, không phải chứ, anh thực sự ghen rồi à?”.
Trữ Lễ Hàn: “...”
Mặt Trữ Lễ Hàn lạnh tanh, anh hờ hững hỏi ngược lại: “Cô thấy chuyện đó có khả năng xảy ra không?”
Úc Tưởng: “Tôi có phải con giun trong bụng anh đâu, làm sao tôi biết được?”
Cô thoáng dừng lời rồi nói tiếp: “Thế này nhé, tôi có một đề nghị.”
Trữ Lễ Hàn lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Úc Tưởng: “Chi bằng chúng ta kết hôn đi.”
Vẻ ngoài nhã nhặn của Trữ Lễ Hàn lập tức bị xé bỏ, ánh mắt anh trở nên u ám, toát lên vẻ thâm trầm âm u đáng sợ.
“Cô cho rằng cô có thứ gì làm chỗ dựa cho mình vậy?”
Úc Tưởng: “Vì tôi từng ngủ với anh chăng?”
Bọn vệ sĩ điếng người ngay tại chỗ: “Khụ khụ khụ khụ khụ.”
Bọn họ suýt nữa c.h.ế.t sặc vì câu nói này.
Trữ Lễ Hàn thản nhiên chỉnh lại ống tay áo của mình, hỏi ngược lại cô: “Người nào ngủ với tôi thì tôi cũng đều phải cưới người đó hay sao?”
Úc Tưởng: “Vậy anh đã ngủ với mấy người rồi?”
Trữ Lễ Hàn khựng người.
Bầu không khí đông cứng lại một cách kỳ lạ.
Trước đó...
Không hề có ai hết.
Không chỉ vì anh khá thích sạch sẽ mà còn vì mẹ anh đích thân dạy anh, hơn nữa tính cách của anh có ham muốn kiểm soát rất mạnh mẽ, anh không thể nào chấp nhận việc bản thân tùy tiện có thêm một người chung chăn gối mà mình không thể nào kiểm soát được tư tưởng của đối phương.
Úc Tưởng vờ như không nhìn thấy sắc mặt của anh, cô tiếp tục nói: “Nếu như anh muốn cưới chín hay mười người gì đó thì tôi cũng không phản đối đâu, tuy nhiên pháp luật không cho phép anh làm vậy. Cho nên, dừng lại ở đây thôi, thu tay lại thôi cậu cả Trữ, kết hôn với một mình tôi thôi là được rồi.”
Trữ Lễ Hàn: “...”
Anh suýt nữa bị cô chọc tức tới độ bật cười.
Trữ Lễ Hàn thản nhiên nói: “Chờ trong bụng cô Úc có em bé rồi hẵng bàn.”
Úc Tưởng không nói gì.
Cô đang nói chuyện phiếm với hệ thống.
Úc Tưởng: Nghe thấy chưa?
Hệ thống hết sức khó hiểu: [Tại sao lại vậy nhỉ? Theo kịch bản vốn có, rõ ràng anh ta sẽ dễ dàng đồng ý kết hôn với cô cơ mà! Hơn nữa, khi đó hai người còn không hề này nọ gì với nhau hết. Giờ hai người đã làm tới tận bước ấy rồi, thế mà anh ta lại không chịu trách nhiệm hay sao? Sao anh ta có thể làm như vậy được cơ chứ?]
Úc Tưởng: Ôi, cậu thông cảm cho người ta chút đi, dù sao người ta cũng là trùm phản diện cơ mà. Sao trùm phản diện có thể dễ thương lượng như vậy được?
Hệ thống: [0_o Không tài nào hiểu nổi.]
Hệ thống: [Làm sao bây giờ, kịch bản đi đời nhà ma rồi.]
Úc Tưởng: Cậu chớ nóng, hãy suy nghĩ tích cực lên, cậu xem, không phải anh ta vừa mới nói đó sao? Đợi bao giờ tôi có thai, chẳng phải là tôi sẽ có thể kết hôn với anh ta rồi sao? Đi nào, chúng ta về nhà chờ tới lúc mang thai thôi.
