Sau khi chơi vài cấp độ, Quý Tư Hàm cảm thấy hơi chán. Trò chơi này vẫn còn quá thô sơ, chỉ có phần quay thẻ là thú vị, nhưng có vẻ tỉ lệ thẻ quay chưa được điều chỉnh, rất nhanh cô đã quay đủ bộ sưu tập.
Khi Lý Mẫn hỏi cô có ý kiến gì không, Quý Tư Hàm đã so sánh với phiên bản di động của “Đóa Đóa Rực Rỡ" và đưa ra nhiều ý kiến xây dựng.
Lý Mẫn vừa nghe vừa ghi chép, ánh mắt ngày càng sáng hơn khi nhìn Quý Tư Hàm.
"Cô nghĩ, trò chơi này có người chơi không?" Lý Mẫn gõ bút vào quyển sổ.
"Chắc chắn là có. Hơn nữa sẽ có rất nhiều người chơi."
Quý Tư Hàm nói chắc chắn, rồi lập tức đổi giọng: "Nhưng trò chơi này không thích hợp làm game trên máy tính."
Lý Mẫn khựng lại, hỏi: "Không thích hợp làm game trên máy tính? Ý cô là chơi trên PSP?"
Quý Tư Hàm lắc đầu: "Những trò chơi tương tự hiện tại trên máy chơi game rất nhiều, tuy đều là game 2D nhưng cũng không có gì quá đặc sắc. Còn về PSP, giá máy chơi game quá cao lại phải mua băng, trong nước vẫn là số ít người chơi."
"Tôi đang nói đến chơi trên điện thoại."
"Điện thoại?"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Lý Mẫn nhíu mày, không tán đồng lắm: "Hiện tại hệ điều hành của điện thoại chưa đủ để chạy được một trò chơi lớn thế này, chất lượng hình ảnh cũng không rõ ràng."
"Tôi không nói về những chiếc điện thoại này."
Quý Tư Hàm chỉ vào chiếc điện thoại nửa thông minh màn hình lớn trong tay: "Theo tôi biết, hiện tại nước ngoài đã có điện thoại thông minh, hệ điều hành hoàn toàn khác, nếu trò chơi này có thể cài đặt trên điện thoại thông minh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tải xuống."
"Hiện tại nước ngoài đã có điện thoại thông minh có thể chạy trò chơi."
Kỷ Yến Xuyên xen vào: "Thực ra công ty điện thoại dưới quyền tôi đã phát triển điện thoại thông minh, nhưng giá thành khá cao, chưa bắt đầu quảng bá."
Quý Tư Hàm không ngờ tầm nhìn thương mại của Kỷ Yến Xuyên lại đi trước như vậy, năm 2010 đã phát triển điện thoại thông minh.
Cô nhớ lại, kiếp trước cô có chiếc điện thoại thông minh đầu tiên vào năm 2012, điện thoại thông minh thực sự phổ biến vào năm 2013.
Năm 2014 đã có rất nhiều game di động xuất hiện, bao gồm cả “Đoá Đoá Rực Rỡ" cũng phát hành vào năm 2014. Tuy nhiên, “Đóa Đóa Rực Rỡ" không phải do studio này phát hành, có lẽ là nhân viên phát triển game này đã tách ra làm riêng hoặc nhảy việc.
Lời nói của Kỷ Yến Xuyên khiến Lý Mẫn có chút suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-158.html.]
"Nếu điện thoại thông minh sắp trở nên phổ biến, thì trò chơi trên điện thoại có thể là mảnh đất màu mỡ mới."
Hắn tưởng tượng rằng, một khi có thể chơi trò chơi trên điện thoại, hầu hết mọi người sẽ chọn chơi game di động thay vì mở máy tính.
Lý Mẫn nói không sai, sau khi điện thoại thông minh trở nên phổ biến, hầu như ai cũng có vài trò chơi trên điện thoại, ngay cả người già, nếu không có vài trò chơi cờ b.ạ.c trên điện thoại cũng sẽ bị coi là không hòa nhập.
"Tuy nhiên, tôi cho rằng game trên máy tính sẽ không hoàn toàn thất thế, nhiều trò chơi vẫn phải chơi trên máy tính mới có cảm giác." Quý Tư Hàm bổ sung.
Ngay cả trước khi cô sống lại vào năm 2020, các quán net vẫn đông nghẹt người, thậm chí khách sạn chuyên phục vụ game thủ cũng mọc lên khắp nơi.
Tư duy của Lý Mẫn lập tức mở ra. Nhìn lại những dự án trong tay mình, có nhiều trò mà hắn cho là không hay, nhưng biết đâu khi đưa lên điện thoại lại có kết quả khác.
Đồng thời, hắn cũng thật sự nhìn nhận Quý Tư Hàm bằng một ánh mắt khác.
Chương 126
"Em có hứng thú đến thực tập tại studio của tôi không? Đãi ngộ rất tốt, tiền lương tùy em yêu cầu." Lý Mẫn chân thành đưa ra lời mời.
Quý Tư Hàm sững sờ, theo phản xạ nhìn thoáng qua Kỷ Yến Xuyên, thấy anh cũng rất bất ngờ, mới biết rằng đây là ý định bất chợt của Lý Mẫn.
"Ờ... chắc không được đâu."
Quý Tư Hàm từ chối: "Em còn phải hoàn thành việc học, hơn nữa em là người Thâm Nam, chỉ đến Hải Thành để du lịch."
"Người Thâm Nam?"
Lý Mẫn vỗ tay, cười nói: "Vậy chẳng phải rất hợp sao? Một thời gian nữa studio sẽ chuyển đến Thâm Nam, không ảnh hưởng gì đến việc em thực tập cả."
Quý Tư Hàm lúc này mới nhớ ra lời Kỷ Yến Xuyên đã nói, rằng anh sẽ phát triển ở Thâm Nam.
Trong lòng cô có chút d.a.o động.
Sống lại một lần nữa, bảo vệ gia đình và bạn bè là một trong những mục tiêu của cô, nhưng cô cũng rất mơ hồ về tương lai của mình.
Ngay cả việc chọn chuyên ngành đại học, cô cũng không biết phải quyết định thế nào.
Có lẽ cô có thể phát triển game di động dựa vào những kinh nghiệm trong tương lai?
"Em sẽ suy nghĩ thêm."