Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 11
Cập nhật lúc: 2024-12-12 08:17:09
Lượt xem: 229
May thay dì Vương cho cô ăn một viên định tâm hoàn: "Bên chúng ta buổi tối náo nhiệt lắm đấy. Đèn đường ngoài nhà con cũng cao, trong nhà vẫn luôn sáng trưng, có thể sáng đến sáu giờ sáng. Hơn nữa mấy người trẻ tuổi thuê phòng chỗ này tan làm trễ, buổi tối chợ đêm mở đến bốn giờ, chưa đến hai giờ nữa lại có gian hàng bán điểm tâm sáng. Xung quanh còn có xe tuần tra…"
Thời Nhiễm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một tin tốt lành, cô không cần tốn số tiền còn lại để thuê phòng nữa rồi.
Tạm biệt dì Vương nhiệt tình, Thời Nhiễm về dọn dẹp phòng thứ ba của căn nhà. Chả trách nói tứ hợp viện lớn, tuy căn nhà chỉ có ba phòng, nhưng diện tích thật sự rất to, đủ cho một phòng khách ba phòng ngủ của một căn nhà thương mại.
Chủ nhà trước cũng coi như có chú trọng, đừng thấy bề ngoài hơi rách nát, bên trong vẫn rất chỉnh chu.
Giường trong phòng ngủ còn đó, tủ đầu giường gãy mất một chân, miễn cưỡng vẫn có thể dùng, một góc phòng còn có một tủ quần áo đơn sơ. Diện tích nhà vệ sinh cũng không nhỏ, cũng có vòi sen.
Tóm lại, tuy môi trường bình thường, nhưng dưới tình hình này thì không có vấn đề gì quá to tát.
Thời Nhiễm lau sạch cái lò ở nhà bếp, chảo sắt bên trong chắc chắn không thể dùng nữa rồi, cô định thay cái mới. Cốc đĩa chén bát, giá kệ vò hũ. À phải rồi, bếp nồi kiểu dáng cũ này còn phải đổi…
Thời Nhiễm liệt kê ra danh sách phải mua, trong lòng thấp thỏm không biết mấy ngàn đồng trong tay mình có đủ hay không đây.
Trong một góc cô không nhìn thấy, một bóng đen nhỏ lướt qua khung cửa sổ...
…
Thời Nhiễm tốn mất hai ngày để dọn dẹp căn phòng chuẩn bị nguyên liệu, qua hai cuộc khảo sát ban đêm, Thời Nhiễm cũng đã quyết định được mình muốn làm gì rồi.
Cô chuẩn bị một cái bếp, một cái chảo, vài chén muỗng.
Kệ sắt vốn vứt ở đây cũng được cô dán băng keo đỏ ra hai chữ to đùng "Mì Xào", bên dưới có thêm bánh xe để đẩy đi.
Không sai, cô chuẩn bị bắt đầu từ mì xào trước.
Chờ khi mọi thứ gần xong, cũng đến năm sáu giờ chiều, Thời Nhiễm đẩy gian hàng nhỏ của cô ra.
Con đường đối diện cầu Kim Định trong hẻm Ngân Ty đã lần lượt xuất hiện rất nhiều các sạp hàng, bún thịt nướng, xiên nướng, miến chua cay, bánh kẹp, …
Hoàng hôn điểm xuyến một lớp màu vàng nơi đường chân trời, hương vị của từng gian hàng cũng từ từ tỏa ra, chủ các sạp hàng quen thuộc chào hỏi lẫn nhau.
Dọn hàng ở nơi này chủ yếu là người dân sống gần đây, Thời Nhiễm vừa xuất hiện, người xung quanh đều không hẹn mà cùng nhìn sang.
Tứ hợp viện đối diện cầu Kim Định có chủ, còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Tin tức này được truyền đi bởi dì Vương, người trong hẻm đều biết, chỉ có điều giờ mới thấy được người thật.
Quả thật… Trẻ trung xinh đẹp.
Chỉ là không biết tại sao không đi làm, mà phải đến đây mở sạp hàng.
Thời Nhiễm đắm mình trong ánh mắt của mọi người, không chút quan tâm bày sạp hàng của mình cách không xa cổng lớn, chỗ này cũng là vị trí đầu phố.
Bình tâm mà nói, chỗ này không tính là tốt, cộng thêm các chủ gian hàng nhỏ vừa nhìn cô bán thứ tầm thường như mì xào, cũng không ai để ý. Mì xào có gì mà ngon? Không mùi không vị, còn lời ít, không thấy con phố này không ai bán sao?
Thời Nhiễm bày gian hàng của mình xong, lại chạy vút về xách ba cái bàn xếp ra, rồi lại ôm ra một chồng ghế nhựa.
Một bàn bốn ghế, mười hai chỗ ngồi.
Bận rộn như vậy đến sáu giờ tối hơn, đã có nhóm người tan làm sớm nhất. Bỗng chốc con hẻm trở nên đông vui.
"Cho một bát miến chua cay, nhiều giấm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/11.html.]
"Bún thịt nướng, chua ngọt vừa phải."
