Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:35
Lượt xem: 122
Điện thoại của Úc Tưởng vang lên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cô với hệ thống và cũng phá vỡ luôn bầu không khí trì trệ khi phải đối mặt với Hề Đình.
Úc Tưởng và Hề Đình gần như cùng lúc nhìn xuống điện thoại.
Hề Đình nghiêm mặt nói: “Đồ ăn đặt bên ngoài giao đến rồi sao?”
Úc Tưởng nhìn anh ta: “Ừm.” Cô ngừng lại một chút rồi lại lên tiếng: “Nếu như bây giờ anh Hề rảnh…”
Hề Đình nói hộ nửa câu sau của cô: “Thì ra lấy đồ ăn giúp cô đúng không?”
Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu.
Một phút sau, Hề Đình đi ra ngoài, đứng trong gió lạnh phía ngoài cánh cửa, không khỏi miên man suy nghĩ.
Làm sao mà cô lại bắt đầu sai khiến anh ta một cách hợp tình hợp lý như vậy chứ?
Hầy, bắt đầu từ lúc anh ta thừa nhận rằng anh ta được Trữ Sơn thuê phải không?
Tuy là nếu muốn theo đuổi Úc Tưởng thì những việc này nhất định phải làm.
Nhưng khi Úc Tưởng đoạt lấy quyền chủ động, tất cả mọi việc đều do cô chủ động nói ra thì loại cảm giác đó lại trở nên rất kỳ cục.
Trong kế hoạch mà Hề Đình đã suy nghĩ thì cái cô Úc được chúng tinh phủng nguyệt* này, được người người tài giỏi theo đuổi sẽ từ chối anh ta như thế nào, muốn đến gần cô ấy thì khó khăn đến cỡ nào…
*Chúng tinh phủng nguyệt: là một thành ngữ được dùng ở Trung Quốc, có nghĩa là nhiều ngôi sao mọc trên mặt trăng. Ở đây, thành ngữ này được dùng như một phép ẩn dụ để chỉ việc mọi người luôn ủng hộ một người mà họ tôn trọng và yêu mến.
Sau đó anh ta đã duy tính kỹ lưỡng từng phương pháp để đối phó.
Kết quả là không hề có chuyện từ chối, cũng chẳng có khó khăn nào.
Dường như anh ta đã thành công tiến dần từng bước ngay sau khi quen biết rồi.
… Dù thế nào đi nữa thì rốt cuộc kế hoạch của anh ta cũng đã hoàn toàn bị rối tung rồi.
Lại một cơn gió lạnh nữa thổi qua làm Hề Đình tỉnh táo lại một chút, anh ta bước xuống bậc thang sau đó vênh mặt lên nhìn thẳng vào mấy người vệ sĩ.
“Các anh là ai?” Hề Đình cảnh giác hỏi.
“Vệ sĩ.”
“Vệ sĩ của cô Úc há?”
“Đúng, bây giờ thì đúng là thế.”
Bây giờ thì đúng là cái kiểu gì vậy?
Hề Đình nhanh chóng đoán được ra rằng có khả năng lớn, bọn họ chính là vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn hoặc là của Lăng Sâm Viễn. Tại sao lại điều động vệ sĩ đến cho Úc Tưởng cơ chứ? Lẽ nào là để giám sát xem có người đàn ông nào khác ở xung quanh cô ấy ư?
Đây vẫn là công việc khó khăn giống như địa ngục mà.
Ngược lại thì chằng phải công việc này ngày càng có tính thách thức cao sao?
Hề Đình đi ngang qua bọn họ mà sắc mặt không hề thay đổi, đi không được bao xa thì gặp Dư Đồng.
Anh ta không biết Dư Đồng nhưng Dư Đồng thì lại biết anh ta.
“Đi lấy đồ ăn đặt bên ngoài cho cô Úc đấy à?” Dư Đồng ước lượng độ nặng nhẹ của món đồ đang cầm trong tay.
Hề Đình: “Đúng…”
Dư Đồng: “Tôi lấy về rồi đây này. Anh không cần phải đi nữa đâu. Chờ anh đi thì đồ ăn đã nguội ngắt cả rồi.”
Hề Đình: “…”
Từ trước đến giờ, anh ta chưa từng bị chê một cách ghét bỏ như thế này.
Dư Đồng đi về phía trước, Hề Đình bèn hạ thấp giọng xuống rồi hỏi: “Tôi có thể hỏi cô là gì của cô Úc không?”
“Là vệ sĩ kiêm trợ lý hỗ trợ sinh hoạt hằng ngày của cô Úc.” Dư Đồng nói mà mắt không hề nhìn sang chỗ khác.
