Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 119
Cập nhật lúc: 2025-02-03 15:53:13
Lượt xem: 109
Tiếu Tiếu lém lỉnh: "Đúng vậy, lúc đó chị đã dùng một vài cách để cho mèo tự chọn tên."
Thời Nhiễm liếc nhìn mèo lam không còn tha thiết sống trên cõi đời này nữa, cô không khỏi đồng cảm với nó.
Hai người tán gẫu vài câu nhưng trong lòng Thời Nhiễm còn nghĩ đến việc làm ăn trong quán cho nên chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi cô chợt nhớ ra mình có mang theo vài cái bánh Trung thu đến đây nên vội vàng chạy ra xe ba bánh rồi đưa cho thím Tăng.
"Đây là bánh Trung thu con mới làm, hai người ăn thử xem có ngon không."
Sau khi Thời Nhiễm rời đi, thím Tăng mở hộp bánh Trung thu ra, không ngừng khen ngợi: "Con bé này tuy còn trẻ nhưng thật sự rất giỏi."
Thật vậy, lúc đầu cô thỉnh thoảng sẽ đặt một ít rau cải và dưa hấu các loại, nhưng giờ đây cô không chỉ muốn đặt nhiều hơn mà là toàn bộ.
Có thể thấy việc làm ăn của cô đã thuận lợi đến một mức độ nhất định.
Tiếu Tiếu tò mò nhô đầu ra: "Bánh Trung thu nhân gì vậy thím? Có ngon không ạ?"
Thím Tăng nhìn thông tin trên hộp bánh: "Là nhân thập cẩm, đợi thím cắt một miếng cho con ăn thử."
Tuy Tiếu Tiếu không thích ăn bánh Trung thu nhân thập cẩm nhưng vì mình đã mở lời trước nên cô ấy chỉ đành gật đầu.
Đến khi cắn thử một miếng cho vào miệng, cô mặc kệ cái gì là nhất quyết không ăn nhân thập cẩm, một mình ăn hết hai miếng to vẫn chưa thỏa mãn.
"Thím ơi, cửa hàng này ở đâu vậy ạ?"
Cô ấy muốn mua thêm vài hộp nữa!
Thím Tăng một bên quở trách cô ấy không biết tiết chế, một bên đi tìm danh thiếp Thời Nhiễm đã để lại rồi đưa cho cô: "Trên đường nhớ phải cẩn thận đấy."
Giọng nói trong trẻo của Tiếu Tiếu vang lên, trong lời nói còn mang theo một chút ấm ức: "Thím à, thím nghĩ xem tại sao gần đây con lại xui xẻo như vậy chứ?"
Đầu tiên là mất ví tiền, sau đó suýt chút nữa đã bị trộm lẻn vào nhà, mấu chốt chính là tên trộm kia còn tự ngã từ trên ban công xuống, người nhà của hắn không chịu buông tha cho cô ấy, nhất quyết đòi cô ấy phải cho bọn họ một lời giải thích thỏa đáng.
Vì người nhà của tên trộm liên tục đến công ty gây náo loạn nên cô ấy đành phải xin nghỉ việc.
Nghỉ việc được vài ngày thì ống nước trong nhà bỗng dưng bị vỡ, trong quá trình sửa chữa cô ấy không thể ở đó được, vì vậy chỉ còn cách là đến ở nhờ nhà người thân trong một khoảng thời gian.
Thím Tăng nhìn cháu gái của mình mà phát sầu, chuyện xui xẻo liên tiếp ập đến rất khó làm cho người khác không thể không nghi ngờ rằng liệu gần đây có phải cô ấy đã đụng vào thứ gì đó không sạch sẽ hay không, cho nên mới gặp vận xui đến như vậy.
"Con có muốn đến một ngôi chùa đang rất nổi tiếng gần đây không? Hình như là... chùa Thiên Linh!"
Thím Tăng chợt nghĩ ra: "Hay là con rủ Tiểu Hạ đi cùng mình đi, đến đó thành tâm cầu nguyện."
Tiếu Tiếu nghĩ đến gần đây có vô số tin đồn về chùa Thiên Linh, trong lòng d.a.o động cũng muốn đến nơi đó: "Vâng ạ, để con nói với anh ấy."
Nếu ai đó hỏi cô điều gì an ủi nhất trong khoảng thời gian đen tối gần đây thì đó chính là người bạn trai luôn ở bên cạnh cô - Hạ Thanh Vân.
"Sẵn tiện trên đường về con sẽ mua thêm vài hộp bánh Trung thu!"
–
Thời Nhiễm đem ba bao đậu phộng về, còn chưa bước vào nhà cô đã nghĩ ra cách làm.
Nấu đậu phộng tươi thành một nồi lớn đậu phộng ngũ vị là tuyệt nhất.
