Cẩm Nguyệt Như Ca - 22
Cập nhật lúc: 2024-10-27 20:02:15
Lượt xem: 35
Liên tiếp mười mấy ngày sau đó, đều gió êm sóng lặng.
Nhà cửa trong nhà đã sửa xong, chăn cũng đã thay. Hòa Yến lại đi tìm cho Hòa Vân một gã sai vặt, bình thường giúp Hòa Vân Sinh lấy đồ chạy vặt, Thanh Mai ở nhà cũng có thể có bạn nói chuyện.
Hòa Vân Sinh đã giao bó tay cho tiên sinh, mỗi ngày bắt đầu đi học, trong phòng lưu lại một mình Hòa Yến. Hòa Tuy không có ở đây, chỉ có Thanh Mai đi cùng, Hòa Yến có thể quang minh chính đại luyện kiếm trong sân… Khụ, luyện nhánh cây.
Kỹ xảo thân thủ của nàng khắc ở trong đầu, nhưng thân thể này thật sự rất yếu đuối. Chỉ cần hơi vấp chân, vết tích bầm tím sẽ vô cùng rõ ràng. Hơn nữa khí lực cũng không quá lớn, mặc dù dưới sự tận lực luyện tập của Hòa Yến đã tốt hơn rất nhiều, nhưng so với trước đây vẫn còn kém quá xa.
Thân thể như vậy ra chiến trường, cũng không được. Hòa Yến trong lòng thở dài, đem nhánh cây thả xuống.
“Cô nương, cô nương.” Thanh Mai chạy vào: “Bên ngoài lại có người đưa đồ tới.”
Hòa Yến nhíu mày: “Tại sao lại tới nữa?”
“Nô tỳ cũng không biết, bọn họ buông đồ xuống liền đi.” Thanh Mai cực kỳ khó xử, “Cô nương, làm sao bây giờ? Thiếu gia tan học trở về nhìn thấy, tất nhiên sẽ tức giận.”
Người đến tặng đồ không phải ai khác, chính là hạ nhân của Phạm gia. Từ ngày nhìn thấy Hòa Yến trong tiệm may, Phạm Thành liền thường xuyên đưa đồ tới. Không phải phấn son thì là trang sức tơ lụa, hoặc là canh thuốc bổ phẩm.
Mỗi lần Hòa Yến đều để hạ nhân Phạm gia lui về, Hòa Vân Sinh thấy mấy lần nổi trận lôi đình, ở trong phòng nàng ta lải nhải liên miên, lỗ tai Hòa Yến sắp thành kén rồi. Chính vì vậy, mấy ngày nay Hòa Yến không ra khỏi cửa, vạn nhất lại đụng phải Phạm Thành, lại tới dây dưa một phen, Hòa Vân Sinh chỉ sợ có thể đi lật nóc phòng Phạm gia lên.
Hôm nay bọn họ làm càng quá đáng hơn, vậy mà lại buông đồ xuống rồi đi, đây là ý gì? Chắc chắn nàng sẽ nhận lấy sao?
Hòa Yến nói: “Đem đồ ném ra ngoài.”
“Nhưng mà, “Thanh Mai khó xử,” Đều là chút trang sức tơ lụa quý trọng, ném ra… không tốt lắm nhỉ.”
Hòa Yến lập tức cảm thấy đau đầu.
Trời xanh trên cao, đời trước nàng sống như một nam tử, chưa từng gặp được người theo đuổi bám lấy nàng như vậy. Cho dù sau đó khôi phục thân nữ nhi trở lại Hòa gia, đính hôn cùng Hứa Chi Hằng, nhưng Hứa Chi Hằng không vượt qua quy củ, thậm chí có chút xa cách với nàng, càng đừng nói đến lấy lòng như vậy, cô nương gia ứng phó như thế nào, nàng cũng không biết.
Đồ vật quý trọng như vậy, ném đi, nhỡ đâu Phạm gia không nhận nợ thì làm sao bây giờ?
Hòa Yến thở dài, nói: “Vậy ta sẽ tự mình trả lại cho bọn họ.”
Thanh Mai trừng to mắt: “Cô nương muốn đi đến Phạm gia sao?”
“Nếu không thì còn cách nào tốt khác không?” Hòa Yến nói: “Ngươi cũng thu thập một chút, cùng đi?”
“Nô tỳ cũng đi cùng?” Thanh Mai co rúm lại một chút.
“Đương nhiên.” Hòa Yến kỳ quái nhìn nàng: “Ta không nhớ được đường đến Phạm gia.”
Nàng không phải Hòa đại cô nương chân chính, ngay cả Phạm gia hướng về phía nào cũng không biết, tự nhiên phải tìm người dẫn đường. Bất quá nhìn bộ dáng Thanh Mai lòng còn sợ hãi, hiển nhiên lần trước đi Phạm gia, tràng diện không dễ nhìn.
Thanh Mai quả thật lo lắng. Nàng còn nhớ rõ lần trước trở về Phạm gia, Hòa Yến đỏ mắt, thiếu chút nữa đ.â.m đầu c.h.ế.t ở trước cửa Phạm gia, lúc ấy vị ma ma kia của Phạm gia lại giương mắt nhìn các nàng, nói cái gì: “Con người phải biết thân phận của mình, đừng cứ luôn nghĩ trèo cao, đừng nhìn chằm chằm vào thứ không thể nào, đỡ bị ngã, làm người ta chê cười.”
