Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 126

Cập nhật lúc: 2025-02-03 22:07:59
Lượt xem: 105

Khoảng thời gian này, dì Vương biết rõ tay nghề của Thời Nhiễm rất tốt, nếu không thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn mà trả hết tiền số tiền nợ do sửa chữa được.

Trong lòng Thời Nhiễm vẫn luôn tồn tại chuyện này, nghe vậy đáp: “Đợi đến Quốc Khánh đi dì, trong kỳ nghỉ Quốc Khánh thì có thể bắt đầu sửa chữa.”

Thời gian này tiền bán bánh Trung thu rất khả quan, nguyên liệu Thời Nhiễm dùng được đảm bảo, cũng không tốn quá nhiều tiền cho việc đóng gói, nên lợi nhuận cũng không ít.

Tính ra thì để sửa chính phòng và sương phòng phía đông chắc là đủ.

Thời Nhiễm hăng hái bừng bừng lên kế hoạch với dì Vương: “Nhà hàng nhỏ phía trước không thay đổi, chính phòng với sương phòng phía sau, con chuẩn bị sửa sang lại làm phòng tiệc.”

Lúc trước Lục Phát từng châm chọc, nói nơi này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là không tiện dẫn khách đến.

Quầy hàng nhỏ là một chuyện, mấu chốt là không đủ riêng tư, nói chuyện trong nhà hàng nhỏ, mấy bàn xung quanh đều có thể nghe thấy.

Hơn nữa trước khi Thời Nhiễm làm tiệc đều coi như mình làm chủ nhà, điều này cũng không tiện. Nếu như nội viện có thể tu sửa, thì đến lúc đó có thể ở trong phòng tiệc cách xa mấy nhà hàng nhỏ, có thể nhận được những buổi tiệc không lớn lắm.

Dì Vương cũng thấy không tệ, nhưng lại hỏi đúng một điểm mấu chốt: “Vậy con ở đâu?”

Để sương phòng phía tây ra, cô không còn chỗ ở rồi.

Thời Nhiễm đã nghĩ tới vấn đề này từ trước, chỉ về phía sau chính phòng: “Thế không phải còn có phòng ở phía sau sao ạ?”

“Con có nhìn qua rồi, dãy nhà sau có chừng mười gian phòng, đến lúc đó cũng sửa luôn.”

Xà của chính phòng và sương phòng phía đông đều rất tốt, cũng không tốn thời gian sửa chữa lắm, nhưng dãy nhà sau rách nát hơi nhiều, nghĩ rằng đó cũng là một việc lâu dài.

Thời Nhiễm tính trước tu sửa một hai gian trước, còn lại thì cứ từ từ tu sửa.

Dì Vương thấy cô tự có chủ ý của mình, lòng cũng yên tâm hơn.

Một cô nhóc như vậy, tuy rằng tay nghề tốt, nhưng một mình ở trong viện lớn như vậy, cũng không nhắc tới người nhà, nghĩ cũng thấy có chút đáng thương. Cũng không biết lúc ăn Tết có ai còn nhớ tới cô hay không.

Cùng là tết Trung thu, một thành phố cách thành phố B ngàn dặm, đúng là vẫn có người nhắc tới Thời Nhiễm.

Dì Quách Mai của Thời Nhiễm bưng thức ăn lên bàn, tức giận kêu người đàn ông ăn cơm.

“Ăn cơm! Đừng có ở đó mà lề mề!”

Giọng Quách Mai ác ý gọi người đàn ông một tiếng, rồi xoay người đến cửa phòng ngủ gọi con trai: “Tiểu Kiệt, ra ngoài ăn cơm!”

Thời Hướng Đông nhìn thức ăn trên bàn, có hơi không vui: “Dù sao cũng là ăn Tết, ít nhất cũng phải làm cho ra hồn.”

Con trai Thời Kiệt đi dép lê còn đang ngái ngủ vừa nhìn đồ ăn trên bàn thì thấy dạ dày no rồi: “Con không ăn.”

Nếu người đàn ông nói câu gì, Quách Mai cũng chẳng hề phản ứng, thích ăn thì ăn. Hôm nay bà ta thua nhiều ván bài lắm rồi, nào có tâm tư gì đi hầu hạ cái nhà này.

Nhưng con trai thì không giống vậy, Quách Mai quắc mắt, tức giận đứng dậy nói: “Mẹ đi nấu thịt heo lần hai.”

Trên bàn bày có hai món ăn khô khan, một là thịt heo thái lát còn dư lại từ bữa trưa, cho thêm khoai tây vào xào, bề ngoài thì đen thui, làm cho người ta chán ngấy. Còn món khác thì chính là xào mấy loại rau với nhau, nói chung là trong nhà còn dư loại rau nào thì cho vào xào hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/126.html.]

Đúng là có hơi keo kiệt.

Quách Mai vào bếp bận rộn, Thời Hướng Đông và Thời Kiệt đều nghiêng người nằm trên sô pha xem ti vi.

