Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 07
Cập nhật lúc: 2024-11-19 14:58:00
Lượt xem: 251
Bình thường chưa từng trò chuyện với người ta nhưng lúc này nói chuyện với nhau không thấy bị gượng gạo chút nào.
Tất nhiên chàng trai phải bắt chuyện lại: "Thơm à? Tôi bỏ thêm phô mai đấy."
Bạn cùng phòng giơ ngón tay cái lên: "Nên ăn! Tôi thấy bên Hàn Quốc có cách ăn này, chưa thử qua bao giờ."
Chàng trai dừng lại một chút: "Tôi cũng chưa ăn thử… Cậu có bát không? Tôi nấu cũng nhiều nên chia cho cậu một ít…"
Nói xong, trong lòng chàng trai rất hồi hộp.
Bạn cùng phòng là điển hình của một học sinh yếu nhưng nhiều dụng cụ, những thứ trong phòng bếp có hơn nửa là của đối phương, chàng trai còn từng thấy đối phương xuống bếp xào rau, nhưng phần lớn đều kết thúc bằng mùi hương kỳ lạ.
Hỏi đối phương có bát hay không là tạo ra không gian để đối phương từ chối anh rồi.
Chàng trai tự giễu, thật ra có đôi khi người trưởng thành cũng sợ bị từ chối.
Hai mắt bạn cùng phòng tỏa ra ánh sáng: "Được chứ? Tôi có bát này!"
Nói xong thì lấy ngay một cái bát lớn từ trong tủ bát, ánh mắt mong đợi đứng ở bên cạnh chờ ăn.
Một nồi mì, chàng trai chia cho bạn cùng phòng một nửa, đối phương vừa ăn vừa say mê.
"Ăn quá ngon má ơi, hồi trước tôi đi ăn quán cơm Hàn, mì như này phải bán 40 đồng… Nhóm Tiểu Tây Bát đen thật."
"Vốn dĩ tôi còn cảm thấy cậu quá tốn công, nấu mì gói mà thêm nhiều nguyên liệu như vậy, bây giờ thấy rất đáng nha người anh em."
"Tuyệt, lần sau tôi cũng muốn ăn mì gói như vậy."
"Đúng rồi, người anh em quê đâu thế? Tôi ở Cáp Nhĩ Tân!"
…
"Tôi ở Liêu Ninh."
"Ui da má ơi, đồng hương này!"
…
Thời Nhiễm không biết lời nói của mình có thể giúp ích gì cho người khác, hiện tại cô đã livestream hai tiếng, nấu một bữa cơm, ăn hết chầu cơm này rồi sau đó rót thêm ly Coca.
Thời Nhiễm cảm thấy đã đến lúc tắt stream rồi.
Trên màn hình ngoại trừ người nói chuyện phiếm rộn ràng với cô, thỉnh thoảng còn có người tặng quà.
Khác với các phòng livestream khác ở chỗ người tặng quà không có yêu cầu gì, người trước tặng với người sau, sau đó lại buôn chuyện phiếm với người trong phòng livestream.
Bầu không khí yên bình như vậy, làm tất cả mọi người rất thoải mái.
Lucy hào hứng nhìn số lượng fans, chỉ với buổi phát sóng trực tiếp đêm nay thôi mà Thời Nhiễm đã tăng một vạn fans!
Đây cũng không phải là công ty mua hay là nền tảng tăng cho! Là một vạn người thật sống thật đó!
Tưởng Viện thấy Lucy không giấu được sự vui mừng, trong lòng cũng thầm thắp nến cho đối phương.
Hôm nay xem như Thời Nhiễm chó ngáp phải ruồi, nhưng có ích lợi gì đâu?
Tưởng Viện thấy rõ, cô gái này quyết tâm rời đi, không nhìn thấy vừa rồi ăn xong, đối phương gói cơm nắm còn thừa vào trong bao rồi đặt trong cái nồi nhỏ đã được rửa sạch à?
Có tủ lạnh mà không bỏ vào, nhìn dáng vẻ là tính mang đi ăn rồi!
Quả nhiên, Thời Nhiễm nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ, nở nụ cười chân thành với camera của phòng phát sóng trực tiếp.
Điều này khiến cho phòng phát sóng trực tiếp gọi "bà xã" ầm ĩ một phen.
Trong đó còn có người hỏi cô ngày mai làm cái gì, cần nguyên liệu gì, bản thân cũng muốn chuẩn bị tốt để mai nấu.
Thời Nhiễm: "Hôm nay thực sự rất vui, nhưng mà có một tin muốn nói cho mọi người."
"Đó chính là bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không livestream nữa!"
"Tài khoản này cũng sẽ giao lại cho công ty, sau này có thể sẽ tranh chấp hợp đồng với công ty."
"Nhưng vẫn cảm ơn mọi người đã ủng hộ, hy vọng mọi người sẽ luôn ăn uống đầy đủ nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/07.html.]
Thời Nhiễm vừa nói xong câu này, comment trong buổi phát trực tiếp bùng nổ.
Sao lại như vậy chứ?
