Cẩm Nguyệt Như Ca - 81
Cập nhật lúc: 2024-11-15 15:26:20
Lượt xem: 15
“Cướp?” Giang Giao lắp bắp: “Cái gì, cướp gì?”
“Chúng ta đã đến đây trước, thiên thời địa lợi nhân hòa, không cướp thì chẳng phải cô phụ thiên ý sao?” Nàng gọi Vương Bá: “Vương huynh, lần này có thể làm lại nghề cũ của ngươi đó, còn nhớ quy củ không?”
Vương Bá có chút tức giận, lại có chút tự đắc, chỉ nói: “Ta đương nhiên nhớ!”
“Vậy trước tiên giẫm lên đĩa đi.”
“Giẫm đĩa là có ý gì?” Giang Giao không hiểu ra sao.
“Cái này ta biết.” Hoàng Hùng giải thích cho hắn: “Ý là thăm dò xung quanh trước đấy.”
Vương Bá hừ một tiếng, nói với Hòa Yến: “Ngươi còn biết nói tiếng lóng nữa à.”
“Ta biết chứ.” Hòa Yến nói: “Nếu chư vị không có dị nghị gì, cứ để ta sắp xếp mọi chuyện, thế nào?”
Tất cả mọi người đều nhìn nàng.
“Nơi này địa thế cao, chúng ta tới sớm, đợi khi tổ khác tới đây chắc chắn đã mệt mỏi, tinh thần buông lỏng. Chúng ta chỉ cần mai phục ở đây, cướp cờ xí của bọn họ là được. Chúng ta tổng cộng có năm người, cần một người lên cây thăm dò tình hình, những người còn lại mai phục xung quanh. Người này chính là ta. ” Hòa Yến chỉ chỉ mình: “Ta ở trên cây.”
“Đợi có người đến, Vương huynh ở phía trước dẫn bọn họ vào trong vòng của chúng ta. Giang Giao huynh đệ và Thạch Đầu, các ngươi một người cầm trường côn, một người cầm trường thương, phân bố trái phải. Hoàng thúc ở phía sau trận áp trận, như vậy có thể vây bọn họ ở giữa. Lúc này ta lại nhảy từ trên cây xuống, Cửu Tiết Tiên của ta có thể nhân cơ hội cuốn đi cờ xí của bọn họ.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Hòa Yến lại chọn dùng roi. Thật sự đánh giáp lá cà chưa chắc có cơ hội tiếp cận, nhưng có roi rồi chỉ cần đứng từ xa cuốn một cái liền cuốn được cờ xí về tay.
“Tại sao ta lại phải làm mồi nhử?” Vương Bá bất mãn: “Ta có thể áp trận.”
“Bởi vì ngươi lợi hại nhất.” Hòa Yến mặt không đổi sắc bịa chuyện: “Nếu đổi lại là người khác cầm cờ đi dụ người tới, người bên ngoài chắc chắn sẽ hoài nghi, ngươi thì khác, ngươi vốn là tân binh lợi hại, cướp được cờ là hợp tình hợp lý, ngươi cầm đi, không có ai làm tốt hơn ngươi được đâu.”
Giang Giao có chút buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Thạch Đầu và Hoàng Hùng yên lặng cúi đầu, chỉ có Vương Bá là đổi ý, những bất mãn với điều Hòa Yến an bài lập tức tan thành mây khói.
“Nhưng an bài như vậy có được không vậy?” Giang Giao có chút hoài nghi: “Nếu thân thủ của bọn họ ở trên chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, chúng ta đã tới đây trước, thời gian nghỉ ngơi dài hơn bọn họ, tinh lực đầy đủ. Huống hồ bọc đánh trái phải như vậy, công thủ nhiều mặt, bọn họ chỉ biết tự loạn trận cước. Còn nữa mục đích của chúng ta cũng không phải là đánh nhau với bọn họ, mà là tranh cờ. Binh thư nói: Phàm là nơi chiến trường đợi địch nhân dật, sau đó chiến trường người theo chiến trường lao động, cố thiện chiến giả dồn người mà không đến người.”
Năm người ở đây chỉ có Giang Giao và Hòa Yến là đã đọc sách. Mấy người khác còn chưa có phản ứng, Giang Giao lại nhìn về phía Hòa Yến, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Ngươi từng đọc binh thư?”