Hệ thống: ?
Cô đừng lừa tôi.
Chuyện này chỉ cần ngồi chờ là có hay sao?
Hệ thống: [Làm vậy quá bị động.]
Úc Tưởng: Nếu không thì còn làm thế nào được? Tôi leo tường lẻn vào nhà họ Trữ ăn trộm sổ hộ khẩu của anh ta hay sao? Hay là giờ tôi đánh ngất anh ta, trói cổ lôi tới cục dân chính? Tôi cảm thấy, rất có thể tôi sẽ bị ném xuống biển trước khi kịp làm vậy.
Hệ thống: […]
Đúng vậy.
Hệ thống ngượng ngùng mở miệng: [Nhưng cũng đâu thể mới một lần đã trúng xổ số được…]
Úc Tưởng: Mọi chuyện phải suy nghĩ theo chiều hướng tích cực chứ. Cậu xem lại mình đi, cậu còn tiêu cực hơn cả tôi nữa. Cậu nghĩ thử mà xem, anh ta là trùm phản diện có thể đối đầu với nam chính tới tận phút cuối cơ mà, siêu giỏi luôn! Nếu như tư tưởng của anh ta đàng hoàng một chút, không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nữ chính thì có khi anh ta cũng dư sức làm nam chính luôn đúng không? Một người trâu bò như vậy chắc chắn tinh trùng của anh ta cũng rất trâu bò.
Khuôn mặt nhỏ của hệ thống trở nên đầy đồi trụy, nó đáp: […Ừ.]
Úc Tưởng đang nói chuyện phiếm hết sức chuyên tâm với hệ thống.
Thế nhưng, ở trong mắt Trữ Lễ Hàn thì dường như cô đang sững sờ vì chịu một cú sốc quá mạnh.
Trông cô không giống ngày hôm đó lắm, chiếc váy dài màu xanh lam để lộ ra cổ và bờ vai trần xinh đẹp hoàn hảo. Mái tóc đen dài buông lơi, khuôn mặt không trang điểm mắt đậm như lần trước, khi cô hơi cúi đầu xuống, trông rất dễ khiến người ta xiêu lòng.
Đầu ngón tay của Trữ Lễ Hàn buông xuống, gõ lên mép bàn kế bên bàn tay, anh đang định mở miệng nói tiếp.
Đúng lúc này, Úc Tưởng tán gẫu với hệ thống xong xuôi.
Cô ngẩng đầu lên: “Được, tôi biết rồi, tôi đi đây, bái bai.”
Sau đó, nói đi là đi luôn.
Trữ Lễ Hàn: “...”
Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa tiếp tục nói chuyện phiếm với hệ thống: Ôi trời, mệt quá đi mất. Bao giờ mới có thể bắt đầu ăn cơm đây?
Bởi vì kịch bản bị rối bung rối bét.
Cho nên hiện tại hệ thống khá ỉu xìu.
Úc Tưởng thở dài một tiếng: Không thể để đứa bé trong bụng tôi bị đói được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-8.html.]
Hệ thống nghe vậy lập tức hăng hái hẳn lên: [Tôi biết ở đâu có đồ ăn.]
Úc Tưởng: Chuyện này mà cậu cũng biết à?
Hệ thống: [Sau khi bước vào đoạn kịch bản quan trọng, toàn bộ thông tin bản đồ về địa điểm này đều có trong đầu tôi.]
Úc Tưởng: Vậy phiền cậu chỉ đường giúp tôi nhé.
Úc Tưởng bước đi trên đôi giày cao gót, vất vả leo xuống dưới.
Tới khi đi tới bậc thang cuối cùng, chị họ thứ hai bỗng nhiên xuất hiện túm cổ tay cô lại.
Úc Tưởng: ?
Sao vậy? Sao hôm nay ai cũng thích túm cổ tay của tôi vậy?
“Cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô suốt từ nãy tới giờ rồi! Bác cả bảo cô qua chỗ ông ta đấy, cô mau mau qua đó đi.” Chị họ nói xong, không đợi Úc Tưởng mở miệng đã vội vã kéo cô đi về một hướng khác.