Hề Đình im lặng mất một lúc lâu.
Điều đó có nghĩa là thực ra, đến việc bưng trà rót nước cũng có người xếp hàng phục vụ đúng không?
Hề Đình theo Dư Đồng quay trở vào trong biệt thự thì phát hiện những người vệ sĩ kia đều canh gác ở bên ngoài chứ không hề có ý định đi vào.
Anh ta tiện tay chụp một bức ảnh rồi gửi cho thư ký Lưu.
Thư ký Lưu còn tưởng là công việc này sắp kết thúc rồi cơ, kết quả là Hề Đình thế mà lại vẫn đang làm việc sao? Nhìn góc độ này thì…
Thư ký Lưu cả kinh kêu lên một tiếng: “Hề Đình đang ở trong nhà Úc Tưởng!”
Hôm nay Trữ Sơn vừa mới bình tĩnh trở lại, nghe thấy hai tiếng “Úc Tưởng” thì lại cảm thấy hơi đau đầu nhưng ông ta lại không thể không nghe.
Ông ta nói: “Ở nhà thì có cái tác dụng gì chứ? Lúc trước, không phải là Nguyên Cảnh Hoán kia cũng đã đến tận cửa rồi hay sao?”
Thư ký Lưu vội vàng đưa bức ảnh cho ông ta xem: “Những người này đều là vệ sĩ của cậu cả Trữ phải không ạ?”
“Lực lượng nhiều đến thế này cơ à…” Mặt Trữ Sơn sa sầm lại. “Đúng là Nguyên Cảnh Hoán nói không sai, như thế này là nó thực sự lo Úc Tưởng chạy đi mất nên mới giữ chặt người ta lại.”
“Hay là nói chuyện này cho tổng giám đốc Tang, để tổng giám đốc Tang đến xử lý?”
“Không được.” Trữ Sơn thà đối phó với Úc Tưởng còn hơn. Ông ta nói với vẻ mặt phức tạp: “Bà ấy chính là một…” Mụ điên.
Trữ Sơn nuốt ngược nửa câu sau đánh giá của ông ta về mẹ ruột của Trữ Lễ Hàn vào bụng.
Thư ký Lưu trong lòng ngầm hiểu ra: “Ý ông chính là, người khác nói chuyện này cho tổng giám đốc Tang, vậy thì sẽ chẳng có vấn đề gì nữa đúng không ạ?”
Đến lúc này, sắc mặt Trữ Sơn mới dễ nhìn hơn một chút. Ông ta cười nói: “Lưu Thanh Phong à, cậu con mẹ nó chứ, thật đúng là nhân tài.”
Ở bên này, Hề Đình cất điện thoại đi rồi trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống. Lúc này, anh ta mới lại bưng bát mì kia lên rồi nói: “Thực sự là khó ăn đến thế à? Đến một miếng cũng không ăn nổi luôn?”
Úc Tưởng: “Làm sao? Anh còn muốn tự nếm một miếng à?”
Hề Đình bóc một đôi đũa mới ra rồi còn gắp mì lên thật.
Cũng may là vừa rồi Úc Tưởng gắp mì ra bát nhỏ mà ăn chứ nếu không thì bây giờ nhìn Hề Đình nếm chỗ mì mà cô ăn thừa kia thì cảm thấy rất kỳ cục.
“… Cũng không khó ăn lắm.” Hề Đình nói: “Thực ra là cũng có chút khó ăn thật.”
Anh đưa văn học mâu thuẫn vào đây đấy à?
Úc Tưởng liếc mắt nhìn anh ta một cái mà không nói gì cả.
Đợi đến khi ăn sáng xong, Úc Tưởng cũng chuẩn bị ra ngoài.
“Em đi làm à? Để tôi đưa em nhé.” Hề Đình hỏi.
Dư Đồng lên tiếng: “Thật là ngại quá! Tài xế của cô Úc là tôi.”
Hề Đình: “Quay quảng cáo cô cũng có thể quay phải không?”
Dư Đồng: “Không phải là còn có anh Nguyên Cảnh Hoán nữa sao? Không vội.”
Hề Đình: “…”
Bởi vì Úc Tưởng muốn đi nên dù là Hề Đình không muốn đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ đành phải ôm lấy con mèo của mình mà quay về nhà thôi.
Sau khi về nhà, anh ta bèn gọi điện thoại cho trợ lý: “Tìm giúp tôi một…”
“Một cái gì cơ?”
Hề Đình cực kì khó chịu mà phun ra mấy chữ kia: “Một lớp dạy nấu ăn.”