“Hiểu sơ.” Hòa Yến đáp.
Hoàng Hùng nhìn Giang Giao, lại nhìn Hòa Yến, thở dài: “Ta nhớ ngươi từng nói mình đọc qua cái gì mà “Thủ Tý Lục”, trước mắt còn nói đã đọc qua binh thư, năng lực như ngươi, luôn có một ngày có thể nổi danh vạn dặm, không cùng một chỗ với chúng ta.”
“Không dám nhận.” Hòa Yến cười nói.
“Dù sao phú quý rồi đừng quên chúng ta là được.” Vương Bá nhỏ giọng nói một câu, đại khái cảm thấy mất mặt, lại bổ sung: “Bất quá nhìn ngươi cũng không quá giống có thể phú quý.”
Hòa Yến nhún vai, nói: “Vậy bây giờ mọi người tìm vị trí ẩn nấp đi, ta lên cây trước, các ngươi ăn một chút gì nghỉ ngơi một chút, Giang huynh đưa lá cờ cho Vương huynh cầm đi, đợi lát nữa ta sẽ phát cảnh báo. Ta dùng tiếng huýt sáo làm hiệu, tiếng huýt sáo vừa vang lên, Vương huynh nhớ cầm cờ đi dụ người đấy.”
Mọi người không có dị nghị gì liền tản ra chung quanh, tìm chỗ nấp kỹ. Hòa Yến tìm một cây nhãn cao lớn, ngửa đầu bò lên.
Động tác leo cây này của nàng ngược lại rất linh hoạt, Vương Bá thấy thế, nhỏ giọng thì thầm một câu: “Giống như thằn lằn vậy…”
Hòa Yến một hơi leo thẳng lên ngọn cây, tìm một chỗ cành lá rậm rạp nhất ngồi xuống. Giờ phút này gió thổi tới, thổi đến mặt người mát lạnh, ngược lại là thoải mái nói không nên lời. Vị trí này lại cao, có thể nhìn rõ không sót gì ở phụ cận, thấy tạm thời chưa có tân binh khác đi lên, nàng liền từ trong n.g.ự.c móc ra một miếng bánh khô nhỏ, gặm hai miếng rồi lại uống chút nước.
Chờ nàng ăn xong miếng bánh nhỏ này, lại nằm dựa vào nhánh cây vài phút, trên con đường nhỏ gần đó liền truyền đến tiếng động. Có một nhóm tân binh đi lên.
Hòa Yến lập tức ngồi thẳng người, yên lặng nấp trong lá cây không nhúc nhích, miệng nhẹ nhàng phát ra tiếng huýt sáo, thổi ba cái. Tiếng huýt sáo của nàng giống tiếng sáo trúc, nếu không phải đã nói từ trước, rất có thể mấy người Giang Giao cũng không phân biệt được.
Hoàng Hùng núp trong bóng tối nháy mắt ra hiệu với Vương Bá, Vương Bá treo bình nước lên, cầm cờ xí trong tay đứng dậy, đi ra ngoài.
Cũng không biết có phải hắn quen thói làm nghề đánh cướp, giả vờ giả vịt này hay không, thật sự khiến người ta nhìn không ra một chút manh mối nào. Vương Bá vừa đi hai bước lại nhìn trái nhìn phải mấy lần, hệt như người được phái tới nơi này dò đường.
Hắn cứ đi tới đi lui như vậy liền đụng phải tổ tân binh vừa lên núi kia.
“Ngươi…” Tân binh kia còn chưa kịp nói chuyện, Vương Bá liền ôm eo chạy ngược về. Hắn không che thì thôi, vừa che liền làm người ta chú ý đến cờ xí màu đỏ bên hông hắn.
Tân binh kia sửng sốt một chút, ngay sau đó kích động, nói với người phía sau: “Hắn lạc đàn, hắn có cờ đỏ, các huynh đệ, mau cướp đi!”
Đám người kia nghe vậy lập tức đuổi theo không bỏ, Vương Bá tựa như ruồi mất đầu, cũng không ham chiến, chỉ biết vừa chạy vừa mắng: “Phi, đừng đi theo ông nữa! Còn đuổi theo nữa cẩn thận ông băm vằm các người đấy!”
Đám người này đã coi cờ đỏ trong tay Vương Bá là vật trong túi, liền cười to đuổi theo, nói: “Vậy ngươi tới băm đi! Vị huynh đệ này, thức thời giao cờ ra chúng ta sẽ không giết!”
