Cẩm Nguyệt Như Ca - 73
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:52:24
Lượt xem: 15
Ngựa chạy chậm trong núi sâu, chạy không nhanh, vì là đường đêm nên nhìn cũng không rõ lắm. Hòa Yến có chút đáng tiếc, thật vất vả mới cưỡi được Lục Nhĩ, không ngờ không cảm nhận được “Độ sơn lên thủy như giẫm trên đất bằng trong truyền thuyết”.
Thật sự là quá thua thiệt.
Ánh sao cùng ánh trăng từ trong rừng chiếu xuống, Hòa Yến cưỡi trên lưng ngựa, rốt cuộc cũng có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Vừa nhìn thấy không sao, liền nhìn thấy cách đó không xa có một con sói nằm ngang, có lẽ đã chết.
Nàng ngạc nhiên một lát, lại đi về phía trước vài bước, lại là một bộ xác sói.
Liên tiếp nhìn thấy ba cái xác sói như vậy, Hòa Yến mới nhận thấy đây không phải ngẫu nhiên, cô nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Tiêu… Đô đốc, những thứ này là ngươi làm sao?”
“Đang đi thì gặp phải nên ta liền thuận tay diệt trừ luôn, nếu không để chúng cứ đuổi theo rất phiền toái.” Hắn trả lời.
Hòa Yến cảm thán trong lòng, nhìn xem, không hổ là sát tướng thiếu niên, một lời không hợp liền đại khai sát giới, khó trách dọc theo đường đi không gặp phải sói hoang gì, vốn là gan lớn bị Tiêu Tiển g.i.ế.c sạch. Nàng lại nhìn về phía mấy t.h.i t.h.ể sói kia, đều là một kiếm c.h.é.m chết, vết thương cực nhỏ, vô cùng chuẩn xác.
Ánh mắt nàng thoáng dời xuống thanh kiếm trên thắt lưng Tiêu Tiển. Người bên ngoài đều biết Phong Vân tướng quân có hai vật yêu thích là ngựa và bảo kiếm. Ngựa gọi Lục Nhĩ, kiếm tên Ẩm Thu. Thanh kiếm của hắn sắc bén vô cùng, c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn. Nghe đồn toàn thân Ẩm Thu trong suốt như sương như tuyết. Hiện giờ Ẩm Thu còn đeo trên lưng Tiêu Tiển, kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhìn không ra cái gì.
Những con sói này đều c.h.ế.t dưới Ẩm Thu Kiếm, từ xưa bảo kiếm xứng anh hùng, Hòa Yến cảm thấy mình miễn cưỡng cũng coi như anh hùng, nhìn thấy bảo kiếm, luôn không nhịn được muốn sờ một cái.
Nàng liền lặng lẽ đưa tay ra, sờ về phía sau.
Đột nhiên cảm thấy thân thể người phía sau cứng đờ, Hòa Yến lập tức buông tay, kêu lên: “Ta không phải cố ý đụng vào eo ngươi, ta chỉ là muốn sờ kiếm của ngươi một chút!”
Một lúc lâu sau, sau lưng lại truyền đến tiếng người cố nén tức giận: "Ngươi có thể không nói lời nào.”
“Không nói ta sẽ c.h.ế.t vì buồn chán đấy.” Hòa Yến nói: “Đô đốc, thật ra ngài không cần nghiêm túc như thế. Ngài xem ngài g.i.ế.c nhiều sói như vậy, lại không mang bọn họ đi, những con sói này cuối cùng sẽ tiện nghi cho hồ ly trên núi. Không nói ăn thịt, da sói này cũng là tốt nhất. Ta g.i.ế.c con kia da lông không hoàn chỉnh, chỉ có thể làm giày. Nhưng ngài g.i.ế.c mấy con này không làm hỏng da, hoàn toàn có thể làm thành một bộ áo choàng. Nhưng áo choàng da sói không thích hợp với ngài, vừa nhìn đã thấy ngài hợp với y phục làm bằng lụa là gấm vóc hơn, nếu đã vậy thì sao không cho ta hết đi. Mùa đông có áo choàng sói, ta còn có thể lăn lộn trong tuyết.”
Tiêu Tiển tựa hồ bị hồ ngôn loạn ngữ của nàng làm cho choáng váng đầu óc, cư nhiên còn tiếp lời nàng, tuy rằng ngữ khí không tốt lắm. Hắn cong môi châm chọc nói: “Ngươi thích da sói như thế, khó trách gặp sói c.h.ế.t trong bẫy cũng ôm mãi không buông.”
“Cũng không phải, ta chỉ là quá lạnh.” Hòa Yến lắc đầu: “Đô đốc yêu sạch, không thích dơ bẩn, không cho phép dính m.á.u súc sinh. Chúng ta không giống nhau, đừng nói là sói chết, ngay cả người c.h.ế.t ta cũng ôm ngủ rồi.”
Sau lưng trầm mặc một lát, Tiêu Tiển lại hỏi: “Khi nào?”
“Chuyện khi còn bé, ta cũng không nhớ rõ lắm.” Hòa Yến nhìn sao trời: “Khi đó vì bảo vệ tính mạng, không có biện pháp nào khác. Người c.h.ế.t chồng chất thì c.h.ế.t người, dù sao ta là người duy nhất sống sót trong đống người c.h.ế.t đó.”
