Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cẩm Nguyệt Như Ca - 76

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:53:43
Lượt xem: 13

Hòa Yến đang cầm bình thuốc ngẩn người thì giọng nói trước mặt đã kéo suy nghĩ của nàng trở về: "Không biết dùng?”

Nàng ngẩng đầu, thanh niên mặc áo choàng lam nhạt đã ngồi xuống ghế trước giường nàng, lấy lại cái bình trên tay nàng. 

Trong bình uyên ương có ẩn chứa huyền cơ, trong một bình có thể chứa hai loại thuốc, là công cụ hạ độc hại người. Hắn kéo một mảnh vải trắng, trước đổ một chút, lại đổ một chút, trước chảy ra là thuốc bột, sau đó chảy ra ngoài. 

Trên tay cầm còn khảm một cái thìa nho nhỏ, Tiêu Tiển lấy thìa xuống, chậm rãi lau.

Khi hắn cụp mắt làm những việc này, hàng mi dài rũ xuống, đường nét khuôn mặt anh tuấn bức người, lại dẫn theo vài phần thanh tú thời thiếu niên khiến người ta nhìn mà kinh ngạc, nàng nhất thời không phân rõ được lúc này mình đang ở Lương Châu vệ, hay là Hiền Xương quán cách xa ngàn dặm.

Lúc Hòa Yến ngẩn người, hắn đã bôi thuốc mỡ xong lên vải trắng, sau đó ném cho Hòa Yến, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng: “Tự làm đi.”

“Ồ." Hòa Yến sớm đã dự đoán được, nhỏ giọng thầm nói: “Cũng không trông cậy vào ngươi giúp ta.”

Hắn nghe được, cười như không cười nhìn chằm chằm Hòa Yến: “Không dám làm lỡ ngươi thủ thân như ngọc.”

“Ngươi biết là tốt rồi.” Hòa Yến cười tủm tỉm nói: “Nhưng vẫn cám ơn Đô đốc đã cho thuốc quý giá như vậy.”

“Dược vật trong Lương Châu vệ không thiếu, trừ phi ngươi muốn chết.” Hắn nói.

Hòa Yến trịnh trọng nhìn hắn: “Vậy cũng coi như ngài đã cứu ta một mạng, không ngờ Đô đốc lại thương hương tiếc ngọc như vậy.”

Tiêu Tiển nói: "Không biết nói chuyện.” Rồi đứng dậy rời đi.

Hòa Yến thấy hắn đi thật rồi mới dựa vào đầu giường, khe khẽ thở dài. Thuốc của Tiêu Tiển rất hữu hiệu, mát mẻ, thoa lên đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.

Hòa Yến nhìn cái bình kia, suy nghĩ xa dần.

Phong Tuyết Dạ mười bốn tuổi không lạnh lùng như bây giờ, ít nhất lúc hắn nói “Không biết dùng” ở Hòa Yến xong không chỉ hỗ trợ mở uyên ương ấm, mà còn tự mình bôi thuốc cho nàng.

Rất kỳ quái, hình ảnh lúc đó đã rất mơ hồ nhưng vì hôm nay Tiêu Tiển làm như vậy, những chi tiết bị quên lãng lại từ từ bày ra trước mắt Hòa Yến, phảng phất như vừa mới phát sinh, rõ ràng không thể tưởng tượng nổi.

Nàng ngồi trên ghế đá trong sân, thiếu niên trước giờ lười nhác lại đạm mạc nhưng hiếm thấy kiên nhẫn bôi thuốc cho nàng. Hắn mặt mày như vẽ, nghiêng mặt ở trước mặt Hòa Yến, gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, rút đi sự sắc bén trước kia, mang theo ấm áp mềm mại, hoàn toàn bao trùm trái tim lạnh lẽo của nàng.

Mặt nạ che mặt nàng lại, đối phương không nhìn thấy thần sắc của nàng, cũng không cảm giác được rung động lúc ấy của nàng.

Rất khó có người không động tâm với người như hắn, nhất là khi người lạnh lùng ôn nhu đối đãi với người khác như vậy, người có ý chí sắt đá cũng sẽ như nai con loạn đụng. Hòa Yến lúc ấy tuổi còn nhỏ, càng không có bất kỳ sức đề kháng, trong phút chốc quân lính tan rã.

Sau khi bôi thuốc xong, hắn liền rời đi, Hòa Yến nhỏ giọng gọi hắn: “Thuốc của ngươi.”

“Cho ngươi đó.” Thiếu niên thờ ơ trả lời: "Ngươi ngu xuẩn như vậy, chắc chắc sau này sẽ bị thương thêm không ít lần, tự mình giữ lại đi.”

Một lời thành sấm, về sau, cơ hội bị thương quả nhiên nhiều vô số kể. Dược cao trong bình uyên ương sớm đã bị dùng hết, cái bình kia về sau cũng bị nàng đánh mất trong một cuộc chiến tranh, nghĩ đến lại có chút tiếc nuối.

Đến ngày thứ hai, các thiếu niên đến lớp lại phát hiện tự thiếp trên bàn của mình bị nước làm ướt, chữ viết lem nhem hết cả, nhất thời ồn ào không thôi.

“Là ai làm? Ra đây mau ta bảo đảm không đánh c.h.ế.t ngươi đâu!” Bọn họ hùng hổ quát.

