Nghĩ đến con trai mình, Đường Dư cảm thấy tim đau nhói. Căm hận lâu ngày khiến bà siết chặt tay, chỉ muốn lao đến trước mặt Quý Thanh Sơn và Ôn Vũ Hà, nghiền nát cả hai người.
Không muốn làm con gái lo lắng, bà lấy lại bình tĩnh: "Được rồi. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách khiến Quý Thanh Sơn rời khỏi thành phố Thâm Nam."
Bà kiềm chế nỗi đau và nói chuyện với con gái thêm vài câu, dặn dò cô phải bảo vệ bản thân khi ra ngoài, rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, nỗi buồn và sự tự trách trong lòng bà bùng nổ như núi lửa, làm ngợp lấy toàn thân Đường Dư.
Bà tựa lưng vào tường, từ từ ngồi xuống, ôm đầu gối và nước mắt tuôn trào như suối.
Bà căm ghét Quý Thanh Sơn, nếu không yêu tại sao lại kết hôn với bà, tại sao phải giả vờ yêu thương để lừa dối bà? Lừa dối còn chưa đủ, sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cả đứa con của họ?
Bà cũng căm ghét Ôn Vũ Hà, là phụ nữ, tại sao lại tổn thương một người phụ nữ khác như bà?
Mà điều bà căm ghét nhất chính là bản thân mình, căm ghét sự mù quáng của mình, bị Quý Thanh Sơn lừa dối, đến nỗi không nhận ra con ruột của mình đã bị đổi, nuôi dưỡng con của người khác và suýt làm hại con gái và gia đình của mình!
Nghĩ đến đây, bà không còn kiềm chế được nữa, khóc nức nở.
Không biết đã khóc bao lâu, Đường Dư mới dần dần xả hết cảm xúc trong lòng.
Ánh mắt bà từ sự bất lực dần chuyển sang sự kiên định.
Đường Dư thầm thề rằng mình nhất định phải khiến Quý Thanh Sơn và Ôn Vũ Hà trả giá đắt!
Chân bà đã tê, bà hít một hơi dài, gõ gõ vào đùi đang tê cứng.
Khi ngẩng đầu lên, một bàn tay dài trắng nõn xuất hiện trước mặt bà. Nhìn lên, thấy Dung Hằng đứng trước mặt, không biết đã nhìn bà từ khi nào.
Ánh mắt của ông chứa đựng sự xót xa và tình yêu, môi hơi mở: "Tiểu Dư, tôi kéo em lên."
Nhìn vào đôi mắt của ông, Đường Dư cảm thấy tim mình chấn động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-164.html.]
Những kỷ niệm giữa hai người như một cuộn phim chiếu nhanh trong đầu bà.
Đường Dư và Dung Hằng là bạn thuở bé, từ nhỏ đã là bạn chơi cùng nhau.
Người ngoài thường đùa rằng hai người là công chúa và hiệp sĩ, thường hay trêu chọc họ. Khi lớn lên, ánh mắt ngày càng tập trung vào nhau. Họ dần nảy sinh tình cảm, tự nhiên đến bên nhau.
Đường Dư có tính cách cứng cỏi và mạnh mẽ, còn Dung Hằng luôn bao dung và yêu thương cô, hai người chưa bao giờ cãi nhau, là cặp đôi mà mọi người trong giới đều ghen tị.
Tình cảm ngày càng ngọt ngào, họ cũng đến tuổi kết hôn, gia thế cũng tương xứng, sắp đến lúc bàn bạc chuyện hôn nhân...
Bà nghĩ rằng những ký ức đã quên từ lâu, thực ra vẫn chưa bao giờ biến mất, chỉ là Đường Dư đã cố tình che giấu.
Bà nhìn bàn tay Dung Hằng đưa ra trước mặt mình, nhớ lại hồi nhỏ mình từng ngã xuống, Dung Hằng cũng đã từng như vậy muốn kéo mình lên.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Ngay lập tức, bàn tay của đứa trẻ và bàn tay lớn trước mặt như hòa quyện vào nhau.
Đường Dư cảm thấy vô vàn dũng khí trong lòng, bà đưa tay mình vào lòng bàn tay của Dung Hằng.
Dung Hằng mím môi, nắm chặt tay, kéo Đường Dư đứng dậy.
Đường Dư cảm ơn, Dung Hằng cũng rất tinh tế lùi lại một bước. Hai người nhìn nhau, lặng lẽ không nói gì.
"Dung Hằng." Đường Dư là người phá vỡ sự im lặng trước.
"Nếu tôi có việc cần nhờ, anh sẽ giúp tôi chứ?"
"Sẽ." Ông trả lời không cần suy nghĩ.
Làn sóng ấm áp trào dâng trong lòng Đường Dư, giúp bà có thêm dũng khí để đối mặt với những việc sắp tới.