Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 03
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:33:33
Lượt xem: 315
Thời Nhiễm rửa mặt rồi dựa theo ký ức của nguyên chủ để tìm ra vali hành lý ở góc tường, cô bắt đầu thong thả thu dọn hành lý.
Với tình hình này, ai mà không chạy thì chính là đồ ngốc.
Chuồn trước rồi nói chuyện khác sau.
Đúng lúc Thời Nhiễm đang dọn hành lý thì bên ngoài vang lên một giọng nữ.
"Thời Nhiễm, em khỏe hơn chưa? Chị Lucy nói cũng có lý, em đừng cố chấp như vậy..."
Tưởng Viện vừa đẩy cửa vào cũng trang điểm giống như Thời Nhiễm, cô ta vốn nghĩ mở cửa vào sẽ nhìn thấy Thời Nhiễm đang trốn trên giường khóc thút thít. Thậm chí Tưởng Viện còn đã nghĩ xong nên tìm từ gì để nói chuyện khiến đối phương bị kích thích hơn...
Tưởng Viện cong khóe môi, trong mắt hiện ra tia sáng lạnh. Ai bảo cô nàng Thời Nhiễm này có một gương mặt ngốc nghếch trời sinh chứ? Rõ ràng công ty đã ráng đẩy lên, vậy mà cô lại luôn mang theo vẻ ấm ức. Có khí phách như thế thì sao không huỷ hợp đồng rồi bỏ của chạy lấy người đi?
Trong lòng Tưởng Viện tức nghẹn, Thời Nhiễm không đi thì không biết bao giờ mới đến lượt cô ta. Công ty nâng cô mới một tháng mà kênh của Thời Nhiễm đã có chút danh tiếng, không còn tính là hotgirl mạng không tên không tuổi.
Nếu còn tiếp tục nữa thì sao?
"Chị Lucy chỉ muốn tốt cho em thôi, Thời Nhiễm, chỉ là nhảy đại mấy điệu nhảy thôi mà, em đừng như thế..."
Lời nói của Tưởng Viện bị nghẹn lại trong lòng.
Trong phòng lộn xộn, Thời Nhiễm lại đang như một chú kiến chuyển nhà, lấy đúng đồ của mình ra rồi bỏ vào vali hành lý.
Tưởng Viện: "..."
"Em làm gì thế?"
Thời Nhiễm vuốt mặt một cái, cười không chút lo lắng.
"Em chuẩn bị đi."
Tưởng Viện cảm thấy không thể tin nổi.
Vậy... Vậy là đi à?
Rõ ràng mấy tiếng trước Thời Nhiễm còn đang khóc lóc nói muốn huỷ hợp đồng, nhưng lại sợ công ty đòi tiền nhà bác cả của cô.
Thế sao bây giờ đột nhiên lại hân hoan muốn rời khỏi như thế?
Tưởng Viện thử thăm dò: "... Thời Nhiễm à, em chuẩn bị... Giải trừ hợp đồng?"
Con nhỏ này phát tài à? Sao tự dưng không lo lắng nữa?
Thời Nhiễm cười tủm tỉm: "Không có ạ."
"Vậy em..."
Thời Nhiễm vừa lấy cái ly mà nguyên chủ để ở cạnh nhét vào vali hành lý, vừa nói với vẻ không thèm để ý: "Em còn đang chờ công ty kiện em đấy!"
Tưởng Viện: "..."
Tưởng Viện: "!!!"
Lớp trang điểm tinh xảo của Tưởng Viện suýt thì không giữ được, cái gì gọi là đợi bị kiện? Tiền vi phạm hợp đồng tám con số đó đã rõ rành rành ra đó rồi? Nếu thật sự có thể ra đi mà không có tổn thất gì thì cô ta đã đi từ lâu rồi, làm gì có chuyện giờ phải đi tranh giành tài nguyên với những người mới ít tuổi hơn mình chứ.
"Thời Nhiễm à... có phải tâm trạng em không tốt không? Thực ra thì... công ty chúng ta cũng đâu kém thế đâu, sao đột nhiên em lại muốn đi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/03.html.]
Con người đều có suy nghĩ rất khó giải thích, đó chính là khi một người khác làm theo ý bạn, lại còn tự ý vượt quá giới hạn, bạn sẽ không tránh khỏi đi nghi ngờ có phải đối phương đã biết được điều gì đó mà bạn không biết không, nói ngắn gọn thì có hơi hèn.
Lúc này Tưởng Viện đứng một bên đang tự mắng mình quá hèn hạ, một bên lại khuyên nhủ: "Thực ra thì... điều kiện của em khá ổn..."
Nếu mà nói làm hotgirl mạng đâu phải không có điều kiện cơ bản gì, bình thường Tưởng Viện chẳng để ý đến vấn đề này mấy, từ khi trang điểm cho đến giọng điệu nói chuyện, nội dung trò chuyện chừng mực. Bỏ biết bao thời gian và công sức mới có thể miễn cưỡng đứng tuyến hai ở nền tảng nào đó có được mấy trăm nghìn fans.
