Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:36:58
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Tử Khiêm mím môi, cậu ta nhớ lại những gì Quý Tư Ngữ đã nói hôm qua, phát hiện cô ta thực sự chưa bao giờ nói rõ đã gặp Quý Tư Hàm, chỉ nói rằng mình đi tìm Quý Tư Hàm, rồi nói rằng mình không ăn cơm thôi.

 

Là do cậu ta hiểu lầm sao? Trương Tử Khiêm cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Thấy lời nói dối của mình trước mặt các chàng trai bị vạch trần, Quý Tư Ngữ hoảng loạn đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ta ngẩng đầu lên, kéo góc áo của Trương Tử Khiêm, nhìn cậu ta với ánh mắt tỉu thân và tội nghiệp.

 

Bị ánh mắt ấy nhìn, Trương Tử Khiêm mềm lòng ngay lập tức, chỉ cảm thấy là do mình hiểu sai lời Quý Tư Ngữ.

 

"Có lẽ là tôi hiểu lầm rồi."

 

Trương Tử Khiêm nhanh chóng nhận lỗi: "Xin lỗi."

 

Quý Tư Hàm cũng không truy cứu, cô nhìn thẳng vào Quý Tư Ngữ: "Quý Tư Ngữ, bây giờ tiếp tục chủ đề của cô đi, nói xem tôi đã tức giận ở chỗ nào?"

 

"Hay là cô nghĩ tôi phải tức giận mới đúng?" Cô hỏi đầy ẩn ý.

 

Trong lúc mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Quý Tư Ngữ, đầu óc nghèo nàn của cô ấy quay cuồng với tốc độ chóng mặt.

 

"Hàm Hàm à." Quý Tư Ngữ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước, nhẹ nhàng chớp chớp, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống, ai nhìn thấy cũng không khỏi sinh lòng thương xót.

 

Giọng cô ta nhẹ nhàng, mang theo chút đau đớn, "Là chị nghĩ sai rồi."

 

Tay cô đặt lên thái dương, khuôn mặt trắng bệch như giấy, thần sắc mệt mỏi đau đớn: "Có lẽ là do sức khỏe chị ngày càng tệ, dạo gần đây thường xuyên bị ảo giác."

 

Cô nhìn Quý Tư Hàm, ánh mắt đầy hối lỗi, giọng nói chân thành: "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trước đây chị nghĩ em tức giận, thực ra là do ảo giác của chị."

 

🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳

Lời của Quý Tư Ngữ ngay lập tức khiến mọi người có mặt ở đó đều tỏ vẻ đồng cảm và thương hại.

 

Trương Tử Hoành và Triệu Kim Vũ càng đau lòng, chen vào đứng bên cạnh Quý Tư Ngữ, hỏi han cô ta đủ điều.

 

Quý Tư Hàm bị những lời nói nhảm của Quý Tư Ngữ làm cho kinh ngạc.

 

[Trời ạ, Quý Tư Ngữ thật sự là tài năng, cô ta có thể nghĩ ra lý do vừa vô lý vừa hợp lý như vậy sao?]

 

[Cô ta chỉ bị suy yếu nội tạng, khi nào thì não cô ta cũng có vấn đề nữa chứ?]

 

[Thật là bịa chuyện, sao cô ta không mang luôn bệnh án ra đây đi?]

 

[Còn bị ảo giác nữa chứ. Bị ảo giác mà cũng có thể đến vu khống người khác à? Sao cô ta không vu khống luôn cả tỷ phú thế giới nhỉ?]

 

[Có lẽ chỉ có mấy kẻ không có đầu óc mới tin thôi!]

 

Những nghi ngờ trong lòng Trương Tử Khiêm lập tức tan biến bởi lời nói của Quý Tư Ngữ, cậu thở dài, nói với Quý Tư Hàm: "Quý Tư Hàm, cậu cũng biết tình trạng của Tư Ngữ rồi. Vậy thì cậu đừng truy cứu nữa nhé."

 

Quý Tư Ngữ nhìn Trương Tử Khiêm như đang nhìn một kẻ ngốc.

 

[Cậu nghĩ mình là ai? Bị vu khống không phải là cậu, đúng không? Vậy mà cậu lại nhẹ nhàng bảo người khác đừng truy cứu?]

 

[Vậy nếu tôi nhốt cậu vào tù vài chục năm rồi nói rằng bắt nhầm người, liệu cậu có thể nhẹ nhàng bảo đừng truy cứu không?]