“Ta giao bà nội ngươi ra! Đuổi theo nữa ta sẽ không khách khí!” Vương Bá cảnh cáo.
“Đến cùng là ai không khách khí với ai chứ?” Đám người kia vừa cười vừa đuổi theo, khi chạy đến một khu rừng rậm, Vương Bá đột nhiên dừng lại.
“Thế nào, chạy không nổi nữa?” Tân binh cầm đầu nở nụ cười, học bộ dáng mấy đại ca thổ phỉ: “Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây phải để lại tiền mãi lộ!”
Vương Bá vốn còn muốn ra vẻ một chút, nghe vậy lại trực tiếp bật cười thành tiếng, hắn rút hai thanh đao lớn bên hông ra, xoay người quát: “Gà rừng chui đầu vào, sao có thể lên Thiên Vương Sơn. Dám cướp cả ông nội của ngươi, ta thấy ngươi bị mỡ heo che mắt, không nhìn thấy đường nữa rồi!”
Những lời hắn nói làm cả tổ bên kia nghe không hiểu gì. Đối phương cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn, giơ kiếm đ.â.m tới, thẳng tắp đánh về lá cờ bên hông hắn.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng động, trong bụi cỏ hai bên trái phải, đột nhiên hiện ra hai nam tử trẻ tuổi, một người cầm trường thương, một người cầm côn sắt, chính là Giang Giao và Thạch Đầu. Lại nghe một tiếng nổ lớn, tráng hán đầu trọc cầm kim bối đại đao trong tay đã nhảy đến trước người.
Vừa rồi còn là năm đấu một, Vương Bá bị đuổi chạy té khói, bây giờ tình thế nhanh chóng xoay chuyển, rất giống bắt rùa trong hũ. Bốn phương tám hướng đều có phục binh, bất quá chỉ có bốn người, nhưng dáng vẻ này thật sự rất rầm rộ.
Đám người kia sửng sốt trong chốc lát, nụ cười dần tắt, nói: “Là mai phục! Bọn chúng giở trò lừa đảo!”
Dọc theo đường đến đây, bọn họ không chỉ gặp đao thật thương thật trực tiếp cướp đoạt, hoặc là mai phục ở chỗ tối rồi trực tiếp lao ra ác chiến một hồi. Còn kiểu hát tuồng, đưa ra một mồi nhử đi diễn trò như này thật sự là lần đầu tiên bọn họ gặp được. Tân binh cầm đầu tổ kia cắn răng một cái: “Sợ cái gì? Nhân số tương đương nhau, chưa chắc gì bọn họ sẽ thắng, liều mạng với bọn họ đi!”
Vừa nghiêng đầu, mấy người liền cùng nhau xông vào trong hỗn chiến.
Nói thật, mấy người này tuy rằng ai cũng có sở trường riêng, nhưng cũng không đến mức nói là vạn dặm mới tìm được một. Dù sao tất cả tân binh lên núi hôm nay đều là nhân tài nổi tiếng của Lương Châu vệ. Nhưng trách thì trách mấy người Giang Giao vừa giao thủ đã chiếm được thượng phong.
Thứ nhất là nhờ thời gian bọn họ đi lên sớm nên đã được ăn uống nghỉ ngơi ở đây, được dưỡng sức hồi lâu, mà đội tân binh bên kia vừa trải qua bôn ba, cũng chưa kịp ngồi xuống uống ngụm nước liền lâm vào hỗn chiến, đương nhiên sẽ rơi vào thế bị động. Điều thứ hai nữa, vị trí của bọn họ bố trí còn có huyền cơ.
Giang Giao và Thạch Đầu chia làm hai bên trái phải, khiến cho từ đầu tới cuối mấy người này đều bị vây ở giữa. Đại đao của Hoàng Hùng hổ hổ sinh uy, phối hợp với cự phủ của Vương Bá không chê vào đâu được, hai dài hai ngắn, công thủ nhiều mặt, không ngờ khiến cho cả nhóm người đối diện không tìm ra được một chút sai lầm nào, ngược lại còn liên tiếp bị áp đảo.
Giang Giao giơ thương đẩy kiếm của đối phương ra rồi trực tiếp đánh rơi binh khí của đối phương, có một tân binh nói: “Không được, không cờ được đâu, chúng ta mau rút lui thôi!”