Nàng cho rằng Tiêu Tiển sẽ truy vấn là chuyện gì xảy ra, đang chuẩn bị bịa đặt một phen, nhưng không ngờ Tiêu Tiển cũng không hỏi đến cùng, làm nàng đã chuẩn bị xong lý do thoái thác rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
Suy nghĩ của Hòa Yến trở lại lúc trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cam-nguyet-nhu-ca/73.html.]
Đó là đội tân binh của quân phủ Việt vừa tới Mạc huyện không lâu gặp người Tây Khương ở biên giới sa mạc.
Bọn họ đều là tân binh, cũng không hiểu tác chiến như thế nào, chỉ có thể dựa vào một cỗ huyết khí mà dũng mãnh tiến lên. Nhưng huyết khí này rất nhanh đã bị sự hung tàn của người Tây Khương đánh tan. Cuối cùng một tiểu đội tân binh toàn quân bị diệt.
Hòa Yến lúc ấy cũng bị thương rất nặng, nhưng nàng không chết, nàng trốn dưới t.h.i t.h.ể mọi người, giữu lại được một hơi thở. Người Tây Khương châm lửa đốt t.h.i t.h.ể xong liền nghênh ngang rời đi. Khi đó Hòa Yến cảm thấy, nàng đại khái là thật sự chạy trời không khỏi nắng, sẽ c.h.ế.t trong trận lửa này.
Ai biết ông trời không cho nàng chết, bầu trời bất chợt đổ cơn, nước mưa dập tắt ngọn lửa trên thi thể. Hòa Yến không có sức lực nhúc nhích, cũng không dám nhúc nhích, ngay cả khóc cũng không dám phát ra âm thanh.
Thiếu niên hôm qua còn đùa giỡn với mình, hiện giờ đã thành t.h.i t.h.ể không biết nhúc nhích, người buổi sáng còn mắng đại ca mình, giờ đã đầu thân tách rời. Nàng nằm trong đống t.h.i t.h.ể gãy chi, lần đầu tiên lãnh hội được sự tàn khốc của chiến tranh, nàng ở trong đống thi thể, ngửi mùi m.á.u tanh, trợn mắt chảy nước mắt cả đêm.
Lúc bình minh, có người đi ngang qua, hắn chôn tất cả t.h.i t.h.ể ngay tại chỗ, giúp nhặt xác cho bọn họ, đồng thời cũng phát hiện Hòa Yến đang hấp hối, cứu nàng một mạng.
Sau đó Hòa Yến vô số lần nghĩ, nàng đi qua tuy là thân nam nhi, nhưng rốt cuộc cũng không đủ kiên cường, trong lòng đại khái là để lại cho mình một con đường lui. Nhưng đêm đó qua đi, nàng làm việc thường xuyên không vì mình mà lui lại. Nàng không phải cô nương, không ai có thể đến chiến trường lau khô nước mắt cho nàng, điều duy nhất phải làm là, cố gắng sống sót sau mỗi một trận c.h.é.m g.i.ế.c sinh tử.
Bất cứ lúc nào, sống sót vẫn là quan trọng nhất. Vì sống sót, nằm cùng một chỗ với xác sói thì thế nào? Lúc cần thiết, nếu thật sự không còn cách nào thoát ra được, rất có thể nàng sẽ ăn sống luôn con sói đó.
Nhưng có lẽ Tiêu Tiển sẽ không thể hiểu được.
Trong lòng Hòa Yến nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Lúc này lại bắt đầu cảm thấy lạnh léo.
Thanh niên phía sau mặc hắc giáp, có áo choàng che chắn gió lạnh, Hòa Yến có chút sợ làm bẩn quần áo của hắn nên cũng không dám quá phận dựa ra sau, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, từ góc độ này, vừa vặn có thể thấy được đường cong quai hàm xinh đẹp của hắn.
Tiêu Tiển lớn lên thật sự rất đẹp, kiếp trước kiếp này, Hòa Yến đều không thể không thừa nhận sự thật này. Hắn sinh ra vừa tuấn mỹ lại anh khí, phong tư mỹ nghi, tuy là đạm mạc, nhưng lại mang theo vài phần câu người ngứa ngáy.
Hắn sinh ra đẹp mắt nhất chính là một đôi mắt, như thu thủy thanh nhuận mà lại bạc bẽo, thật giống như vạn sự vạn vật đều chưa từng chiếu ở trong mắt, sẽ khiến người không nhịn được mà cân nhắc, nếu có một ngày ánh mắt này chăm chú nhìn một người, sẽ là ôn nhu như thế nào.
Nàng lại nghĩ tới lúc trong bẫy, Tiêu Tiển vươn tay với nàng, không hiểu sao nghĩ đến “Chỉ như măng mùa xuân chi tiêm mà dài, mắt như thu chi thanh mà bích dã”, thật sự rất thích hợp với người này.
Khó trách hắn có danh hiệu “Ngọc Diện Đô Đốc”, ngẫm lại thật sự không cam lòng. Đều là tướng quân thiếu niên, dựa vào cái gì mà hắn gọi là “Ngọc Diện Đô Đốc”, nàng chỉ có thể gọi là “Mặt nạ Tướng Quân”?
Hòa Yến nghĩ thầm, nếu lúc ấy mình cũng tháo mặt nạ, nói không chừng còn có thể đạt được danh hiệu “Quân Trung Phan An” gì đó.
Nàng cứ tập trung trong suy nghĩ, mà không hề để tâm cảnh mình nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Tiển, một hồi thưởng thức tán thưởng một hồi lại uể oải thất vọng than thở trông y hệt một người điên, ở trong mắt Tiêu Tiển, thật sự rất khó hiểu. Hơn nữa còn khá ngu xuẩn.