Úc Tưởng: “...”
Có để cho người ta ăn hay không đây?
Tuy vậy, may mắn là cuối cùng Úc Tưởng vẫn tìm được cơ hội để ăn.
Dọc đường đi, cô vừa khéo đi ngang qua một bàn tiệc dài bày đầy cupcake, cô bèn tiện tay nhón lấy một chiếc. Nếu như tay kia không bị chị họ thứ hai kéo đi thì đáng ra cô đã có thể lấy thêm cho mình một ly nước trái cây để uống cho đỡ nghẹn.
“Úc Tưởng.” Bác cả đứng gần đó trông thấy cô, vội vàng vẫy tay gọi cô: “Lại đây nào.”
Bác cả và bác dâu cả đang đứng cùng với nhau.
Đối diện họ là hai ba con.
Người lớn tuổi mặc âu phục màu mận chín, gu ăn mặc khá tệ nhưng ngón tay lại đeo một chiếc nhẫn hồng ngọc vô cùng chói sáng.
Người trẻ tuổi mặc áo đuôi tôm màu trắng, tóc vuốt ngược, mỉm cười nhẹ nhàng, mặt mũi đàng hoàng, dáng dấp lịch sự.
Đợi Úc Tưởng đi tới chỗ họ, bác cả lập tức kéo cô lại, giới thiệu với hai ba con nhà này: “Đây là cháu gái của tôi, Úc Tưởng. Tổng giám đốc Hà từng gặp ba mẹ của nó rồi đấy.”
Tổng giám đốc Hà cũng là người lớn tuổi, lập tức nở nụ cười, khen: “Chưa từng nghe họ nói họ có một cô con gái xinh đẹp như thế này đấy. Chú là chú Hà của cháu đây.”
Nói rồi, ông ta chỉ vào người trẻ tuổi đứng bên cạnh mình: “Đây là Hà Vân Trác, chắc là hơn cháu hai tuổi, mới từ nước ngoài về…”
Úc Tưởng: ?
Hệ thống: [Bọn họ định giới thiệu cho cô xem mắt à???]
Úc Tưởng: Trông rất có khả năng là vậy đấy.
Cô im lặng một lát.
Ôi, vừa rồi cô nói với Lăng Sâm Viễn câu đó hoàn toàn chỉ là nói bừa mà thôi. Cuối cùng thật không ngờ nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lại tới thật.
Lúc này, hệ thống sắp điên lên mất rồi.
Loạn rồi, loạn rồi, loạn hết rồi.
Trong kịch bản nguyên tác hoàn toàn không hề có chuyện xem mắt gì hết! Bởi vì ngày mai, cả thế giới đều sẽ biết chuyện Úc Tưởng hẹn hò với Trữ Lễ Hàn! Sau đó nhà họ Úc sẽ vui mừng chờ đợi được kết thông gia với nhà họ Trữ.
Úc Tưởng: Cậu đừng buồn quá, dù sao anh ta cũng chỉ là nhân vật rất phụ thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới kịch bản cả.
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Anh ta là nam phụ.]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: ???
Hệ thống: [Cô có biết tại sao chị gái của nữ chính sắm vai nữ phụ ác độc nhưng lại sống lâu hơn cô không?]
Úc Tưởng: Tôi biết chứ, bởi vì cô ta giỏi ngụy trang.
Hệ thống: [Không chỉ vậy, cô ta còn có người nâng váy cho mình nữa. Tay Hà Vân Trác này có tên tiếng Anh ở nước ngoài là Danny...]
Nghe hệ thống kể vậy thì Úc Tưởng nhớ ra rồi.
Danny là một hacker.
Anh ta rất yêu chị gái của nữ chính, trong giai đoạn đầu, anh ta từng không ít lần răn đe nữ chính thay cho chị gái. Mãi về sau, anh ta mới cải tà quy chính, trở thành nam phụ âm thầm yêu thầm nữ chính.
Úc Tưởng: ... Tôi ngất mất.
