Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 124

Cập nhật lúc: 2025-02-03 22:06:47
Lượt xem: 107

Không những không thiếu, mà mỗi năm qua Trung thu đều còn lại rất nhiều, những gia đình ít người thậm chí có thể ăn đến Tết.

"Nào nào, mỗi người một nửa."

Mỗi người một cái cũng không phải là không được, nhưng ai bảo đây đều là những lão già cao tuổi chứ?

Có vài người còn bị cao huyết áp, ai dám ăn thỏa thích.

Ngay sau khi mở túi bánh Trung thu ra, mùi hương bay ra. Chỉ cần ngửi thấy mùi đã biết là đồ ngon rồi.

Trong lòng Lão Tứ nhất thời có chút hối hận, nhưng cũng không thể làm gì được, lời đã nói rồi, lúc này nói không cho, đừng nói những lão già này, chính ông ấy cũng không vuốt nổi mặt mũi này.

"Ôi chao, Tiểu Cường nhà lão Tứ lần này mua bánh Trung thu không tệ. Cái nhân thịt nguội này thơm quá!"

"Nhân thập cẩm này cũng ngon, vừng cháy rất thơm."

"Của tôi là hạt sen trứng muối đúng không? Sao không thấy lòng đỏ trứng? Có phải ông lấy hết lòng đỏ trứng rồi không?"

"Bánh Trung thu là lão Tứ chia mà, sao tôi biết phần nào có phần nào không?"

Nửa cái bánh Trung thu không lớn, mấy ông lão cắn hai ba miếng là hết ngay.

Nhưng rất rõ ràng, những người này vẫn chưa ăn đủ.

Giây sau, mắt ai nấy đều sáng ngời nhìn về phía lão Tứ.

Làm sao lão Tứ không biết trong lòng mấy ông già này nghĩ cái gì, lúc này đang ôm chặt hộp chuyển phát nhanh.

"Lão Tứ à, bánh Trung thu kia của ông lại chia cho tôi hai cái đi, trong nhà tôi còn có Tiểu Tôn Tôn, ông chia tôi hai cái, mấy ngày nay chơi cờ nhất định tôi sẽ giúp ông thắng mấy người kia!"

"Cho tôi một cái nữa, nhà tôi có gần mười hộp bánh Trung thu, tôi đổi với ông!"

Lão Tứ khó khăn nuốt nước miếng, ngoài miệng một chút cũng không dám nhả ra.

Vừa lúc bà vợ trên lầu lại bắt đầu cất giọng hô to, lão Tứ vội vàng ôm bánh chạy về nhà.

"Chậc chậc, chạy cái gì, tốt xấu gì cũng nói thương hiệu bánh Trung thu nói cho tôi biết đã chứ."

Về đến nhà, vợ lão Tứ thử một miếng, liền hận sắt không thành thép xách tai ông bắt đầu quở trách.

Bánh Trung thu con trai gửi về tổng cộng cũng không nhiều, một hộp tám cái, ba hộp cũng chỉ được hơn hai mươi cái. Người này lại ở dưới kia cho đi mất sáu cái!

"Ông nói ông xem! Con trai từ xa xôi gửi tới, còn một thời gian nữa mới đến Trung thu, ông còn ăn nữa thì đến Trung thu là hết rồi!"

Đây cũng không phải nói quá, trong nhà có rất nhiều họ hàng, con cháu cũng nhiều, mỗi năm trước khi Trung thu đều lui tới gửi ít quà.

Bánh Trung thu ngon như vậy, chắc chắn không thể dùng làm quà, nhưng con cháu nhà ai đến cũng nên cho con nít vài cái.

Kết quả bây giờ còn lại chưa đến hai mươi cái!

Đang ầm ĩ, thì con trai gọi điện thoại tới.

"Ô, con trai!"

"Nhận được bánh Trung thu rồi!"

"Tốt thì rất tốt! Mẹ và cha con đều chưa từng ăn bánh Trung thu nào ngon như vậy!"

"Haiz, thì là vừa rồi cha con không nếm thử, cứ tưởng là công ty của con phát bánh nên đã chia mất mấy cái ở dưới lầu."

"Con trai, bánh này có đắt không? Con đừng phung phí tiền của mua loại bánh Trung thu đắt tiền này nhé."

Đứa con trai bên kia cười sảng khoái qua điện thoại: "Không đắt! Chỉ là không dễ mua được thôi ạ. Nếu cha mẹ thích ăn thì để tới đây con xem có thể mua thêm mấy hộp nữa không, lúc đó lại gửi về cho hai người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/124.html.]

"Quý lắm cơ! Con ở bên đó cũng phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường đừng nên quá sức..."

...

Cúp máy, con trai vội vàng mở điện thoại ra, chuẩn bị điểm thẻ để giành được bánh Trung thu.

Bên này đang bận rộn chuyện bánh Trung thu, trong khi bên kia Thời Nhiễm phát hiện ra hoa quế trong sân đã lên nụ chớm nở.