Hề Đình không giống với Nguyên Cảnh Hoán. Nguyên Cảnh Hoán chỉ nghiền ngẫm học hai việc là làm thần tượng và diễn xuất mà thôi. Cuộc sống của Hề Đình lại đa dạng hơn nhiều. Đua xe, đánh bóng, anh ta đều chơi khá giỏi, và những hoạt động này lại vừa may đều là những hoạt động có thể phô bày sự hoàn hảo, quyến rũ của đàn ông.
… Sau đó anh ta bị đánh bại bởi kỹ năng nấu nướng.
Sau khi cúp điện thoại, Hề Đình lại đăng một tin lên Weibo.
Người hâm mộ của anh ta cũng đã quen với việc anh ta coi Weibo là vòng bạn bè mà đăng tải rồi nên cũng không quá bất ngờ mà chỉ xem qua nội dung thôi…
@Hề Đình: [Ảnh] Lần đầu tiên học làm bữa sáng. Có lẽ là chỉ có chó mới chịu ăn thôi.
[Sao mà anh Hề yêu cầu cao với bản thân mình thế chứ?]
[Cho nên rốt cuộc là anh làm cho ai vậy?]
Hề Đình lướt lướt đọc bình luận, nghĩ đến việc cuối cùng lại là tự mình ăn chỗ mì kia.
Thế này không phải là tự chửi chính mình rồi hay sao?
Hề Đình lại nhanh chóng xoá Weibo đi.
Sau đó anh ta gọi đi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, giống như Nguyên Cảnh Hoán, anh ta cũng thành lập một ekip quay chụp quảng cáo cho Úc Tưởng.
Anh ta muốn chơi trội hơn so với Nguyên Cảnh Hoán.
Ở bên này, Úc Tưởng vừa ra khỏi cửa chưa được bao lâu thì đã nhận được cuộc gọi đến từ nhà họ Úc.
“Có một tấm thiệp mời được gửi đến nhà họ Úc.” Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia hơi kích động.
“Là thiệp gửi cho tôi sao?” Úc Tưởng thầm đoán.
Chứ nếu mà không phải thì e là nhà họ Úc cũng sẽ không đặc biệt gọi điện thoại đến cho cô.
“Đúng thế.” Người ở đầu dây bên kia nói, giọng điệu của người đó có chút cảm thán nói: “Là tiệc mừng sinh nhật của cậu cả nhà họ Cao, đặc biệt gửi thiệp mời đến, mời cháu đến tham dự bữa tiệc.”
Từ tận đáy lòng, bác cả Úc cũng không nhịn được mà khen mình thông minh.
Lúc Trữ Sơn yêu cầu phải chịu trách nhiệm, ông ta đã đúng khi bảo vệ Úc Tưởng. Đến ngày hôm nay cũng vẫn chưa thấy Trữ Sơn dùng biện pháp gì với Úc Tưởng nữa. Không chỉ có thế, cái vị cậu cả Cao này thế mà lại có thể chủ động gửi thiệp mời đến, lại chỉ gửi cho mỗi Úc Tưởng!
Bác cả Úc nói: “Khi nào thì cháu có ở nhà? Bác cho người mang thiệp đến cho cháu.”
“Buổi tối đi ạ.”
“Được.” Bác cả nhà họ Úc nói xong thì dừng lại một chút sau đó mới khéo léo, uyển chuyển cất giọng: “Cháu… Cháu cũng đừng có mà kén cá chọn canh quá.”
Úc Tưởng: ?
Cô cúp điện thoại.
Kén cá chọn canh sao? Hả? Không cần kén chọn nha. Rõ ràng là mọi người đều đã được phân công rất rõ ràng rồi mà!
Bác cả Úc ở đầu dây bên kia cúp điện thoại xong thì không nhịn được mà thở dài trong lòng lần nữa.
Nhớ lại lần trước, lúc Úc Tưởng chỉ vào Lăng Sâm Viễn và cậu cả Trữ để bọn họ chọn một trong hai người, bọn họ khi đó còn sốc lên sốc xuống rồi tức giận đùng đùng trách mắng Úc Tưởng.
Bây giờ nghĩ lại thì lúc đó thì quả thật đúng là bọn họ giống như chưa từng trải sự đời.
“Chỉ có một mình Úc Tưởng được đi sao?” Bên cạnh có người không bằng lòng cất giọng hỏi.
“Đúng thế, chứ nếu không thì còn định kéo cả gia đình đi à? Đây còn không phải là làm trò cười cho người ta hay sao?” Bác cả hỏi ngược lại.