“Rút lui thế nào?” Tân binh cầm đầu tức giận nói: “Ngươi tìm một khe hở thử cho ta xem!”
Hắn nhiều lần muốn phá vòng vây, nhưng lại không tìm được một lỗ hổng nào. Ngược lại cứ tiếp tục tiêu hao như thế, người trong tổ bọn họ rất nhanh đã không chống đỡ nổi nữa.
“Không đúng.” Một tên tân binh tránh đi đại đao của Hoàng Hùng, quay đầu hỏi: “Tại sao bọn họ chỉ có bốn người, còn có một người nữa đâu?”
Đúng vậy, đánh nửa ngày vẫn là năm đấu bốn, còn thiếu một người, nhưng bởi vì bọn họ bị áp chế quá ác nên cũng không chú ý tới, lúc này được người nhắc nhở, lập tức hiểu được. Thủ lĩnh tổ tân binh kia liền nói: “Vẫn còn bẫy! Chú ý bảo vệ cờ xí!”
Vừa dứt lời, Vương Bá đã hét lớn: “Hòa Yến, ngươi xem kịch xong chưa! Còn không ra đây!”
Chỉ thấy trong cây nhãn rậm rạp vang lên một giọng nói trẻ trung: “Tới rồi!”
Trong rừng rậm đột nhiên hiện ra một thân ảnh màu đỏ, thiếu niên nói cười, tư thái nhẹ nhàng như chim én lướt qua nhưng trong mắt đối phương lại như lâm đại địch, nam tử đứng ngoài cùng còn chưa kịp giấu bao đồ đi, đột nhiên nhìn thấy một bóng người thon dài bổ nhào về phía mặt mình, hắn né người xuống, theo bản năng buông tay ra, bóng người kia như rắn uốn lượn linh hoạt, quấn lấy bao quần áo, thiếu niên thu hồi roi của mình, ngồi trên cây cười khanh khách rung tay, bao quần áo bay xuống, chỉ còn sót lại một lá cờ trên tay nàng, cười nói: “Đa tạ!”
Vừa nghiêng đầu liền biến mất trong rừng rậm, chỉ để lại một câu: “Đồ đã tới tay, rút lui đi!”
Mấy người Giang Giao còn lại như nhận được mệnh lệnh, vừa rồi còn kịch chiến say sưa, lúc này hoàn toàn không còn hứng thú tham chiến, vội vã thu hồi vũ khí chạy đi, nhóm người còn ở lại vốn đã đường lên núi làm mệt gần chết, sau một phen kịch chiến lại sức cùng lực kiệt, làm sao đuổi kịp, chỉ đuổi được mấy trăm bước liền thở không ra hơi, trơ mắt nhìn đám người kia chạy xa, cả bóng người cũng không nhìn thấy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cam-nguyet-nhu-ca/81.html.]
“Đây là thổ phỉ gì vậy chứ…” Có người mệt mỏi nằm phịch xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng to: “Thật sự là vô pháp vô thiên!”
“Không có cách nào, tặc không đi vào không khí.” Một đầu khác, Hòa Yến đang bảo Giang Giao thu cờ đỏ trong tay, búng tay một cái, nói: “Đi.”
Vương Bá hỏi.
“Cướp bóc nhà tiếp theo.”
…
Bồ câu đi qua đi lại trên cửa sổ, có người vẩy vài hạt gạo vào lòng bàn tay, bồ câu thấy vậy liền phóng xuống lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn để người kia gỡ ống đồng trên đùi nó xuống.
Tiêu Tiển xem xong tờ giấy thì đưa cho Thẩm Hãn, lắc đầu cười một tiếng.
Chữ trên tờ giấy rất đơn giản, chỉ nói một chuyện, Hòa Yến bố trí mai phục khắp nơi trên núi, làm nghề cướp bóc, cướp cờ xí của mấy đội ngũ tân binh.
Tranh cờ tranh cờ, trọng tâm nằm ở chữ “tranh”, nhưng có thể biến tranh cướp trở nên quang minh chính đại như vậy thật sự là có một không hai. Bọn họ từ đầu chỉ muốn lá cờ, hoàn toàn không muốn phát sinh tranh chấp với tân binh khác, cho dù về sau này bố trí mai phục cũng lấy cờ làm trọng. Không có cờ xí thì không cướp, tùy ý người khác đi qua. Có cờ xí liền nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp xong liền chạy.