Nhìn một lát, Thời Hướng Đông đột nhiên hỏi: “Tiểu Nhiễm gọi điện thoại về chưa?”

Ông ta chỉ thuận miệng hỏi, cơn giận của Quách Mai khi hôm nay thua tiền vẫn còn tồn tại, thừa dịp đề tài được nhắc đến mà phát ra.

Quách Mai giơ muỗng đứng ở cửa phòng bếp, khí thế hung hăng như một khẩu súng: “Ông còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Cháu gái tốt của ông, từ khi đến thành phố B, trừ ba tháng đầu mới đến nơi còn biết mà gọi điện thoại về. Sau đó mấy tháng này cứ như đã c.h.ế.t vậy, ngay cả một lá thư cũng không có!”

“Ông nói xem, nói thế nào thì nói tôi cũng đã quản ăn quản uống cho nó nhiều năm như thế, nó thì hay rồi, vừa đi xa cái là như mọc cánh bay, kêu thế nào cũng không được.”

“Nếu nói con gái coi sự nghiệp làm trọng, bảo là bàn chuyện làm ăn với người khác, mà ngay cả thời gian để gọi điện thoại về cũng không có.”

“Còn nữa, trước khi đi đã nói là mỗi tháng phải gửi tiền lương về, ông xem đã bao lâu rồi, đừng nói gửi tiền lương, ngay cả tiền lương của nó là bao nhiêu tôi cũng không biết.”

“Ông trời ơi, sao tôi lại gả cho cái nhà này cơ chứ, lớn thì không chịu tranh giành, nhỏ thì là đứa vô ơn.”

Quách Mai cằn nhằn mắng cả nửa ngày, cho đến khi ngửi thấy mùi khét trong nồi mới kêu lên một tiếng.

Thời Hướng Đông bị vợ chỉ mặt mắng, mắng xong ông ta trông như không có việc gì, ngược lại nắm được trọng điểm: “Bà nói nửa năm nay Tiểu Nhiễm không gọi điện thoại về, vậy phí hợp đồng mà bên công ty nói đâu? Không phải bảo nửa năm gửi một lần sao?”

Nói tới chuyện này, Quách Mai lại càng tức giận, “bụp” một tiếng vứt miếng thịt hầm cháy xém lên bàn, trên mặt đều là nét mỉa mai: “Còn nói nữa, tháng trước tôi gọi điện thoại qua hỏi, số đó bây giờ không kết nối được.”

Thời Hướng Đông: “Không kết nối được?”

Quách Mai trước giờ chẳng hề cho người đàn ông không biết tranh giành này chút mặt mũi nào: “Không liên lạc được, tôi gọi xong thì nói ngay với ông, lẽ nào ông không để trong lòng sao?”

Thời Hướng Đông nhíu mày: “Vậy Tiểu Nhiễm cũng không thể cứ ở bên ngoài được? Công ty của nó chắc không có vấn đề gì.”

Quách Mai vốn đã có nhiều suy nghĩ, điện thoại không gọi được thì bà ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, suy đoán lớn nhất đó là hồi trước Thời Nhiễm ký hợp đồng với công ty kia có khả năng là một công ty không sạch sẽ gì.

Lúc này nghe Thời Hướng Đông nói muốn tìm Thời Nhiễm về, Quách Mai trợn trừng mắt: “Được thôi, ông đi đi, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, điện thoại ông còn không có, ông nghĩ rằng tự mình có thể tìm được sao? Hơn nữa, cho dù có tìm được, thì ông tính thế nào? Hợp đồng ký mười năm, ông có gan thì đi mà đưa cháu gái ông về.”

Tuy rằng Quách Mai oán giận Thời Nhiễm không gửi tiền về, nhưng bà ta cũng không cố chấp muốn tìm Thời Nhiễm về, dù sao cũng không phải con ruột. Nếu bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng chẳng liên quan đến người dì như bà ta.

Thời Hướng Đông nhíu mày chặt hơn: “Thế không tìm nữa à?”

Quách Mai: “Ông đi mà tìm! Tự mình đặt vé đi!”

Thời Hướng Đông thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn không nói lời nào.

Chỉ là ông ta không nói, thì Quách Mai nói.

Trong lòng Quách Mai tuy rằng sợ bên Thời Nhiễm có nguy hiểm gì, nhưng bảo bà ta buông tha hoàn toàn cho đứa cháu gái Thời Nhiễm này, bà ta có hơi tiếc.

Một trăm nghìn đồng mà công ty kia hứa làm phí hợp đồng vẫn chưa đưa hết kìa!

Hơn nữa, Thời Nhiễm lớn lên xinh đẹp, giới thiệu cho bất kỳ đối tượng nào ở quê cũng có thể lấy được khoản sính lễ không hề thấp.

Quách Mai nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói: “Đợi qua Quốc Khánh đi, còn không liên lạc được thì chúng ta đến thành phố B tìm nó.”

Loading...