“Trong nhà có được một người được lên mây thì đến cả gà chó cũng được hưởng ké kia kìa…”
“Con thì biết cái gì chứ? Hiện giờ vị trí của Úc Tưởng cũng vẫn chưa vững chắc đâu.” Bác cả Úc nói xong thì cũng cảm thấy hơi lo lắng trong lòng.
…
Úc Tưởng đi gặp người quản lý quỹ đầu tư đầu tiên nhưng lại không hài lòng với cách thức quản lý tiền vốn của đối phương cho lắm nên chỉ đành phải ra về trong tiếc nuối.
Dù sao thì bây giờ cũng có thêm một đám người hầu hạ, phục dịch rồi nên cô cũng không vội vàng thu xếp những chuyện này như thế làm gì.
Cô quay đầu đi đến công ty.
Vừa vào cửa đã thấy mấy người ngồi quây quanh bàn trà, mỗi người đều bưng một tách trà trên tay nhưng không ai có tâm trạng uống mà trên mặt lại đều hiện rõ vẻ lo lắng.
“Úc Tưởng, cô đến rồi! Ừm, mọi người ở đây đều đang chờ cô đấy.” Nhân viên lễ tân chỉ chỉ vào những người bên cạnh bàn trà.
Úc Tưởng ngoảnh đầu nhìn sang.
Mấy người kia ngay lập tức đứng lên: “Thật xin lỗi cô, cô Úc. Có thể là vì tin nhắn trên Weibo của cô thực sự nhiều quá, chúng tôi lại không có cách nào liên hệ được với cô nên đành phải tìm đến công ty của cô.”
Úc Tưởng lúc này mới kịp phản ứng lại: “Ồ, mọi người muốn nhận vốn đầu tư à?”
“Đúng vậy, chúng tôi là muốn mời cô xem qua mấy dự án của chúng tôi một chút…”
“Đưa hết cho tôi đi, sau đó mọi người có thể trở về trước. Dù sao thì nơi này cũng không phải là công ty đầu tư của tôi.” Úc Tưởng nói.
Sắc mặt của một người trong số đó thay đổi. Người đó nhỏ giọng lầm bầm nói mấy câu: “Như này là đuổi chúng tôi đi ư? Chúng tôi đã đợi ở đây bao nhiêu lâu rồi… Rốt cuộc, ai mà biết được là cô cầm nhiều đề xuất dự án như thế rồi có xem hay không cơ chứ…”
Nhân viên lễ tân không nhịn được mà phải nói một câu: “Không thể nói như vậy được, tiền ở trong túi của Úc Tưởng, anh muốn lấy từ túi cô ấy ra thì tôn trọng nhau một chút không phải là việc nên làm hay sao?”
Người kia không khỏi kích động mà mắng một câu: “Thôi bỏ đi, coi như tôi mất công đến đi. Cô ấy có thể móc ra được bao nhiêu tiền cơ chứ? Chẳng phải cũng là móc tiền từ túi đàn ông ra hay sao?”
Úc Tưởng đang định lên tiếng.
Ngược lại, tổng giám đốc Thẩm còn phẫn nộ hơn cô. Anh ấy nắm tay cầm của máy hút bụi đi ra: “Này, nói cái thứ không sạch sẽ gì đấy? Anh cần tìm người ta bàn chuyện làm ăn mà còn định làm bố người ta luôn đấy phải không?”
Sau đó nhân viên lễ tân cũng cầm lấy cốc nước rồi hắt thẳng vào mặt người kia.
Các nhân viên khác nghe thấy có động tĩnh cũng lần lượt đi ra.
Lúc này cả đám người đông đúc khiến người kia bị doạ đến mức mặt mày tái mét, vội vàng bỏ đi. Vừa đi, người đó còn vừa mắng chửi: “Cái công ty khỉ gì chứ? Tác phong thế này mà có thể tốt được hay sao?”
Mắng chửi xong, có lẽ là vì sợ bị đánh nên người đó chuyển từ đi bộ sang chạy luôn.
“Con rùa rụt đầu khốn kiếp ở đâu ra vậy? Chạy nhanh phết đấy chứ.” Liêu Giai Phỉ mắng một câu.
Những người xin đầu tư khác cùng đến thì vội vàng xin lỗi Úc Tưởng và nói: “Chúng tôi không cùng hội với người đó đâu, chúng tôi đều rất tôn trọng cô Úc. Cô Úc cứ từ từ xem rồi khi nào có thời gian rảnh rỗi thì tìm chúng tôi.”
“Đúng thế, tôi có để danh thiếp của tôi bên trong đấy ạ.”
Úc Tưởng quay đầu nhìn các đồng nghiệp trước.
Những đồng nghiệp sẽ đứng cùng cô trên một chiến tuyến, là người thật, chân thực đến mức có m.á.u có thịt luôn.