Thời điểm hoa quế nở rộ có lẽ vào khoảng trước và sau tết Trung thu, Thời Nhiễm đã tính được mười bảy mười tám cách ăn hoa quế ở trong lòng rồi.

Mật hoa quế, lấy hoa quế nở rộ đi phơi khô, nấu thêm mấy loại đường, nấu đến khi nước đường sền sệt, hoa quế điểm xuyết trong đó vô cùng đẹp mắt. Mật hoa quế như vậy dù có lấy ra ăn kèm với cháo hay là kèm cùng điểm tâm đều thơm nức mũi.

Lấy hoa quế kết hợp với sữa dừa làm thành thạch sữa dừa, thạch sữa dừa động cái là rung rung trong suốt, chỉ riêng vẻ ngoài thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Còn có hoa quế làm thành ngó sen gạo nếp hoa quế, hương vị miễn bàn, ngon biết bao.

Thời Nhiễm nghĩ tới thì chảy cả nước miếng luôn rồi.

Đợi đến hai ngày trước tết Trung thu, mùa bánh Trung thu của Thời Nhiễm chính thức được tuyên bố kết thúc. Cô phát mấy hộp bánh Trung thu cho nhân viên nhà mình, hơn nữa còn tặng thêm mỗi người một phần gạch cua vừa mới ra mắt.

Thời Nhiễm cũng đóng quán ăn, chuẩn bị ăn Tết.

Chị Linh cẩn thận, mấy tháng vừa rồi, cô ấy phát hiện Thời Nhiễm không nhắc tới người thân, cũng không nhắc tới cha mẹ, trong lòng cũng có một ít suy đoán.

Chỉ là những lời này khó mở lời nói được, chị Linh dứt khoát đưa ra lời mời với cô.

“Nhà chị đông người, em đến nhà chị ăn Tết đi.”

Trong lòng Thời Nhiễm cảm động nhưng vẫn từ chối.

Ngày cả nhà đoàn viên tốt lành, không có lý gì mà mình lại chen vào.

Ngược lại là Tiểu Mai, im lặng không nói gì, nhưng đợi đến khi chị Linh và Mục Phi đều đi rồi, cô ấy mới nhỏ giọng nói với Thời Nhiễm: “Chị Tiểu Nhiễm, Trung thu này em có thể tới chỗ chị ăn cơm không?”

Gia đình chị Linh đông người như vậy, Thời Nhiễm đương nhiên không muốn. Nhưng đổi thành Tiểu Mai thì Thời Nhiễm sẽ không còn băn khoăn gì nữa.

“Có thể, đến lúc đó em đưa ông Giả cùng đến nhé, chúng ta cùng đón tết Trung thu.”

Đợi đến ngày Tết Trung thu, điều khiến Thời Nhiễm không nghĩ tới chính là, người tới không chỉ có ông Giả và Tiểu Mai, mà cả dì Vương và Tráng Tráng cũng tới.

Dì Vương ngoài miệng thì oán giận: “Mẹ nó nói là nhân dịp ngày lễ đi du lịch, nói là bảo dì cũng đi đi, dì còn lâu mới đi, ngồi máy bay là đầu ong hết cả lên.”

Tráng Tráng chân ngắn chạy một đường đến bên chân Thời Nhiễm, ôm lấy chân Thời Nhiễm bắt đầu báo cáo: “Hôm nay bà nội cho em ăn món cá khó ăn cực kỳ luôn!”

Dì Vương nhún vai: “Dì đã nói là không biết làm, nó cứ nhất định muốn ăn, ăn xong còn nói dì làm không ngon.”

Thời Nhiễm nhịn cười: “Vậy em đi dọn ghế trước được không? Lát nữa chúng ta ăn cơm, có cá chép lớn ngon lắm!”

Lúc này Tráng Tráng thay đổi biểu cảm trong nháy mắt, vui vẻ đi dọn ghế.

Ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, Thời Nhiễm bày một bàn tròn lớn ở giữa sân, bầu trời tứ hợp viện quang đãng, có thể thấy vầng trăng sáng treo trên không trung.

Tiểu Mai giúp Thời Nhiễm, Tráng Tráng mang ghế ra xong bèn đến gần trêu Tiểu Nhị. Cầm bánh Trung thu trong tay trêu Tiểu Nhị xoay vòng. Nửa năm này Tiểu Nhị được ăn uống no nê, thỉnh thoảng Thời Nhiễm còn hầm chút canh xương cho nó, nuôi một chú cún nhỏ thành một chú chó rắn chắc.

Hình thể tăng lên, Tiểu Nhị hình như cũng vô cùng thông minh, chưa từng bại trận ở chuyện nhận người.

Khách hàng thường xuyên qua và hàng xóm láng giềng, Tiểu Nhị nhìn thấy từ xa sẽ vẫy đuôi, đổi thành người lần đầu tiên tới, ở ngoại viện còn tốt, còn đi vào nội viện thì có thể nghe thấy tiếng Tiểu Nhị kêu.

Ông Giả mỉm cười nhìn sân nhỏ náo nhiệt, mới có lát mà Tiểu Nhiễm đã chuẩn bị xong.

 

Loading...