 

"Đây không phải là đạo đức giả tạo sao?" Tô Minh Hi không nhịn được nữa.

 

"Cậu không phải là người trong cuộc, dựa vào đâu mà thay người khác nói không truy cứu nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-151.html.]

 

Trương Tử Khiêm ban đầu không nghĩ gì, nhưng bị Tô Minh Hi nói vậy, mặt liền đỏ bừng, cũng nhận ra mình sai.

 

Trương Tử Hoành thấy không chịu được khi anh trai mình bị nói như vậy, liền bước lên: "Tô Minh Hi, cậu nói gì vậy? Cậu không có chút lòng thương hại nào à? Tư Ngữ đã như thế rồi, cậu còn muốn truy cứu?"

 

"Như thế nào? Tôi thấy cô ta bây giờ vẫn rất tỉnh táo mà."

 

Tô Minh Hi lườm một cái, không hài lòng nói với Quý Tư Ngữ: "Quý Tư Ngữ, bây giờ cậu còn thấy ảo giác nữa không?"

 

Thấy chủ đề lại chuyển sang mình, Quý Tư Ngữ nhìn quanh mọi người, cắn môi, đành phải thừa nhận: "Bây giờ không thấy ảo giác nữa."

 

"Không thấy thì tốt, vậy cậu xin lỗi Hàm Hàm đi. Đây đều là chuyện cậu gây ra, danh dự của Hàm Hàm suýt nữa bị tổn hại, cậu xin lỗi không vấn đề gì chứ?"

 

Tô Minh Hi khoanh tay trước ngực, thong thả chờ đợi phản ứng của Quý Tư Ngữ.

 

Quý Tư Hàm âm thầm giơ ngón tay cái khen ngợi Tô Minh Hi.

 

"Cái gì?"

 

Thấy vẻ mặt của Trương Tử Hoành không vui, Tô Minh Hi sắc bén nói: "Gây ra phiền toái lớn cho người khác, nói một lời xin lỗi cũng không được sao? Hay là người có vấn đề về tâm lý thì không cần xin lỗi khi làm sai?"

 

"Tô Minh Hi, cậu nói vậy là hơi quá rồi." Triệu Kim Vũ lắc đầu không đồng ý.

 

"Tư Ngữ chỉ là sức khỏe không tốt, nên mới xuất hiện ảo giác, sao cậu có thể nói cô ấy có vấn đề về tâm lý được?"

 

"Nếu đã không phải thì càng tốt, vậy cô ta mau xin lỗi đi. Chúng tôi đang bận mà." Tô Minh Hi thúc giục.

 

Mọi người lại nhìn về phía Quý Tư Ngữ, cô ta ngay lập tức cảm thấy áp lực.

 

Quý Tư Ngữ ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt có chút bối rối. Cô ta nhìn về phía mấy chàng trai, phát hiện họ cũng không có ý định tiếp tục bênh vực cô.

 

"Xin lỗi đi." Trương Tử Khiêm nhẹ nhàng khuyên.

 

"Mặc dù có lý do chính đáng, nhưng rõ ràng là cậu sai."

 

Lời của cậu ấy như giọt nước làm tràn ly, khiến Quý Tư Ngữ hoàn toàn sụp đổ.

 

Nước mắt như những hạt ngọc từng giọt từng giọt rơi xuống, Quý Tư Ngữ đứng dậy, mạnh mẽ cúi đầu trước Quý Tư Hàm.

 

"Hàm Hàm, em gái." Cô ta cắn răng nói.

 

"Xin lỗi. Là chị sai rồi. Mong em tha thứ cho chị lần này."

 

Cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt khó coi và không cam lòng của cô ta.

 

Trong mắt Quý Tư Hàm lóe lên một tia mãn nguyện, cô thản nhiên "Ừ" một tiếng.

 

"Nếu đã vậy thì thôi. Nhưng Quý Tư Ngữ, có bệnh thì nên chữa sớm, đừng ra ngoài làm phiền người khác. Lần này gặp tôi thì còn đỡ, nếu gặp phải người khác, họ không dễ nói chuyện như tôi đâu."

 

[Ha ha, tôi lại thắng một trận rồi.]

 

[Chỉ tiếc là không có video ghi lại, nếu không sau này nhất định phải lấy ra xem lại nhiều lần, thưởng thức vẻ mặt của Quý Tư Ngữ.]

 

[Đúng rồi, trong sảnh có camera giám sát. Nhưng liệu camera này có ghi âm được không nhỉ? Một lát nữa đi hỏi quản lý xem sao.]

Loading...