Úc Tưởng l.i.ế.m liếm môi dưới, không hề tức giận mà ngược lại trên khuôn mặt của cô còn lộ ra nét cười. Cô quay đầu lại nói: “Các anh tự nhặt đề xuất dự án của mình ra đi, đừng để lẫn lộn thành một mớ. Kế hoạch viết không ra gì thì không đáng để tôi liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.”
“Này này.” Mọi người vội vàng nhốn nháo cả lên.
Trong lòng thầm nói xem ra cái cô Úc này thực sự không phải là người dễ bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-man-xuyen-sach/chuong-85.html.]
Lúc này Ninh Ninh đứng dậy, chủ động giúp Úc Tưởng ôm hết những bản đề xuất dự án kia đến nơi làm việc. Cũng chẳng ai bàn tán về việc cô xem mấy thứ này ở công ty thì không được phù hợp cho lắm.
Dựa vào người khác để làm giàu, thật là vô nghĩa biết bao.
Như thế không phải là có bệnh à?
Tổng cộng có ba bản đề xuất dự án.
Một cái là loại trò chơi giải mật mã, một cái là loại trò chơi sưu tập còn một cái là trò chơi hệ thống chữa lành.
Sau khi xem xong, Úc Tưởng cất vào ngăn tủ rồi khoá lại trước.
Sau đó, cô nhận được cuộc gọi đến từ Trữ Lễ Hàn.
“Khi nào thì quay về khu biệt thự Ngự Thái?” Giọng điệu của Trữ Lễ Hàn vẫn bình tĩnh như cũ, so với trong quá khứ thì không nghe ra có chút khác biệt nào.
“Về ngay đây.” Úc Tưởng thầm nghĩ hẳn là Trữ Lễ Hàn đã làm xong công việc rồi, cũng vừa đúng lúc, bọn họ có thể ngồi xuống nói chuyện.
Úc Tưởng để Dư Đồng lái xe trở về Ngự Thái, lái thẳng vào khu dân cư, sau đó dừng xe trước cổng biệt thự.
Nhưng ở cổng đã có người đang đợi sẵn rồi.
Lúc này, Trữ Lễ Hàn cũng từ toà nhà bên cạnh đi đến.
Trữ Lễ Hàn chạm nhẹ vào túi áo khoác, bên trong có sổ hộ khẩu của anh.
Đây chính là chuyện đặc biệt mà anh ấy phải đi một chuyến về nhà họ Tang để làm.
Tuy là Trữ Lễ Hàn biết rất rõ rằng với tính cách của Úc Tưởng thì không có chuyện cô sẽ gật đầu ngay lập tức. Thế nhưng Trữ Lễ Hàn vẫn mang nó theo.
Anh chăm chú nhìn thật kỹ hình dáng của Úc Tưởng. Ánh mắt anh hết sức thâm tình đến nỗi nhất thời bỏ qua người và cảnh vật bên cạnh.
Tận đến khi anh đi đến trước mặt Úc Tưởng.
“Anh cả cũng ở đây sao?” Giọng nói của Lăng Sâm Viễn vang lên.
Trữ Lễ Hàn quay đầu sang thì chỉ thấy Lăng Sâm Viễn đã đang đứng đợi ở cổng từ trước đó rồi.
Ánh mắt hai bên giao nhau, trong không khí tràn ngập mùi thuốc s.ú.n.g nhàn nhạt.
Hệ thống nhìn thấy thế thì muốn ngất xỉu: [Cô không ngăn cản một chút à? Trong quá khứ, Trữ Lễ Hàn chỉ đơn thuần là muốn băm c.h.ế.t nam chính thôi. Hiện tại… Hiện tại thì ý định băm c.h.ế.t nam chính đã tăng lên gấp đôi luôn rồi đấy!]
Hệ thống không có cảm xúc của con người.
Nhưng nó đã nhìn thấy thế giới động vật.
Mấy con thứ dữ cướp vợ rất hung tàn.
Cuộc đối đầu giữa trùm phản diện và nam chính lại hoàn toàn hội tụ đủ mấy yếu tố đó rồi.
Ở phía bên kia, Hề Đình ôm con mèo chuẩn bị chạy đến nói với Úc Tưởng là anh ta đã đăng ký một lớp dạy nấu ăn, vừa kịp lúc dừng bước lại để mà quan sát động tĩnh bên này.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên.
“Thư ký Lưu?”
“Anh không cần giả vờ theo đuổi cô Úc nữa đâu.”
“Tôi đâu có giả vờ, tôi đang theo đuổi cô ấy rất nghiêm túc đấy chứ.”