Kết quả trở thành tổ hao tổn nhỏ nhất, được nhiều cờ nhất.
“Hắn rất biết tìm cách.” Hồi lâu, Thẩm Hãn mới nói ra những lời này.
“Không chỉ biết tìm cách mà còn biết dụng binh.” Tiêu Tiển nói.
“Dùng binh?”
“Lấy cận thị viễn, dĩ dật đãi lao, dĩ no đãi đói.” Hắn cong cong khóe miệng, chậm rãi nói: “Tân binh Lương Châu vệ đều bị hắn đùa giỡn thành kẻ ngốc.”
Thẩm Hãn không nói gì, thiếu niên này, đến Giáo Nhân cũng không biết nói cái gì cho phải. Hắn đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện: “Nói đến năm người này, không ngờ tất cả đều lấy hắn cầm đầu, không chút dị nghị.”
Kỳ thật chuyện tranh cờ, ngoại trừ đối phó với các tân binh khác, trong mỗi đội ngũ cũng có tranh chấp riêng. Mỗi người có thói quen khác nhau, cách chiến đấu khác nhau, không dễ hòa hợp, có tiểu đội thậm chí vì tranh đoạt quyền chỉ huy mà đến cuối cùng không thu hoạch được gì. Biết phối hợp và biết cách bày binh bố trận, hơn nữa còn nhìn ra được năng lực của tân binh. Từ điểm này mà nói, Hòa Yến rất có năng lực điều binh khiển tướng.
Trong năm người này, ngoại trừ Thạch Đầu ra, những người khác và Hòa Yến đều từng có mâu thuẫn tranh chấp, nhưng trước mắt không có ai vì vậy mà tranh cãi với Hòa Yến.
Đây cũng là chỗ hơn người của thiếu niên này.
“Mấy người kia đều không tệ.” Thẩm Hãn suy nghĩ một chút: “Đám Giang Giao giao thủ với tân binh khác đều giành được thế thượng phong. Cho đến bây giờ vẫn chưa thua thiệt lần nào. Đô đốc thấy, mấy người này có đủ tư cách tiến vào tiên phong doanh không?”
Tiêu Tiêu khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Không phải năng lực bọn họ mạnh, mà là vì Hòa Yến bày trận quá hay. Một tiểu đội có bố trí rõ ràng, mấy đám binh lính tán loạn bên ngoài vốn là không thể so sánh nổi.”
“Đô đốc nói là…” Thẩm Hãn dường như hiểu ra.
“Hai bên mở ra như cánh hạc, đại tướng áp trận, ngươi không nhìn ra sao." Tiêu Tiển nói :” Hắn dùng năm người, bày Hạc Dực trận.”
Có lẽ tin tức này tới quá mức đáng sợ, Thẩm Hãn nhất thời không lên tiếng. Nếu một tân binh biết bày trận, vậy cơ hồ có thể nói rõ, người này có vấn đề. Thẩm Hãn chần chờ một chút: “Có lẽ… là trùng hợp?”
“Có phải trùng hợp hay không, tiếp theo sẽ biết.” Tiêu Tiển nói: “Phi nô.”
Thị vệ áo đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn: “Công tử.”
“Truyền tin cho các giáo úy khác trên Bạch Nguyệt sơn.” Hắn nâng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm: “Bày trận trên đường xuống núi.”
“Đô đốc!” Thẩm Hãn nóng nảy: “Như vậy sẽ khiến tân binh khác không xuống núi được!”
“Yên tâm.” Nam tử trẻ tuổi buông chén trà trong tay xuống, lại nhặt cờ đen trong hộp cờ hạ xuống, chỉ trong chớp mắt đã xoay chuyển ngọn núi, hắn nói: “Sẽ có người phá trận.”
…
Trên Bạch Nguyệt sơn, dưới vách đá, mấy người trốn trong bụi cỏ đang đếm đồ vật.
“Một, hai, ba… sáu! Chúng ta tổng cộng cầm sáu lá cờ!” Giang Giao có chút cao hứng.
“Vẫn chưa tới một nửa: "Vương Bá giội nước lạnh cho hắn: "Cao hứng cái gì.”