Tôi vừa gọi em là vợ thì em muốn ruồng bỏ tôi rồi?
Người trong buổi phát trực tiếp không hẹn mà trong lòng cùng lóe qua một tia tủi thân.
— Cứ có cảm giác như mình bị dụ.
[Streamer à, tại sao chứ? Là công ty chó má này đối xử không tốt với em sao?]
Chuyện còn chưa biết ra sao, nhưng đã gọi một câu công ty chó má trước.
[Đừng đi mà chủ phòng! Nếu xảy ra tranh chấp về hợp đồng, tôi có thể khởi kiện giúp em! Tôi là luật sư!]
[Huhuhu… Vợ ơi em thật sự muốn bỏ anh sao?]
[Chị gái streamer ơi tại sao chứ, nếu chị có tủi thân gì thì hãy nhắn tin riêng cho em, em có thể đăng Weibo giúp chị.]
[Chủ phòng đừng đi mà…]
…
Thời Nhiễm đang định nói gì đó, nhưng nghe thấy một tiếng "tách".
Vầng sáng xung quanh điện thoại chợt tắt ngúm.
Vẻ mặt Lucy tái xanh, lửa giận trong mắt cũng sắp hóa thành thực thể.
"Britney! Cô giỏi lắm!"
Lông mày của Lucy vắt lên, bát cơm của cô ta là người quản lý, số liệu người cô ta dẫn dắt càng tốt thì càng có thể thu nhiều lợi nhuận.
Trước đó năm phút, cô ta còn nghĩ tuy Thời Nhiễm khóc sướt mướt cả ngày làm người ta phiền lòng, nhưng thấy lần này cô có thể đi con đường mới, nhiêu đó cũng tính là nhân tài rồi.
Cô ta đang định sau khi buổi phát trực tiếp kết thúc thì đổi sang một thái độ tốt hơn với Thời Nhiễm chút, còn nâng mức lương hai ngàn một tháng vốn có của Thời Nhiễm lên cao hơn.
Không ngờ không ngờ mà, giờ chó cắn người không thèm sủa, làm ra sự cố phát sóng như này, sao cô dám?!
Thời Nhiễm nhún vai như chẳng sao, dọn đồ đạc trên bàn.
Lucy bùng lửa giận: "Được lắm, cô muốn hủy hợp đồng đúng không? Nộp tiền đền hợp đồng của công ty ra đây rồi muốn lên trời cũng không ai quản cô!"
Thời Nhiễm cố gắng nhét cái nồi nhỏ vào vali: "Ai nói tôi muốn hủy hợp đồng?"
Thời Nhiễm ôm lấy gấu tarepanda đang quàng khăn cổ, tay còn lại kéo va li: "Tôi muốn vi phạm hợp đồng."
Lucy, Tưởng Viện: "…"
Tưởng Viện chưa từng gặp ai nghèo mà hiên ngang như vậy, cô không móc tiền bồi thường vi phạm hợp đồng ra mà còn tỏ ra đương nhiên như vậy?
Lucy cũng thấy đầu mình sắp nổ tung, cô ta đã dẫn dắt nhiều người thế rồi, chưa từng thấy ai nói chuyện vi phạm hợp đồng thẳng thắn như vậy.
Thấy Thời Nhiễm định rời đi, Lucy vội vàng nắm va li lại: "Cô không được đi!"
"Nếu cô đi… Tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho bác hai nhà cô!"
Lucy như tìm được huyệt c.h.ế.t của Thời Nhiễm, ánh mắt bỗng sáng rực lên: "Lúc trước bác hai nhà cô đã ký tên lên hợp đồng rồi! Tiền công ty cho cô cũng không trả lại được, cô vẫn còn muốn đi?!"
Thời Nhiễm không chút nao núng nào: "Lúc trước ai ký lên bản hợp đồng kia thì đi tìm người đó, tôi chưa lấy xu nào, liên quan gì đến tôi."
Lucy uy h.i.ế.p nói: "Cô không sợ bác hai nhà cô không móc ra được số tiền này sao?"
Này thì có gì đáng sợ, cả ngày bác hai nói khó khăn trong gia đình ở trước mặt nguyên chủ, nhưng lại không là gì ở chỗ Thời Nhiễm.
Bác hai đi làm ở xưởng luyện thép trong thành phố, tuy nói không được lên làm lãnh đạo gì, nhưng thân là nhân viên kỹ thuật tiền lương cũng đủ sống. Bác gái ngày thường đi bán bảo hiểm, gặp khó khăn thì đi chơi mạt chược, không hề có cảm giác nghèo rớt mồng tơi.
Còn có anh họ đang học đại học, thỉnh thoảng về nhà nghỉ phép cũng mang toàn giày hiệu.
Cả nhà phụ thuộc vào sự vất vả mỗi ngày của nguyên chủ, từ lúc học cấp hai đã đến nhà bác hai ở rồi, cô giặt giũ nấu cơm, việc nhà cũng do cô làm.
Nhiều khi bác hai nhét vài đồng tiền lẻ cho cô, còn bị bác gái lườm toét mắt.