“…” Thư ký Lưu nghẹn họng, nói: “Nói tóm lại là bây giờ anh không cần phải theo đuổi cô Úc cho bằng được nữa. Bây giờ anh đi làm một việc khác ngay. Ngày mai là tiệc mừng sinh nhật của cậu cả Cao Học Huy của nhà họ Cao. Tổng giám đốc Tang, cậu có biết không? Bà sẽ tham dự bữa tiệc này. Anh chỉ cần giả vờ là anh rất yêu Úc Tưởng trước mặt bà thôi là được. Anh hy vọng Úc Tưởng quay lại bên cạnh anh. Cho nên anh cần phải “nói toạc móng heo” ra với bà, nói cả đến hành vi của cậu cả Trữ và cậu Lăng nữa. Hy vọng bà có thể quản thúc cậu cả Trữ.”
Hề Đình cúp máy ngay lập tức.
Thư ký Lưu tức giận gọi lại: “Anh cúp điện thoại làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, hiện giờ con đường theo đuổi Úc Tưởng mà anh đi đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Làm xong chuyện tổng giám đốc Tang thì anh có thể nói lời tạm biệt với công việc này rồi.”
“Tại sao chứ?” Hề Đình hỏi.
“Tại sao cái gì hả?”
“Tại sao anh nói, Úc Tưởng lại không thể nào thích tôi được?”
“Anh đẹp trai, anh nổi tiếng, anh có người hâm mộ. Là tôi nghĩ sai rồi. Kiểu người như anh, quá khứ không cần phải theo đuổi ai mà là có cả đống người theo đuổi anh đúng không? Vậy thì anh làm sao mà có kinh nghiệm trong việc theo đuổi người ta được cơ chứ. Không phải là anh nghĩ rằng chỉ với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, chỉ tặng ít hoa, chỉ làm chút bữa sáng tình yêu là có thể tán đổ Úc Tưởng đấy chứ?” Thư ký Lưu bất mãn nói.
Hề Đình lẩm bẩm nói: “Cũng có chút đạo lý… Tôi hiểu rồi.”
Thư ký Lưu nghe không rõ nên vẫn tiếp tục nói: “Bảo anh sắm vai cậu Lăng, anh lại cứ làm theo ý bản thân. Bây giờ thì làm ra cái việc gì rồi? Đến rắm cũng chẳng đánh ra được một cái.”
“Sắm vai cậu Lăng là được chứ gì?”
“Đương nhiên là thế rồi.”
“Nhưng mà tôi thấy cô Úc cũng chẳng yêu thích gì con người thật của cậu Lăng đâu.”
Thư ký Lưu nghẹn lời: “Anh thì biết cái gì chứ?”
Hề Đình: “Thì tôi thấy cậu Lăng nói là anh ta đến để đưa đồ cho cô Úc. Cậu cả Trữ nói cút đi. Cô Úc nói hay là hai người các anh đánh nhau một trận đi rồi hãy vào nói chuyện sau.”
Thư ký Lưu sợ hãi đến mức ngẩn cả người ra. Cậu ấy càng cao giọng lên mà nói: “Anh còn không lên đi à? Sao có thể để cậu cả Trữ và cậu Lăng huynh đệ tương tàn được chứ?”
Hề Đình: “Tôi đang đợi bọn họ đánh nhau xong thì mới chạy đến an ủi cô Úc bị bọn họ làm cho sợ hãi, đồng thời báo cho cô ấy vài tin tức tốt lành. Cái này gọi là ngư ông đắc lợi đấy.”
Thư ký Lưu: “…”
Tôi đã tìm cái thứ gì về thế này?
Thư ký Lưu có cảm giác là bản thân mình đã phạm phải tội ác sâu sắc.
Lúc này, Trữ Sơn từ giường bệnh bước xuống rồi cầm gậy chống lên: “Còn đứng ngốc ra đấy làm cái gì nữa? Chuẩn bị xe đi! Đi đến Ngự Thái!”
Ở bên này Lăng Sâm Viễn nhìn chằm chằm Úc Tưởng với sắc mặt u ám, trầm mặc. Anh ta cười nói: “Không phải là cô Úc hy vọng anh trai tôi đánh tôi một trận đấy chứ?”
Úc Tưởng chớp chớp mắt: “Làm gì có chuyện đó chứ? Chỉ có điều cậu Lăng đến thực sự không đúng lúc rồi. Tôi và cậu cả đang có chuyện muốn thương lượng, đàm phán với nhau.”
