Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-09-14 22:44:57
Lượt xem: 18
Ngay giây phút đôi môi sắp chạm vào.
“Cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Quý Tư Hàm từ trong bầu không khí ngây ngất ấy tỉnh lại, mạnh mẽ ngửa ra sau một chút, kéo rộng khoảng cách với Kỷ Yến Xuyên.
Mặt cô giống như tôm luộc, vừa đỏ vừa nóng. Cô cúi đầu, hận không thể vùi đầu vào khuỷu tay, như vậy có thể giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
[A a a a a a a a!]
[Mình đang làm gì vậy! A a a a!]
[Vừa rồi lại muốn hôn Kỷ Yến Xuyên! Trời ạ! Sao có thể như vậy!]
Kỷ Yến Xuyên nhẹ thở dài.
Còn thiếu chút nữa...
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
“Mời vào." Anh mở miệng.
Người ngoài cửa được phân phó, mở cửa mang thức ăn lên. Sau khi mang thức ăn lên, nhân viên phục vụ cúi người đóng cửa lại rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhưng không khí hoàn toàn khác.
Kỷ Yến Xuyên cười nhạt, ánh mắt tràn ngập sự tiếc nuối.
Quý Tư Hàm lùi sang một bên, cố gắng kéo dài khoảng cách với Kỷ Yến Xuyên. Đỏ mặt gắt gao nhìn chằm chằm món ăn trước mặt, giống như món ăn này rất hấp dẫn cô.
Cô hoàn toàn không dám nhìn Kỷ Yến Xuyên, ngay cả liếc nhìn cũng không dám.
Vừa nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa cùng Kỷ Yến Xuyên hôn môi, Quý Tư Hàm cảm giác cả người đều run rẩy.
[Quý Tư Hàm, trước kia không phát hiện hoá ra mày là một người dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn như vậy đó.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-121.html.]
[Mày và Kỷ Yến Xuyên mới gặp nhau mấy lần, hiểu rõ đối phương chưa? Ngay cả đối phương là ai, mày cũng không biết!]
[Tỉnh lại, đừng để sắc đẹp của anh ta dụ dỗ!]
Quý Tư Hàm thầm nhắc nhở mình. Mặc niệm mấy chục lần "Sắc tức thị không", cô mới cảm thấy lòng bình tĩnh lại, nhiệt độ trên mặt cũng chậm rãi giảm xuống.
Cô nhìn trộm Kỷ Yến Xuyên bên cạnh.
Vẻ mặt anh nhàn nhạt, như là phát hiện ra ánh mắt của Quý Tư Hàm, anh quay đầu nhìn.
“Đói bụng chưa, ăn cơm đi. Những món này cam đoan sẽ không làm em thất vọng." Kỷ Yến Xuyên cười nhẹ, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Quý Tư Hàm thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa gắp thức ăn trước mặt bỏ vào miệng.
Hai mắt lập tức sáng ngời, mỹ vị trong miệng làm cho cô thiếu chút nữa bay lên.
Cảm nhận được sự vui vẻ của người bên cạnh, sự bất mãn và mất mát trong lòng Kỷ Yến Xuyên cũng biến mất, anh nhẹ giọng giới thiệu món ăn cho Quý Tư Hàm, một số món ăn có lai lịch thế nào anh đều có thể tỉ mỉ giảng giải.
Quý Tư Hàm cảm thấy mình đã cảm nhận được niềm vui của nghệ thuật và mỹ vị trong tiết học gọi là "Ẩm thực và thưởng thức".
Trong vô thức, cô đem chuyện xấu hổ vừa rồi vứt đi, thỉnh thoảng hỏi một ít vấn đề, Kỷ Yến Xuyên cũng sẽ nghiêm túc giải đáp.
Bầu không khí giữa hai người cũng dần dần trở lại như thường, giống như trở lại thời gian hai người đi học trước khi thi đại học, một giảng giải, một đặt câu hỏi, những xa cách và xa lạ kia đã sớm không còn sót lại chút gì.
Cơm no rượu say, Quý Tư Hàm buông đũa xuống mới nhận ra đồ ăn trên bàn cơ bản đã bị ăn sạch, nhất thời có chút xấu hổ.
[Nguy rồi, quên che giấu sức ăn của mình. Anh ấy sẽ không cảm thấy mình rất ham ăn, đúng không?]
Điều đầu tiên Quý Tư Hàm nghĩ đến chính là hình tượng của mình. Nhưng nghĩ lại, lúc hai người cùng đi học, Kỷ Yến Xuyên thường xuyên ăn cơm trưa ở Đường gia, sức ăn của mình hình như đã sớm bại lộ.
[Quên đi, có cái gì phải che giấu. Có thể ăn chính là phúc.]
[Hơn nữa cũng không phải ăn một mình. Lượng thức ăn ở Hải Thành vốn rất ít, như vậy đủ cho ai ăn, may mắn gọi nhiều đồ ăn.]