Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 89

Cập nhật lúc: 2024-08-01 16:07:42
Lượt xem: 197

“Tôi thấy không được!”

Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đường Dư cùng Đường Thần Phong bước vào Cục Cảnh sát, nghe thấy lời Quý Thanh Sơn, liền cảm thấy thật ghê tởm, thiếu chút nữa là ói hết cả cơm trưa.

Đường Thần Phong đẩy Quý Thanh Sơn sang một bên.

“Sao có thể nói do Hàm Hàm bảo quản không kĩ đồ vật của mình. Con bé cất trong phòng của chính mình, có thể tính là không bảo quản tốt sao? Dù có bảo quản tốt đến cỡ nào cũng không thể quản được ý nghĩ thầm muốn của kẻ trộm.” Đường Thần Phong không chút nể nang nói.

Anh nhìn về phía Quý Tư Ngữ, ánh mắt tràn ngập thất vọng, lắc đầu: “Không được nuôi lớn ở trong nhà đúng là thiệt thòi, nhưng không ngờ còn có cái thói ăn cắp vặt như vậy.”

Hốc mắt Quý Tư Ngữ đỏ ửng, không hiểu vì sao bị chỉ trích nhiều như thế. Hơn nữa, cô ta căn bản không có trộm đồ của Quý Tư Hàm.

Này chính là cái bẫy!

“Con thật sự không có trộm.” Giọng Quý Tư Ngữ có chút run rẩy, nước mắt oan uổng rơi xuống đất, môi mấp máy muốn giải thích, như thể đang rất ấm ức, tủi thân.

“Nếu cô nói cô không trộm, vậy cô vào phòng tôi làm gì? Hơn nữa, ngay ngày hôm đó tôi về phòng, quà sinh nhật của cha đã không thấy tăm hơi đâu!” Quý Tư Hàm chỉ trích.

Quý Tư Ngữ cũng muốn hỏi vì sao. Rốt cuộc là kẻ nào đã trộm rồi giá họa cô ta! Nếu cô ta biết kẻ đó là ai, nhất định sẽ đem lột da, băm nhuyễn cho chó ăn.

Nhưng dù trong lòng có uất hận thế nào, Quý Tư Ngữ cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài.

Vẻ mặt cô ta vô cùng hốt hoảng, như thể vừa phải chịu những lời chỉ trích không thuộc về mình. Đôi mắt cô ta mở to, mờ mịt nhìn mọi người xung quanh, hai tay đan vào nhau, ấm ức cắn môi, khuôn mặt tái nhợt, trông có chút đáng thương.

“Thật sự không phải con… Là do con quá tò mò với phòng của em Hàm Hàm. Con chỉ vừa trở về Quý gia thôi. Lưu lạc bên ngoài mười tám năm, con chưa từng nhìn thấy nhiều trang sức cùng quần áo quý giá như vậy, nên mới muốn nhìn qua một lát…”

Quý Tư Ngữ cúi đầu, giọng nói tràn ngập sự hối lỗi: “Thật sự xin lỗi Hàm Hàm, chị chỉ không biết nên sống chung với em thế nào. Liền nghĩ, vào phòng xem qua một chút, muốn tìm hiểu xem em thích cái gì, muốn tặng chút quà cho em. Quà sinh nhật của em, chị thật sự không có lấy.”

Cô ta vô cùng đáng thương mà nhìn về phía mọi người: “Nếu mọi người không tin, có thể vào lục soát phòng con.”

[Quý Tư Ngữ thật sự rất biết giả bộ đáng thương, nếu là kiếp trước thì đúng là làm mình có chút không đành lòng.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-89.html.]

[Cô ta đương nhiên không có cầm đồ của mình. Thứ cô ta muốn trộm chính là giấy báo thi của mình kìa.]

Trong lòng Đường Dư có chút chấn động.

Giấy báo thi?

“Muốn tặng quà có thể trực tiếp đi hỏi Hàm Hàm, hoặc hỏi cha hay anh trai của con, thậm chí có thể hỏi cậu. Con không hỏi ai, lại trực tiếp trèo vào phòng của Hàm Hàm, giờ lại bảo muốn tìm hiểu sở thích của con bé sao?" Đường Thần Phong thể hiện rõ sự nghi ngờ, không tin.

“Dù cô có trộm cũng chưa chắc sẽ giấu trong phòng mình. Nói không chừng đã cất kĩ ở nơi khác.”

Quý Tư Hàm nhất định không chịu bỏ qua cho Quý Tư Ngữ: “Lúc cha tặng quà sinh nhật cho tôi, nhìn cô có vẻ không vui, chắc chắn đã sớm lên kế hoạch trộm.”

Quý Tư Ngữ biết lý do mình nghĩ ra có chút khó tin, nhưng cô ta quả thật không thể tìm ra lý do nào tốt hơn. Cô ta nhìn về phía Quý Thanh Sơn với ánh mắt cầu cứu, hy vọng cha có thể giúp cô ta giải vây.

Quý Thanh Sơn biết vì sao Quý Tư Ngữ lại lẻn vào phòng Quý Tư Hàm, nhất định là vì giấy báo thi. Nhưng ông ta không ngờ đến, đầu óc Quý Tư Ngữ ngu như vậy, chẳng qua chỉ là một món đồ, có nhất thiết phải cầm đi hay không. Trong lòng ông ta càng thêm xem thường, bất mãn đối với đứa con gái này. Quý Thanh Sơn cũng không có cách nào, chỉ đành giải vây.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

“Chuyện này chung quy vẫn là việc nhà, chi bằng chúng ta về nhà nói đi." Quý Thanh Sơn nháy mắt ra hiệu với Đường Dư.

Đường Dư vờ như không thấy ánh mắt của Quý Thanh Sơn, bà lạnh nhạt: “Cái gì mà việc nhà? Hàm Hàm là con gái nuôi của tôi, không có quan hệ gì với ông.”

Quý Thanh Sơn nóng nảy: “Được được, Hàm Hàm không có quan hệ gì với tôi, nhưng Tư Ngữ là con gái chúng ta, bà mặc kệ con gái chúng ta vì chuyện này mà ngồi tù sao?”

Đường Dư thật sự muốn nói một câu mặc kệ, đó cũng không phải con gái bà.

Quý Thanh Sơn lại hướng về phía Đường Thần Phong nói: “Thần Phong, cậu xem…”

Đường Thần Phòng càng không nể nan đến mặt mũi Quý Thanh Sơn, anh khoanh tay trước ngực: “Hỏi em làm gì, anh đi mà hỏi xem Hàm Hàm có đồng ý không?”

“Hàm Hàm…” Quý Thanh Sơn nhìn về phía Quý Tư Hàm

Quý Tư Hàm nhìn sang nơi khác, miệng lí nhí nói: “Cha, không phải vừa rồi cha nói do lỗi của con sao? Chẳng phải là con không bảo quản kĩ đồ vật của mình sao? Vẫn là nên nhờ các anh chị cảnh sát phân xử xem là do lỗi của ai.”

Loading...