“Có chuyện gì? Tôi không thể nghe được sao?” Lăng Sâm Viễn giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng thành thật, hết sức thoải mái mà nói: “Là vấn đề liên quan đến đứa bé trong bụng tôi. Sao nào? Cậu Lăng muốn tham dự vào là muốn làm cha nuôi hay sao?”
Lăng Sâm Viễn sững người: “Cô có thai thật sao?”
Úc Tưởng khẽ gật đầu: “Ừm.”
Khuôn mặt Lăng Sâm Viễn lộ ra ý cười: “Cô lừa tôi, kiếm đâu ra chuyện trùng hợp như thế cơ chứ? Tôi vừa mới cầu hôn cô thì cô đã có thai rồi ư?”
Lông mày của Trữ Lễ Hàn nhíu chặt lại. Ánh mắt anh nhìn Lăng Sâm Viễn đã nhuốm đầy sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Cầu hôn?
Chuyện xảy ra lúc nào vậy?
Úc Tưởng cũng không lên tiếng.
Lúc tôi ba hoa bốc phét thì cái gì các người cũng tin hết mà lúc tôi nói thật thì tại sao lại không tin?
Úc Tưởng đi về phía trước, mở cửa ra rồi quay đầu hỏi bằng giọng nhẹ bẫng: “Có muốn chiêm ngưỡng que thử thai của tôi một chút hay không?”
Sắc mặt Lăng Sâm Viễn thay đổi, có thật hay sao? Không, anh ta phải tận mắt trông thấy mới được!
Lăng Sâm Viễn bước một bước lên bậc thềm.
Anh ta giành đi vào phía trong cửa trước.
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn lạnh như băng. Anh cũng chẳng thèm hơn thua gì với Lăng Sâm Viễn.
Trữ Lễ Hàn đi đằng sau. Đợi đến khi cũng đã bước lên bậc thang, Trữ Lễ Hàn mới ung dung thong thả giơ tay lên ấn vào cửa sau đó lại giơ chân lên, đá cho Lăng Sâm Viễn một phát.
Lăng Sâm Viễn ngã đùng xuống đất.
“Đậu má!”
Lăng Sâm Viễn từ dưới đất đứng dậy, sắc mặt sa sầm mà xoay người lại.
Còn Trữ Lễ Hàn thì dùng một tay tháo khuy áo khoác, cởi áo ra xong lại vô cùng tự nhiên treo áo lên mắc áo ở bên cạnh.
Rõ ràng là anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đánh Lăng Sâm Viễn một trận.
Lăng Sâm Viễn kiềm chế kích động muốn đánh nhau. Anh ta đi đến bên bàn trước.
Lúc này Úc Tưởng đã đặt chiếc que thử thai kia lên mặt bàn.
Lăng Sâm Viễn cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên chỉ cần nhìn một cái là đã có thể nhận ra như thế này có nghĩa là có thai rồi.
Anh ta lớn giọng hỏi: “Là của ai vậy?”
Khoảnh khắc này, anh ta lại nghĩ đến người mẹ không chồng mà chửa của mình.
Đột nhiên, ngay cả con ngươi cũng trở nên đỏ ngầu.
Trữ Lễ Hàn nói: “Của tôi.”
Lăng Sâm Viễn sững lại một chút sau đó phát ra tiếng cười lạnh.
Anh ta thực sự ghen tị với Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn có tất cả mọi thứ…
Bây giờ đến cả con cũng có rồi sao?
Một người khó chơi như Úc Tưởng thế mà lại có thể mang thai đứa con của Trữ Lễ Hàn ư?
Bây giờ thì Lăng Sâm Viễn đã biết, dạng người điềm tĩnh và biết kiềm chế bản thân, lúc nào cũng ăn mặc bảnh bao, chỉnh tề, ăn trên ngồi trước như Trữ Lễ Hàn, tại sao lại có thể mất bình tĩnh mà đá anh ta một phát như thế?
Lăng Sâm Viễn đến gần ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Ai thèm làm cha nuôi? Có muốn thì cũng phải làm cha đẻ.”
Trữ Sơn vội vội vàng vàng chạy tới một chuyến, trên đường vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ. Cuối cùng, ông ta vẫn phải lấy thẻ ra vào cửa của một người bạn làm ăn rồi quẹt thẻ mở cổng Ngự Thái, sau đó dừng lại bên ngoài cổng nhà Úc Tưởng.
Thư ký Lưu vội vàng bước tới gõ cửa.
Dư Đồng bước tới mở cửa ra, thấy người bên ngoài thì rất sửng sốt.
Trữ Sơn không thèm để ý nhiều như thế mà chống gậy xông thẳng vào trong nhà: “Hai đứa làm cái gì vậy? Hả? Sao lại có thể huynh đệ tương tàn như thế chứ? Hai đứa…”
Giọng nói của Trữ Sơn đột ngột dừng lại.