"Cho tôi hai xiên tim gà, một xiên sụn gà, hai xiên chả, một xiên thịt ba chỉ, …"
…
Các loại hương vị mỹ thực bỗng xông vào nhau, hòa với tiếng mọi người nói chuyện, cả con hẻm như một nồi nước sôi ùng ục, bốc lên hơi nóng.
Có điều không khí ồn ã đó không liên quan đến Thời Nhiễm cho lắm, gian hàng của cô lặng ngắt, một vị khách cũng chẳng có.
Thời Nhiễm cũng không gấp, hứng thú dạt dào quan sát xung quanh.
Cạnh gian hàng của cô là một đôi vợ chồng, bán lẩu Malatang, trong giỏ trên xe hàng đựng vài nguyên liệu thịt rau, khách hàng chọn xong rồi thì bỏ vào nồi nấu, bỏ vào từng muỗng lớn, luộc xong thì vớt ra, cho thêm súp đỏ vào nồi…
Mùi của lẩu Malatang xộc ra đường phố, hương vị tê tê cùng với súp đỏ cuồn cuộn trong nồi lớn tàn phá xung quanh.
Bà chủ của gian hàng lẩu Malatang đắc ý liếc Thời Nhiễm bên cạnh một cái, ban nãy bà ta thấy rồi, cô gái trẻ này vừa dọn hàng ra, đàn ông của cả phố đều nhìn thêm hai ba cái.
Chậc, xinh đẹp thì có tác dụng gì, nói không chừng hôm nay còn không khai trương được.
…
Chu Mẫn là một người đi làm ở gần đấy, cô ấy tốt nghiệp mấy năm vì muốn gần công ty hơn chút, dứt khoát chọn vào ở tứ hợp viện lân cận.
Tuy ngày thường sinh hoạt sẽ có hơi bất tiện, nhưng vừa nghĩ đến mỗi ngày có thể ngủ nhiều hơn nửa tiếng, chút bất tiện này cũng không tính là gì.
Dạo này công ty cứ bắt tăng ca, đã nửa tháng Chu Mẫn đều chín giờ hơn mới về nhà. Hôm nay chẳng dễ gì mới tan làm sớm, đi ngang qua cầu Kim Định, cô ấy ngửi thấy mùi dầu chua cay của con phố lại không có cảm giác thèm ăn.
Thức ăn nhiều dầu nhiều mỡ ngày thường còn đỡ, dù gì cũng bận cả ngày mới về nhà, ăn chút gì đó rồi xem một bộ phim thì rất sảng khoái.
Nhưng sau khi trải qua cuộc sống tăng ca dai dẳng, hôm nay Chu Mẫn muốn ăn chút đồ nhạt, sau đó về ngủ một giấc.
Thấy đầu cầu không xa phảng phất như mới mở một gian hàng mì xào, Chu Mẫn so sánh với đồ ăn ở con phố xong, vẫn là chọn gian này.
Thật ra mì xào có dầu, nhất là ăn mấy miếng cuối cùng. Nhưng so với các loại lẩu chua cay tê lưỡi thì mì xào tương đối vẫn là khẩu vị nhẹ, cùng lắm thì lát nữa bảo chủ sạp cho ít dầu chút.
Chu Mẫn vác quầng thâm mắt đi đến trước gian hàng của Thời Nhiễm, tăng ca lâu rồi, đầu óc cũng tê dại. Nhưng lúc nhìn thấy tướng mạo của Thời Nhiễm, Chu Mẫn vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.
"… Xin chào?"
Có mối đến, Thời Nhiễm lập tức lật mặt, cười đến là chân thành: "Người đẹp chào cô, cô muốn ăn gì? Cửa hàng chúng tôi bán mì xào, tặng súp, một phần mười tám đồng."
Bình tĩnh mà nói, một phần mười tám đồng cũng không rẻ.
Nhưng Chu Mẫn chỉ cảm thấy lát nữa mình cũng không có tinh thần đi tìm gian hàng khác, giờ cô ấy vừa mệt vừa rã rời, chỉ muốn lấp đầy bao tử cho xong, ăn gì không phải là ăn? Hơn nữa, chị gái trước mắt này rất đẹp, cứ coi như mình móc tiền nhiều hơn để mua một cảnh đẹp ý vui đi.
"Ừm, cho một phần đi, ít dầu." Chu Mẫn quét mã, uể oải ngồi xuống ghế đẩu nhỏ.
Thời Nhiễm thấy dáng vẻ cô ấy thì biết là cô ấy đã mệt lắm rồi, không tự chủ tăng nhanh tốc độ.
Đổ dầu vào chảo nóng, thêm tỏi băm cho thơm, bỏ giá và rau cải vào xào. Thời Nhiễm chuẩn bị ba loại mì, một loại mì sợi tròn khá to, một loại mì sợi cực nhỏ, còn có mì xoắn mỏng dẹp, sợi mì đều được luộc chín từ trước. Lúc này Thời Nhiễm trực tiếp chọn loại nhỏ nhất, sợi mì nhỏ là cô hấp trong nồi hấp, giờ cho vào chảo, xào qua đảo lại trộn với nguyên liệu khác là được.