Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 116
Cập nhật lúc: 2025-02-03 14:12:06
Lượt xem: 100
Không cần nói đến những năm về trước, vì để giành "số tiền" từ bánh Trung thu, có rất nhiều xưởng bánh nhỏ dùng loại nhân vốn không phải là loại tốt gì để làm, tay nghề thô đến mức đường ở bên trong bánh cũng không được trộn đều, cứng thành một khối, ăn nhanh còn có thể bị mắc vào răng.
Còn có các loại tơ hồng lục* kém chất lượng...
*Tơ hồng lục: Một nguyên liệu thường dùng trong món bánh trôi nước, bánh Trung thu, bánh ngọt, được làm từ vỏ cam, củ cải trắng...
Nhiều nguyên do như vậy gom chung lại khiến cho bánh Trung thu nhân thập cẩm bị người ghét bỏ.
Sự ngộ nhận của Thời Nhiễm về bánh Trung thu thập cẩm cũng đã kéo dài rất nhiều năm, cho đến khi sau này trở thành một blogger, đến một cửa hàng bánh Trung thu lâu đời, nhìn một sư phụ lớn tuổi nướng bánh, sau khi nướng xong nhân lúc còn nóng tách bánh ra.
Lập tức thế giới quan của Thời Nhiễm đã được làm mới. Thì ra bánh thập cẩm cũng có thể ngon như vậy!
Lớp vỏ ngoài mềm, nhân bên trong phong phú, vừa cắn vào nhân thì miệng đã ngập tràn hương thơm, vị ngọt nồng nhưng lại không hề ngấy. Tơ hồng lục dùng hoa hồng sợi và mứt thanh mai làm thành cũng không khó ăn, ngược lại còn mang theo một mùi thơm ngát. Bên trong còn thêm đường quế hoa và đường hoa hồng, hương hoa nhàn nhạt hòa vào giữa phần nhân xốp giòn.
Bắt đầu từ lần vả mặt đó, Thời Nhiễm đã trở thành một người kiên định theo nhân thập cẩm.
Tay chân nhanh nhẹn của Thời Nhiễm xử lý nguyên liệu nhân, các loại quả đều chọn loại tươi ngon nhất. Thời Nhiễm đưa Mục Phi đến tiệm bán đồ khô trong chợ nếm thử từng loại một, bảo đảm nguyên liệu sử dụng đều là tốt nhất.
Các loại thành phần như óc chó, hạnh nhân, ô liu, hạt dưa, mè...
Nhân được làm ra có màu sắc khác nhau, khiến Mục Phi đang đứng bên cạnh chờ ăn không rời mắt đi được.
Đợi đến khi vỏ bánh và nhân đều được làm xong hết, chuyện gói bánh còn lại thì Thời Nhiễm giao cho cô bé Tiểu Mai mới đến.
Thời Nhiễm lại vây quanh lò nước to bằng inox trong bếp, không có việc gì rắc rối, cô lại được rảnh tay.
Chiếc lò nướng lớn mới không giống chiếc lò nướng treo phía trước dùng để quay vịt, thứ to xác này chỉ đơn giản là hàng thương mại, là một lò nướng cao một mét rưỡi, một lần có thể nướng được hơn hai trăm cái bánh.
Đặt trong nhà bếp không chỉ bắt mắt mà còn vô cùng có khí chất.
Thời Nhiễm như một đứa trẻ vừa có được một món đồ chơi, không chịu buông tay khỏi chiếc lò nướng.
Đợi đến khi mấy trăm cái bánh Trung thu được nặn xong, Thời Nhiễm dùng khay đựng số bánh này bỏ lò nướng.
Nướng được một nửa thì hương thơm của bánh đã bắt đầu tỏa ra bên ngoài.
Tiểu Mai đang giúp chị Linh rửa bát trong sân, ngửi được hương thơm không khỏi hít thêm vào hơi rồi lại xấu hổ cúi đầu xuống.
Cô ấy rất khâm phục chị Thời Nhiễm, rõ ràng giữa hai người chỉ chênh lệch nhau có vài tháng, mặc dù chị Thời Nhiễm không học đại học nhưng dù cho là bất cứ thứ gì thì cũng có thể làm ra được.
Đang ngơ ngác rửa bát thì chị Linh kéo cô ấy đứng dậy đến nhà bếp: "Thơm quá đi, chúng ta qua đó xem thử... Nói không chừng đến kịp lúc ra lò, có thể hít được mùi thơm đó."
Bị hương thơm của bánh Trung thu thu hút không chỉ có chị Linh và Tiểu Mai mà còn có Trại Linh nữa.
Trại Linh ngồi trước cửa nhà bếp, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm vào chiếc lò nướng điện đang bốc hơi nóng, ánh mắt chất chứa đầy sự thèm muốn.
"Meo~"
Chị Linh: "Phụt... ha ha ha."
Chẳng trách chị Linh bật cười thành tiếng, thật sự...
Vốn dĩ Tiểu Mai vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, lúc nhìn xuống con mèo đang ngồi dưới đất thì lập tức ngẩn ra, cô ấy cũng không nhịn được nhếch khóe môi lên.