Châm chọc trong lời nói thật sự chói tai, cuối cùng Hòa Yến một hơi không thở nổi, tức giận ngất đi. Hòa Tuy mời đại phu trở về xem, đại phu nói là tức giận công tâm, đều là tâm bệnh. Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng Hòa Yến trải qua đả kích này, tất nhiên không gượng dậy nổi, cũng không biết ngày sau làm sao sống tiếp. Không nghĩ tới vừa tỉnh lại, cô nương nhà mình lại giống như là thay đổi một người khác, không đề cập tới Phạm Thành.
Cho dù bây giờ nhắc tới, Phạm Thành đi dây dưa, cũng là một bộ dáng muốn cắt đứt rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cam-nguyet-nhu-ca/22.html.]
Thanh Mai có chút vui mừng, lại có chút lo lắng, Hòa Yến vỗ vỗ bả vai của nàng, an ủi nàng nói: “Yên tâm, sẽ không có người khi dễ ngươi đâu.
Thanh Mai không hiểu sao lại an tâm.
Hai người liền cùng nhau ra cửa, chỗ ở của Phạm gia cách Hòa gia rất xa, đi hồi lâu mới đi đến. Thanh Mai chỉ vào cửa lớn của một tòa nhà màu đỏ son nói: “Đây chính là Phạm gia rồi.”
Hòa Yến suy nghĩ một chút: “Ta không tiện đi qua, ngươi cầm theo mấy thứ này, giao cho người gác cửa, nói là Phạm công tử dặn dò đưa tới, nhất định phải giao cho Phạm công tử.”
Thanh Mai gật đầu: “Nô tỳ biết rồi.”
Hòa Yến trốn sau cây cột sát đường, nhìn Thanh Mai đi đến bên cạnh hộ vệ canh cửa, nói với hộ vệ mấy câu, đưa giỏ quà tặng cho hộ vệ, rồi mới trở lại bên cạnh nàng, cười dịu dàng nói: “Nô tỳ đều nói!”
“Làm tốt lắm.” Hòa Yến nói: “Trở về đi.”
…
Trong phòng chính Phạm gia, bởi vì tân hôn vừa mới kết thúc không lâu, bố trí trong phòng vẫn là vui mừng đỏ tươi. Đại nãi nãi Đường Oanh là trưởng nữ của Thừa Vụ Lang, từ nhỏ đã được nuôi lớn, tính tình kiêu căng ương ngạnh, bởi vì quan hệ với Đường đại nhân, người nhà Phạm gia đều phải sủng ái nàng. Hiện giờ nàng mới gả vào Phạm gia mấy tháng, cũng đã thành quản sự của đại phòng Phạm gia, trong ngoài đều là người của nàng.
Gã sai vặt gõ cửa.
“Vào đi.” Đường Oanh ngồi trên giường êm, đang thưởng thức bộ mặt thêu thùa vừa làm xong.
Gã sai vặt sau khi đi vào, đầu tiên là quỳ xuống dập đầu với Đường Oanh, mới nói: “Đại nãi nãi, vừa rồi ngoài cửa có một nha hoàn, đưa một cái rổ tiến vào, nói muốn giao cho đại thiếu gia.”
Đường Oanh nghe vậy, dừng lại một chút, nhìn về phía gã sai vặt: “Nha hoàn? Giỏ gì, lấy tới cho ta xem một chút.”
Gã sai vặt nhấc cái giỏ lên trước.
Đường Oanh bắt lại lật tung vài cái, thấy toàn là vải vóc bằng tơ lụa của phụ nữ, phấn nước son, lập tức giận không kiềm được, “Đây là cái gì?”
Gã sai vặt Khâu Bằng không dám nói lời nào.
Thị nữ bên cạnh nói: “Đây đều là đồ của nữ tử, đại nãi nãi, thiếu gia ngày thường không cần những thứ này, tất nhiên là…”
“Chắc chắn là hắn muốn ân cần, người khác lui về cho hắn!” Đường Oanh đột nhiên đứng dậy, phất loạn chén sứ trên bàn, đồ sứ “lốp bốp” vỡ vụn, không dữ tợn bằng cô ta: “Phạm Thành tên khốn kiếp này!”
“Đại nãi nãi, việc cấp bách bây giờ không phải là truy cứu thiếu gia, ngàn vạn lần đừng đánh rắn động cỏ…” Thị nữ bên cạnh nhắc nhở.
Đường Oanh bình tĩnh hơn một chút, mới nói: “Nói không sai, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm. Nếu là con nhà lành, làm sao có thể thông đồng với Phạm Thành. Ta thấy tiện nhân kia chẳng qua là lạt mềm buộc chặt, đáng giận!”
Nàng dặn dò gã sai vặt cúi đầu không nói kia: “Mấy ngày nay, ngươi đi theo Phạm Thành, xem hắn rốt cuộc đi nơi nào, gặp người nào, ta ngược lại muốn xem, là cái gì hồ mị chi tử mê hoặc lòng hắn. Mang ta tìm tới tiện nhân kia… Ta nhất định phải trả giá đắt đối với đôi cẩu nam nữ này!”
Gã sai vặt gật đầu đồng ý, lui ra ngoài.
Nha hoàn từng bước dụ dỗ: “Đại nãi nãi, mấy ngày nay người đừng có biểu hiện ra ngoài, tránh bị thiếu gia phát hiện manh mối, giấu nữ nhân kia đi.”
“Ta biết.” Đường Oanh âm thầm nắm chặt hai tay: “Những thị thiếp thân thiết trước kia của hắn, ta bất quá là giải tán mà thôi, nhưng hôm nay ta nhìn bộ dáng của hắn, không sợ hãi như thế, là không để chính thê ta ở trong mắt.”
“Như thế, cũng đừng trách ta ra tay vô tình!”