Lão Xá đã từng chê hạt dưa, ông nói rằng hạt dưa không chống đói, vô vị, lãng phí tiền bạc, chỉ dành cho giai cấp tư sản. Ông vừa chê bai hạt dưa xong lại đề cao một nắm đậu phộng: "Ba bốn hạt đậu có thể thay thế một điếu thuốc lá."
Nhà văn nữ Trương Ái Linh cũng cực kỳ tôn sùng đậu phộng, bà cho rằng ngồi trên ghế mây đung đưa trong gió, ăn đậu phộng rang muối là một loại tự do hiếm hoi.
Thời Nhiễm cũng vậy nhưng cô không chỉ thích đậu phộng luộc mà còn thích cả mầm đậu phộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/119.html.]
Đậu phộng tươi được ngâm trong nước sạch trong một độ ẩm nhất định, khi hạt đậu mọc ra chồi non, bỏ phần vỏ đậu, chỉ để lại mầm đậu phộng rồi mang đi xào, có thể thêm một ít thịt băm nếu muốn.
Mầm đậu phộng vừa thơm vừa giòn, có vị ngọt nhẹ.
Chủ yếu là bởi vì lần này đặt đậu phộng với số lượng lớn nên Thời Nhiễm quyết định làm một nồi lớn đậu phộng ngũ vị.
Đậu phộng luộc xong rồi đem đi ngâm một đêm sẽ có hương vị đậm đà làm cho người ta không thể nào cưỡng lại được.
Thời Nhiễm thử một lần tặng kèm cùng với bữa trưa dẫn đến khu vực bình luận ngày hôm đó tranh nhau muốn đặt hàng.
Muốn đặt thì cứ đặt, Thời Nhiễm trước giờ luôn thích những món đơn giản như thế này.
Đậu phộng ngũ vị nấu hết nồi này đến nồi khác, cô làm không kịp bán.
Trái ngược với sức hút của đậu phộng ngũ vị, Trại Linh hình như lại uất ức cả một đêm.
Vừa về đến nhà, Trại Linh cực kỳ kiêu ngạo ném ba bộ quần áo nhỏ ra ngoài, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thời Nhiễm.
Dưới tình huống như vậy, Thời Nhiễm không thể không nhận ra "Hoàng thượng" nhà mình đã biết thế nào là xấu đẹp.
Thời Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui, có thể là vì con mèo lam gặp được ở nhà họ Tăng...
Không lẽ cũng có loại mèo giống với Trại Linh?
Bất cẩn thật.
Vì thế Thời Nhiễm chỉ có thể bỏ hết tâm tư đi lấy lòng vị "Hoàng thượng" nhà mình.
Nói đúng ra, Thời Nhiễm hoàn toàn không hiểu nổi tại sao một con mèo lại điệu đà đến như vậy.
Rõ ràng chẳng có ai nhìn Trại Linh mà dám nói anh khó coi hết!
Nhưng từ khi Thời Nhiễm mở quán cho đến nay, có không ít người ngỏ ý muốn cô bán con mèo sư tử trắng này.
Thời Nhiễm cảm thấy chuyện này không có quan hệ gì với mình, hoàn toàn là do gu thẩm mỹ sai lầm của Trại Linh.
Vì thế, đêm đó, Thời Nhiễm liền cầm tài liệu tuyên truyền về khu phố văn hóa từ chỗ dì Vương và xem một bộ phim về giáo dục.
"Thấy không? Gian khổ mộc mạc mới là đức tính tốt."
"Mấy thứ quần áo nhỏ kia đều chỉ là vật ngoài thân."
"Hơn nữa, ở trong mắt tôi, cậu luôn là đẹp nhất."
...
Thời Nhiễm nói lời dễ nghe, không cần ngốn tiền lên Trại Linh nữa.
Trại Linh sốt ruột gõ đuôi xuống ghế sofa dưới thân, trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác.
Con mèo man di kia bất ngờ cũng là một loại mèo trạch linh, trước kia Trại Linh chỉ biết ở trong khu phố cổ này có nhiều linh miêu, ngược lại bỏ qua những tiểu khu mới được xây dựng.
Gần đây anh chạy đến trung tâm thành phố, lúc này mới biết thì ra trong thành phố có nhiều linh miêu như vậy!
Hơn nữa giống như mèo man di, rất nhiều mèo đều mặc quần áo nhỏ.
Bếp gas nói với anh những con linh miêu trong khu dân cư mới xây hình như đều là vậy, mặc quần áo nhỏ, lông mượt mà óng ả. Mỗi ngày không ăn đồ khô thì cũng ăn đồ đóng hộp.
Bếp gas: "Trước đây tôi thường đi bới thùng rác, dù đồ hộp đó không ngon bằng đồ trong quán ăn của anh nhưng nghe nói nó đắt lắm! Một hộp cũng phải mấy chục đồng!"
Trại Linh không có khái niệm về tiền bạc nhưng anh biết Thời Nhiễm làm một phần thịt kho tàu lớn mới được hơn năm mươi đồng.
Thịt thì lớn như thế! Một cái hộp lại nhỏ như vậy.