Trại Linh, một con mèo sư tử lạnh lùng.
Nó mặc trên người một chiếc áo màu trắng hồng, trên cổ đeo một chiếc nơ màu đen.
Nhìn kỹ thì chiếc nơ ấy có một sợi chỉ bị kéo ra, mắc trên lông mèo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/116.html.]
Còn về chiếc áo màu trắng hồng thì trông như một chiếc áo sơ mi, nhưng bởi vì quá ngắn nên cả thân mèo chỉ có hai chân trước được che đi, ngay cả một nửa thân mèo cũng không được che.
Trại Linh chẳng thấy sao cả, vẫn vô cùng oai. Trong mắt đều là sự khinh thường loài người.
Nghe thấy tiếng cười của chị Linh, mặt mèo đang nghiêm túc quay sang nhìn một cái.
Chị Linh: "Tao đang nghĩ đến chuyện vui thôi mà."
Chị Linh: "Bánh Trung thu sắp xong rồi."
Ha ha ha ha, rõ ràng là một con mèo sư tử lạnh lùng, mặc một bộ quần áo chẳng ra gì, quả thực tác dụng gây cười được nhân đôi.
Đuôi mèo của Trại Linh run lên, không còn nhẫn nại quay đầu đi.
Hơ, không phải chỉ mặc một bộ quần áo thôi sao? Có chuyện gì lớn làm phải ngạc nhiên như vậy?
Tôi biết mình rất đẹp trai, mặc quần áo như vậy thì càng đẹp hơn, không cần nhắc nhở đâu, cảm ơn.
Tiểu Mai dùng tay che miệng lại, cười đến nỗi run bần bật.
Nếu như không phải Thời Nhiễm nhắc nhở từ trước không thể tùy tiện ôm con mèo này do rất dễ bị cào trúng thì cô ấy sẽ ôm lấy con mèo ngu ngốc này thật đấy.
Thời Nhiễm nhìn thời gian trên lò nướng, thấy thời gian cũng kha khá rồi thì nhanh chóng ngắt điện.
Cô đeo một chiếc găng tay thật dày, lấy mớ bánh Trung thu nóng hôi hổi ra khỏi lò nướng.
Chỉ thấy bánh Trung thu trên khay có màu nâu đỏ, cái nào cái nấy đều đẹp mê người, các đường hoa văn trên mặt bánh hiện ra, mang theo chút bóng loáng.
Không đợi nó nguội, Thời Nhiễm đã lấy hai cái bánh cắt đôi ra, chia cho mọi người có mặt mỗi người nửa cái.
"Nào, nếm thử bánh Trung thu thập cẩm này đi."
Hơn mười một giờ trưa.
Trong một tòa nhà văn phòng cách hẻm Ngân Ty không xa, trong tiếng bàn phím lách cách, một cô gái trẻ tuổi nào đó còn chưa tới thời gian nghỉ ngơi đã nhìn chằm chằm vào app giao đồ ăn Gấu Trúc trên màn hình điện thoại mà không hề chớp mắt.
Cùng lúc đó, các đồng nghiệp xung quanh cũng bắt đầu tụm năm tụm ba nhắn tin cho nhau, thật sự là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa quá ngắn, tất cả mọi người phải gọi đồ ăn bên ngoài trước, như vậy mới có thể ăn xong càng sớm càng tốt trong giờ giải lao, để có thể dành ra nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
"Tiểu Trâu, trưa nay cô ăn gì?"
"Chúng tôi định gọi salad của một cửa hàng đồ ăn nhanh, cô có muốn đặt cùng không?"
Cô gái trẻ tên Tiểu Trâu nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhanh chóng mở trang trả lời: "Tôi gọi đồ rồi, mọi người ăn đi."
Trả lời xong, Tiểu Trâu vội vàng thoát ra, chuyển trang trở lại giao diện của app giao đồ ăn Gấu Trúc.
Nhìn một con gấu trúc trắng đen nho nhỏ, dáng vẻ đáng yêu trên bản đồ, khoảng cách mình càng ngày càng gần.
585 mét, 456 mét, 265 mét, 124 mét, 60 mét...
Tiểu Trâu đứng phắt lên, nhận điện thoại.
"Chào anh, vâng, anh cứ đưa vào là được. Tôi đến quầy tiếp tân lấy. Cảm ơn."
Tiểu Trâu vội vã rời khỏi văn phòng, mấy phút sau đã trở lại vị trí làm việc của mình, người xung quanh đều gọi đồ ăn theo nhóm, thỉnh thoảng lại có người ra ngoài lấy.
"Tiểu Trâu, cô gọi cái gì vậy?"
Đồng nghiệp nói chuyện đang tách đôi đũa dùng một lần ra, trước mặt đặt một bát lẩu Malatang đậm đà dầu mè, một bát lớn đầy dầu, bên trong nổi lên từng mảng dầu đỏ làm cho người khác nhìn thấy phải khiếp sợ.