“Cái này không phải rất đơn giản sao? Xem tự thiếp của ai là sạch sẽ, ở bên trong tìm xem, cũng có thể tìm ra người có thù với chúng ta.” Có người dâng lên diệu kế.

Hòa Yến trong lòng căng thẳng, ảo não vô cùng, khó trách nói mình đần, ngay cả loại chuyện này cũng không nghĩ tới. Tự thiếp của nàng sạch sẽ, hơi tra xét một chút, còn không phải là mình sao?

Quên đi, làm cũng đã làm rồi, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu. Nàng quyết tâm, coi như đã cam chịu số phận, liền trơ mắt nhìn mấy thiếu niên kia đến từng chỗ của học sinh trong học quán lấy tự thiếp kiểm tra.

Cũng sắp đi đến trước mặt mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cam-nguyet-nhu-ca/76.html.]

Hòa Yến lấy hết dũng khí, đang muốn đứng ra hét một câu “Chính là ta làm”, đột nhiên, có người tiến đến, đặt quyển sách lên bàn.

Động tĩnh này quá lớn, tất cả mọi người nhìn về phía đó, chỉ thấy thiếu niên tuấn mỹ mặc áo bào trắng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lười biếng, thờ ơ nói: “Là ta làm.”

Một mảnh xôn xao.

“Hoài, Hoài Cẩn huynh, đúng là ngươi làm à?” Có người thận trọng hỏi.

Tiêu Hoài Cẩn không phải người tốt bụng, trong kinh thành ai dám chọc, đừng nói Tiêu gia đè c.h.ế.t người, ngay cả tiên sinh cũng phải che chở, người mà hoàng thượng từng tự mình khen ngợi.

“Là ta.” Hắn trả lời hợp tình hợp lý.

“Nhưng vì sao?” Người nọ dùng vẻ mặt đưa đám hỏi.

“Không vì sao cả.” Thiếu niên liếc hắn một cái, không mặn không nhạt trả lời: “Trượt tay.”

“Phốc”, Hòa Yến không nhịn được bật cười, phát giác được ánh mắt mọi người, lại vội vàng điềm nhiên như không có việc gì xoay người sang chỗ khác.

Sau đó thì sao?

Sau đó chuyện này không giải quyết được gì, vì là Tiêu Hoài Cẩn nên những người khác cũng không dám nói gì, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

“Két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Thẩm Mộ Tuyết đi vào, nàng bưng chén thuốc và chậu nước đi, dặn dò Hòa Yến đừng đè vết thương, lúc này mới đi ra ngoài.

Từ cửa sổ chật hẹp của căn phòng có thể nhìn thấy bầu trời vuông vức, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh sao lấp lánh.

Nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Hôm nay là Thất Tịch a…”

Ngày lễ nàng chưa bao giờ qua, trước đây là trang phục nam tử, loại lễ hội này không liên quan đến nàng. Sau này gả cho Hứa Chi Hằng, lúc ban đầu cũng là chờ mong. Dù đóng giả nam tử, trang sức thế nào, chỉ muốn như cô nương bình thường, đồng tâm thượng nhân đi bờ sông thả thuyền hoa, bái tiên, còn phải hấp trái cây, đi dạo hội chùa. Nghe nói trên núi còn có đom đóm.

Nàng lấy hết dũng khí, lần đầu tiên thỉnh cầu Hứa Chi Hằng, Hứa Chi Hằng cười đáp ứng: “Được.”

Nhưng còn chưa tới thất tịch, nàng đã mù mắt. Vì thế chuyện này tựa hồ đã bị quên lãng, Hứa Chi Hằng không chủ động nhắc tới nữa, Hòa Yến cũng không đề cập tới, nghĩ có lẽ là y vì chuyện mình sinh bệnh mà sứt đầu mẻ trán, không có phần tâm tư này. Thẳng đến ngày thứ hai Hạ Uyển Như đi qua cửa nàng, cười khanh khách bảo người đem hoa đăng Hứa Chi Hằng Thiên tặng nàng cất kỹ.

Đến lúc này nàng mới biết, ngày thất tịch đó, Hứa Chi Hằng không ở trong phủ không phải vì công sự, mà là đi cùng Hạ Uyển Như đi dạo hội chùa.

Nhân sinh muôn loại, bạch vân triều lộ. Nàng không biết mình làm nam tử như thế nào, nhưng nàng biết mình làm nữ tử, thật sự rất không ổn.

Đang nghĩ ngợi, Hồng Sơn từ bên ngoài tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy bình uyên ương trong tay nàng, thuận miệng vui đùa nói: “Ơ, Đô đốc còn tặng ngươi lễ vật Thất Tịch à! Có rượu ngon gì mau cho ca ca nếm thử!”

Hòa Yến sửng sốt một lát, đột nhiên cười rộ lên.

Kiếp trước kiếp này, bây giờ nghĩ lại, thật ra Thất Tịch này cũng không tính là quá tệ. Nàng được cưỡi ngựa cùng người trong mộng của vô số nữ tử Đại Ngụy, hơn nữa còn sờ eo hắn, sờ ngựa của hắn, đi qua đường núi, nhìn qua tinh không, cuối cùng còn được một bình linh dược.

Cũng coi như không uổng kiếp này.

 

 

 

 

 

Loading...