Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại - Chương 377

Cập nhật lúc: 2025-02-22 01:22:15
Lượt xem: 11

Vài ngày trước đêm giao thừa, kinh thành bắt đầu có tuyết rơi lớn.

Buổi sáng tuyết đầu mùa luôn đặc biệt yên tĩnh, giữa trời đất chỉ còn lại tiếng tuyết rơi xào xạc, đẩy cửa ra nhìn thấy một màu trắng tinh khôi chói mắt, mặt đất đọng một lớp tuyết dày, không thể đặt chân. Tuyết lớn vẫn đang rơi, không thể cào tuyết, muốn ra ngoài rất khó khăn.

Tạ Tuân đóng cửa phòng lại, lặng lẽ trở về bên giường.

Khương Thư Yểu mơ màng tỉnh giấc, thấy Tạ Tuân ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường nhìn mình, mơ hồ hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Tuân đã ngồi bên giường nhìn gương mặt ngủ của nàng rất lâu rồi, lúc này thấy dáng vẻ nàng vừa tỉnh dậy mơ màng rất đáng yêu, không nhịn được cười, nhẹ giọng nói: "Tuyết rơi rồi."

Không biết vì sao, Khương Thư Yểu luôn mong đợi tuyết đầu mùa.

Khi mơ màng tỉnh giấc, có người nhẹ nhàng báo với mình tuyết rơi rồi, cảm giác này thật sự có một sự lãng mạn bình dị.

Nàng dụi mắt ngồi dậy, một lúc sau mới phản ứng lại: "Tuyết rơi rồi?"

"Phải." Tạ Tuân gật đầu.

Lời vừa dứt, Khương Thư Yểu đã vén chăn: "Tuyết rơi rồi!"

Tạ Tuân vội vàng giữ nàng lại, nhặt đôi giày bên giường cho nàng mang vào, lại lấy áo choàng quấn cho nàng rồi mới thả nàng ra.

Hắn vừa buông Khương Thư Yểu ra, Khương Thư Yểu đã vội vàng chạy đến bên cửa sổ ngắm tuyết.

Nàng xõa tóc, quấn áo choàng dày, như một tiểu cô nương, tựa vào cửa sổ cảm thán: "Ôi, trông như dừa bào bay khắp trời vậy."

Tạ Tuân không biết dừa bào là vật gì, nhưng chắc chắn là đồ ăn rồi.

Hắn bất đắc dĩ đi tới, dỗ dành: "Rửa mặt trước đã, rửa mặt xong ăn chút điểm tâm rồi chúng ta ngắm tuyết."

Khương Thư Yểu đồng ý, sau khi ăn xong điểm tâm cả người ấm áp, nàng liền háo hức muốn ra ngoài chơi tuyết.

Tạ Tuân tất nhiên không đồng ý: "Nếu là ngày thường thì thôi, nhưng bây giờ nàng đang mang thai, nếu bị lạnh thì phiền phức lắm."

Khương Thư Yểu chạy đến bên cạnh hắn, giật quyển sách trên tay hắn, làm nũng: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút được không?"

Tạ Tuân lạnh lùng từ chối: "Không được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cam-nang-sinh-ton-cua-ke-me-an-o-co-dai/chuong-377.html.]

Khương Thư Yểu lắc lắc cánh tay hắn, gác cằm lên vai hắn, nói nhỏ: "Chỉ đi dạo một chút thôi, tuyết rơi đầy đầu, chúng ta cũng coi như cùng nhau bạc đầu rồi."

Tạ Tuân làm sao chịu nổi lời tình tứ tấn công, lông mi hắn run run, dường như có chút động lòng.

Khương Thư Yểu vội vàng nắm lấy tay hắn, bóp bóp.

Tạ Tuân quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt toàn là sự giằng co. Có chút ngượng ngùng, có chút bất đắc dĩ, còn có chút phiền não.

Cuối cùng hắn vẫn cắn răng từ chối: "Không được, bây giờ gió tuyết đang mạnh, dù không bị lạnh cũng sẽ bị thổi đau đầu."

Khương Thư Yểu từ bỏ, rút tay ra khỏi tay hắn, dời cằm khỏi vai hắn, lập tức trở nên vô tình: "Được thôi."

Tạ Tuân đành phải kê ghế mềm đến dưới cửa sổ, đốt than cho nóng hơn, lấy áo choàng dày nhất, nói với nàng: "Đợi tuyết ngừng rồi, chúng ta sẽ ra hành lang đi dạo, bây giờ nàng cứ ngắm tuyết ở đây đi."

Khương Thư Yểu miễn cưỡng đồng ý, ngồi trên ghế mềm ngẩn người.

Tạ Tuân thấy vậy gác công việc sang một bên, cùng nàng ngồi dưới cửa sổ.

Khương Thư Yểu không để ý đến hắn, hắn bèn ôm nàng vào lòng, thở dài: "Năm nay cứ nhịn đi, sau này chúng ta sẽ ra ngoài chơi tuyết được không?"

Nàng miễn cưỡng ừ một tiếng.

Hina

Tạ Tuân nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "Sang năm sau khi đứa bé ra đời, chúng ta sẽ có thể ra ngoài chơi tuyết rồi. Đợi đến khi con lớn hơn một chút, chúng ta còn có thể dẫn con cùng chơi tuyết. Nếu là con trai, cứ để nó chơi tuyết thế nào cũng được, nếu là con gái, ta vẫn phải quản nó, con gái yếu ớt, nếu không cẩn thận bị lạnh thì không tốt..."

"Nếu nàng thích tuyết, ta rời kinh đi nhậm chức sẽ đến phương Bắc, nhưng phương Bắc khổ hàn, nàng sẽ phải chịu khổ đấy."

Khương Thư Yểu nói: "Ta thích phương Bắc, ta thích tuyết."

Tạ Tuân gật đầu nói: "Tuy phương Bắc khổ hàn, nhưng bách tính thuần phác, tình người ấm áp, cũng không đến nỗi quá khó chịu đựng."

"Ừm, nếu gần Mạc Bắc, ta còn có thể đi thăm nhị tẩu."

Than cháy phát ra tiếng lách tách nhẹ, trong phòng một mảnh ấm áp lười biếng kéo dài, ngoài phòng gió tuyết gào thét, tuyết rơi đầy trời.

Tạ Tuân chậm rãi nói về những mong đợi cho tương lai, giọng nói vốn lạnh lùng trong buổi sáng tuyết đầu mùa yên tĩnh cũng mang theo hơi ấm. Không thể cùng nàng đi trong tuyết đến bạc đầu, Tạ Tuân bèn cùng nàng ngắm cảnh tuyết, từ từ nói đến cảnh bạc đầu.

Về sau từ khi các con lần lượt ra đời đến khi rời kinh nhậm chức, từ khi lập công danh đến khi về hưu du ngoạn, dù ở kinh thành hay ở nơi xa xôi nào, mỗi năm khi tuyết đầu mùa rơi, họ đều phải nép vào nhau ngắm tuyết, chưa từng thay đổi.

Loading...