Hệ thống: [Tôi cũng muốn ngất đây.]
“Vân Trác, thanh niên bọn con nói chuyện với nhau mới có tiếng nói chung. Không phải con định về nước làm về internet sao? Vừa hay con có thể tìm hiểu tình hình rõ hơn thông qua Tiểu Úc, con đưa danh thiếp cho Tiểu Úc đi.” Tổng giám đốc Hà nói.
Hà Vân Trác không hề do dự.
Anh ta lập tức đưa cho Úc Tưởng một tấm danh thiếp.
Úc Tưởng nhận lấy nó, từ đầu tới cuối không hề mở miệng lấy một lần.
Thế nhưng, dường như tổng giám đốc Hà lại rất thích cô như vậy, không ngờ tính cô còn điềm đạm như thế.
Lúc này, bỗng nhiên bác cả nhớ ra nên nhiều chuyện hỏi một tiếng: “Vừa rồi cháu đi đâu thế? Chị hai tìm cháu mãi đấy.”
Chị họ vội vàng kể tội cô: “Cháu đi tìm khắp nơi không thấy, không ngờ quay đầu lại lại nhìn thấy con bé đi từ trên tầng hai xuống.”
Bác cả và tổng giám đốc Hà lập tức biến sắc.
“Tầng hai à? Nó đi lên tầng hai hả?” Bác cả nghiêm nghị hỏi.
Chị họ thứ hai lấy làm khó hiểu: “Vâng, đúng vậy, lúc đó cháu trông thấy con bé đi từ trên tầng xuống…”
Bác cả cắn răng nghiến lợi mắng: “Chẳng hiểu phép tắc gì hết! Sao cháu lại đi lên trên đó? Lỡ lát nữa tổng giám đốc Kim có hỏi thì để bác xem xem cháu ăn nói thế nào nào?”
Úc Tưởng quyết định ăn ngay nói thật.
Cho nên cô đáp: “Trữ Lễ Hàn mời cháu lên đó.”
Bác cả tức quá bật cười: “Anh ta mời cháu lên đó làm gì?”
Nói láo cũng không nói gì đó có độ khả thi cao một chút!
Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều người như vậy thì chắc ông ta phải tát cho cô mấy cái để cô tỉnh táo lại.
Úc Tưởng hết sức thành thật nói: “Anh ta hỏi xem cháu có quan hệ gì với Lăng Sâm Viễn.”
Tổng giám đốc Hà sững sờ.
Sao chuyện này nghe… Có vẻ như quan hệ rất phức tạp vậy nhỉ?”
Bác cả lại càng bực mình hơn, ông ta hoàn toàn không tin lời Úc Tưởng nói, sầm mặt lại dặn dò cô chị họ: “Cháu dìu Úc Tưởng qua bên kia nghỉ ngơi một lát đi.”
Chị họ vội vàng dìu Úc Tưởng đi.
Bác cả quay đầu lại nói: “Ngại quá, để mọi người chê cười rồi. Úc Tưởng đúng là đứa cháu xinh đẹp nhất trong nhà chúng tôi, vừa rồi mọi người cũng đã thấy rồi. Có điều, hồi xưa học đại học nó không làm nên cơm cháo gì, không tốt nghiệp trường danh tiếng như con trai của ông.”
Tổng giám đốc Hà nghe vậy chẳng những không chê bai mà trái lại còn cười bảo: “Con gái học ít một chút cũng tốt. Phải ngốc một chút mới hay!”
Bên đằng này, cô chị họ bất ngờ rút tay về: “Vừa rồi cô nói nhăng nói cuội gì vậy? Sao cậu cả Trữ lại mời cô được chứ?... Tôi biết cô cố ý nói vậy là vì không muốn nhà họ Hà ưng ý mình đúng không? Nhưng mà, tôi nói cho cô biết, nhà họ Hà chỉ cần một cô con dâu xinh đẹp thôi, còn trong đầu có là rơm rạ hay là cục cớt chó cũng không sao hết.”
Úc Tưởng: “...”