Lăng Sâm Viễn thì đang ngồi bên phải Úc Tưởng còn Trữ Lễ Hàn thì đang đứng bên trái Úc Tưởng.
Bầu không khí trì trệ và ngột ngạt, như thể chỉ một giây sau đó là mũi tên trên dây cung kéo căng sẽ bay vút ra rồi xé nát sự yên bình vào lúc này.
Nhưng mà, lại chẳng có ai động thủ.
Hoặc có thể nói rằng có khả năng là vẫn chưa kịp động thủ.
Trữ Sơn cảm thấy không chấp nhận được thế nhưng cuối cùng trên mặt lại biến thành có chút xấu hổ.
Nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã nghĩ ra, ông ta xấu hổ cái gì cơ chứ?
Sau lưng ông ta, Úc Tưởng cùng lúc gặp mặt hai đứa chúng nó thì người xấu hổ cũng phải là Úc Tưởng chứ.
Thế nên Trữ Sơn cúi gằm mặt xuống rồi chống gậy vững vàng đi về phía trước.
“Cô Úc, tôi có thể hỏi một câu, hiện tại đang làm cái gì không?” Trữ Sơn lên tiếng hỏi.
Úc Tưởng: “…?”
Sao lại thêm một người nữa đến vậy?
Lăng Sâm Viễn thấp giọng lên tiếng: “Đều đang xem một thứ ạ.”
Trữ Sơn hỏi: “Xem thứ gì?”
Thư ký Lưu phản ứng nhanh hơn, anh ta run run rẩy rẩy cất giọng nói: “Là, là cái này phải không?”
Trữ Sơn nghe nói thế thì cúi đầu nhìn xuống.
Một chiếc que thử thai.
Phía trên hiện lên hai vạch đỏ chói.
“Cái này là của ai?” Trữ Sơn hỏi.
Lăng Sâm Viễn cười lạnh: “Chẳng lẽ lại là của con hay sao?”
Trữ Sơn nghẹn họng, không khỏi cảm thấy đứa con trai này của mình hình như hơi ngang bướng.
Ở đây còn có người con gái nào khác nữa hay sao?
Còn có ai xứng đáng được cả Lăng Sâm Viễn và Trữ Lễ Hàn chăm sóc cùng một lúc nữa hay sao?
Trữ Sơn suy nghĩ đến đây thì không thể thở ra hơi nữa, trước mắt tối sầm một mảng. Ông ta chống gậy rồi ngã vật về phía sau.
Thư ký Lưu nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đỡ lấy ông ta.
“Thực sự là… Có thai rồi?” Lúc trước Trữ Sơn cũng chỉ là dự đoán mà thôi nhưng dù sao cũng không tận mắt trông thấy cho nên cũng không giống nhau.
Nhưng tình hình hiện tại vẫn là… Hai đứa con trai của ông ta tụ tập lại cùng một chỗ rồi cùng tận mắt chứng kiến hai vạch trên chiếc que thử thai bé tí này.
Trữ Sơn run rẩy nắm chặt cổ tay Lưu thư ký rồi ngẩng đầu nhìn Úc Tưởng hỏi: “Cô mang thai khi nào?”
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: “Còn chưa biết…”
Trữ Sơn nghiến răng nghiến lợi: “Đây là của ai hả?”
Thư ký Lưu lại vội vàng khuyên: “Không quan tâm là của ai, đó đều là cháu của ông cả thôi.”
Trữ Sơn nghe thấy, đúng nhỉ!? Tại sao lúc trước ông ta lại không nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Đây chính là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*.
*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trích trong bài thơ “Du sơn tây thôn” của Lục Du. Trong văn chương thường trích cả hai câu “Sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ; Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. Hai câu này dùng để chỉ những việc tưởng đâu đã hết hi vọng rồi, nào ngờ lại mở ra được hướng giải quyết mới còn tốt hơn.
Nhưng sau khi ý nghĩ chạy được một vòng, ông ta lại sơn trùng thuỷ phục chân vô lộ* rồi.
*Sơn trùng thuỷ phục chân vô lộ: là cách nói biến tấu của “sơn trùng thuỷ phục nghi vô lộ” phía trên. Ý là lúc đầu chỉ tưởng hết đường mà cuối cùng lại hết đường thật.
Trữ Sơn lớn tiếng khóc than: “Ôi, không phải là cậu đã tìm đến hai cái người thế thân kia sao? Cho nên bây giờ cũng chưa chắc đã là cháu của tôi đâu.”