Đó cũng là lý do vì sao lúc cô ta thấy Thời Nhiễm tới thì tức giận, sau khi Thời Nhiễm vào công ty, đầu tiên là không có cái đầu sắc bén, thứ hai là không có sở trường ca hát nhảy múa gì. Chỉ dựa vào khuôn mặt đối diện với ống kính hàng ngày nói chuyện nhạt nhẽo với người khác mà có thể tăng thêm một trăm nghìn fans.
Nghĩ tới điều này, giọng điệu Tưởng Viện khuyên Thời Nhiễm cũng mang theo chút ghen tị.
"Điều kiện của em tốt như thế, chỉ là chưa điều chỉnh tốt tâm trạng thôi."
Luôn cảm thấy làm hotgirl mạng là việc gì đó mất mặt.
Công ty để bọn họ mặc đồ hơi hở vai, trang điểm một chút, nhưng nói đúng ra cũng chẳng làm ra hành động đi đến bờ vực phải xét duyệt cả. Nếu mà làm như thế thì Tưởng Viện đã chạy từ lâu rồi.
Mục đích mà cô ta tiến vào cái vòng này không giống với Thời Nhiễm, Thời Nhiễm mơ mơ màng màng mà lọt vào vòng này, Tưởng Viện thì đã có ước mơ làm diễn viên từ nhỏ. Bởi vì mấy năm gần đây mảng phim truyền hình hiu quạnh, Tưởng Viện không có cách nào mới phải ký hợp đồng làm hotgirl mạng coi như là nghề cứu cánh tạm thời.
Tưởng Viện cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ làm một minh tinh lớn, trở thành một ngôi sao từ hotgirl mạng chẳng phải chuyện mất mặt gì, nhưng nếu làm ra một đống lịch sử đen tối thì cô ta không muốn đâu.
Thời Nhiễm nghe Tưởng Viện khuyên mình, thỉnh thoảng lừa đôi câu.
"Ờ." "Vậy sao?" "Chị nói đúng."
Một bên thì không ngừng thu dọn đồ đạc, căn phòng này là cô ở cùng người khác, tuy rằng đồ của nguyên chủ không nhiều nhưng Thời Nhiễm vừa mới tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ, lúc này muốn phân biệt thì cũng phải cần chút thời gian.
Về Tưởng Viện, ký ức của Thời Nhiễm từ nguyên chủ về người này còn rất ít ỏi, nhưng lúc Thời Nhiễm tiếp nhận quyển tiểu thuyết này, Tưởng Viện không đơn giản là một vai phụ nhỏ bé đâu.
Nói mới nhớ lúc Thời Nhiễm xuyên qua cuốn tiểu thuyết này, nói trắng ra thì đây chính là một câu chuyện cũ rích.
Câu chuyện kể về nữ chính là đóa hoa trắng có hoàn cảnh gia đình khó khăn, vừa học vừa làm. Sau đó ngẫu nhiên có cơ hội gia nhập giới giải trí, sau đó bị đủ các kiểu nữ phụ hại, nam phụ coi trọng, cuối cùng nữ chủ hợp rồi lại tan với nam chính đã được định hôn từ lâu, rồi ở bên nhau.
Tưởng Viện là kẻ chủ mưu sẽ hãm hại nữ chính ở phần sau, mà Thời Nhiễm thì còn chẳng bằng một tên lính quèn. Cùng lắm cũng chỉ được coi là cục đá kê chân của nữ chính.
Trong nguyên tác, bởi vì gần đây Thời Nhiễm áp lực, qua đường không nhìn nên bị tai nạn xe, đi luôn mạng sống.
Mà hôm Thời Nhiễm mất, nữ chính bị bạn học bên cạnh mình đố kỵ lừa gạt ký vào công ty hotgirl mạng này, nữ chính rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cầu cứu nam chính.
Cuối cùng nam chính mượn lý do cái c.h.ế.t của Thời Nhiễm để vén bức màn phía sau công ty này, mới thành công cứu được nữ chính ra ngoài.
...
Thời Nhiễm im lặng hồi lâu, cứ phải không qua khỏi đường lớn đúng không?
Đời trước tốt xấu gì cũng là cứu người, đời này thì trở thành đi không nhìn đường.
Thời Nhiễm nhớ thật kỹ tên con đường xui xẻo hôm ấy xảy ra chuyện — đường tình yêu.
... Người thông thái thì không rơi vào lưới tình, đời này mình không đi đường tình yêu nữa.
Tưởng Viện nhìn Thời Nhiễm ngây ngốc đứng đó, chợt thấy có chút gấp gáp.
Sao khuyên tới thế này rồi mà còn không nghe?
Cô gái à, cô đi thế này, khiến chị đây áp lực lớn lắm đó!
Sau khi Thời Nhiễm thử nhét con gấu bò bò của nguyên chủ vào trong hành lý không thành công, chỉ đành tiếc nuối đặt con gấu sang một bên. Kéo khóa lại mới phát hiện còn chưa bỏ một chiếc khăn quàng ổ vào, dứt khoát buộc khăn lên cổ con gấu, trong nháy mắt liền thấy chú gấu nhỏ trông có vẻ rất ấm áp.