“Sáu cái đã rất tốt rồi.” Hoàng Hùng mở miệng: "Huống hồ có ba cái là cướp được.”
Sáu lá cờ này, ba lá là đám Hòa Yến tự tìm được trên đường nhỏ, ba lá cờ mai phục gần đỉnh núi đã có tân binh cướp được.
“Vẫn chưa đủ, lại đi cướp thêm.” Vương Bá đặt rìu lên: "Hơn một nửa coi như thắng.”
Hòa Yến lắc đầu: “Hiện tại không cướp được.”
Thạch Đầu nhíu mày hỏi: “Vì sao?”
“Trước mắt tân binh khác lục tục ngo ngoe lên núi, những tân binh bị cướp trước đó, tất nhiên đã đi khắp nơi nói với người khác chuyện bị chúng ta cướp cờ. Có lẽ giờ phút này tiếng xấu của chúng ta đã lan xa. Những tân binh có cờ kia sẽ đề phòng chúng ta nhiều hơn, huống hồ chúng ta không ngừng đoạt ba lá cờ liền, thể lực đã không bằng vừa rồi.”
“Ai nói vậy?” Vương Bá ý bảo người bên ngoài nhìn cánh tay hắn mạnh mẽ: “Toàn thân ta đều là khí lực, hoàn toàn không mệt mỏi! Ta còn có thể cướp thêm mấy tổ nữa!”
Hòa Yến nói: “Ồ? Vậy nếu mấy tổ kia liên thủ thì sao?”
Vương Bá sửng sốt một chút.
Hòa Yến buông tay nói: “Trong tay chúng ta, trước mắt có sáu mặt cờ, tương đương với mục tiêu sống. Ta nghĩ những tân binh trên đỉnh núi kia, có người thông minh đại khái đã sớm nghĩ đến chuyện liên thủ, liên thủ cướp được cờ xí trong tay chúng ta. Song quyền khó địch bốn tay, chúng ta năm người, đối đầu mười người, hai mươi người, ba mươi người, hoặc là một trăm người, ngươi cảm thấy, còn cần thiết tranh đoạt sao?”
Mọi người á khẩu không trả lời được.
“Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ.” Hồi lâu, Vương Bá mới không kiên nhẫn mở miệng.
“Chuyện trên đời, có may mắn thế nào đi nữa, có người thứ nhất thì có người thứ hai, chúng ta vừa rồi đã biểu diễn cho bọn họ biết làm thế nào để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chắc chắn những tân binh tiếp theo cũng sẽ làm theo cách đó. Chúng ta không cần đối đầu với tất cả tân binh kia, chỉ cần so với một chi mạnh nhất trong số tân binh còn lại là được rồi.”
Ánh mắt Giang Giao sáng lên: “Ý của ngươi là, chờ bọn họ trai cò đánh nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi?”
Để đám tân binh còn lại ở trên núi, mặc cho gió đông áp đảo gió tây, gió tây áp đảo gió đông cũng không sao, luôn có một đội ngũ thắng, điều bọn họ phải làm chính là đánh cướp đội ngũ thắng lợi này, cướp đi cờ xí của bọn họ, cứ như vậy, có thể có một nửa cờ xí.
“Cho nên…” Hoàng Hùng nhìn về phía Hòa Yến hỏi thăm.
“Xuống núi đi.”
“Bây giờ xuống núi?” Giang Giao do dự.
“Trước mắt xuống núi, thời gian còn sớm, lại có thể chiếm trước tiên cơ. Giấu ở trên đường xuống núi, bất luận cướp được tân binh không cướp được cờ xí, cũng phải đi ngang qua trước mắt chúng ta. Đội ngũ thăm dò được lợi hại nhất kia, chính là Dương Thiền của chúng ta.”
“Ngươi nói thì đơn giản.” Vương Bá không nhịn được cãi: "Đối phương cũng không phải là dê, đã có thể có được nhiều cờ xí như vậy, tất nhiên cũng là nhân vật hung ác. Chúng ta chưa hẳn có thể thắng.”
“Ngươi nói rất có lý.” Hòa Yến gật đầu: “Cho nên trận dưới chân núi kia, tất nhiên sẽ không thoải mái. Nhưng cũng không sao, chúng ta nhất định có thể thắng.”
“Vì sao?”
Thiếu niên cười đến dương dương tự đắc: “Bởi vì có ta.”