Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 131

Cập nhật lúc: 2025-02-04 08:39:30
Lượt xem: 67

Người của đội thi công ăn cũng không ngẩng đầu lên, đến cuối cùng ai nấy cũng đều no căng bụng.

“Bà chủ nhỏ tay nghề đúng thật là rất tuyệt, mùi vị món mì yến mạch này rất chuẩn.”

Thời Nhiễm khiêm tốn nói: “Tôi cũng là học hỏi từ những người khác.”

Vùng Tây Bắc còn có thể dùng mì tạo thành hoa, cô cũng chỉ là học được đôi chút.

Ăn xong mì yến mạch, người của đội thi công càng có thêm động lực. Tuy nói là ngày lễ mười một cũng phải làm việc, nhưng công ty trả tiền nhiều, hơn nữa ăn cũng ngon ngon, đương nhiên mỗi cũng đều người nhiệt tình hơn.

Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, đến ngày thứ tư, sáng sớm Thời Nhiễm rời giường bỗng cảm thấy mí mắt giật giật, yên lặng niệm hai câu “Mắt trái giật tiền vào, mắt phải giật mê tín dị đoan.”

Mà hôm nay Trại Linh cũng rất kỳ lạ, sáng sớm vừa rời giường đã bắt đầu kêu. Nói mãi cũng không được.

Thời Nhiễm lẩm bẩm: “Đã sang thu rồi, sao lại còn gọi xuân chứ... Chẳng lẽ thật sự nên đi chặt một đao sao...”

Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.

“Xin chào, xin hỏi Thời Nhiễm có ở đây không?”

54. Chương 199: Không Có Ăn 1

Ngày đầu tiên của kì nghỉ Quốc Khánh, gia đình Quách Mai đã đến thành phố B. Sau khi đến nơi, Quách Mai và Thời Hướng Đông vội vàng đi tìm người môi giới lúc trước, còn Thời Kiệt thì cà lơ phất phơ đi dạo loanh quanh mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng.

Quách Mai và Thời Hướng Đông phát hiện ra tòa nhà văn phòng đã đổi tên, công ty ký hợp đồng với Thời Nhiễm đã tuyên bố phá sản.

Quách Mai gấp áo khoác lại, nghiêm nghị nói: “Tôi nói rồi mà, cháu gái ông mưu mô lắm. Ông nhìn đi, chỗ này đã đóng cửa rồi, nó bỏ đi cũng không nói với chúng ta. Nó không muốn bỏ tiền cho chúng ta nữa rồi!”

Quách Mai chỉ hận rèn sắt không thành: “Lúc đấy tôi đã nói rất nhiều rồi nhưng cũng vô dụng, nếu ông nói nó phải đưa một nửa tiền lương của nó để trả phí nuôi nấng thì có phải ổn rồi không! Hai vợ chồng chúng ta vất vả nuôi nó thì đòi tí tiền bồi thường không được à? Ông nhìn đi, nó chạy tới cái thành phố lớn này, ý đồ phản nghịch đã rõ. Tôi mặc kệ, lần này tìm được nó, nhất định tôi phải đưa nó về quê cho nó gặp mặt nhà chồng.”

Thời Hướng Đông đang hút thuốc, ông ta cau mày nói: “Bây giờ bà nói thì làm được gì? Không phải là vì bà không tìm được người à?”

Người cũng đi rồi, nói cũng chỉ cho không khí nghe.

Thời Hướng Đông cũng có chút hối hận: “Biết thế tôi đã không đưa chứng minh thư cho nó.”

Sau khi có chứng minh thư, con nhóc này muốn đi đâu thì đi, chẳng lẽ ông ta phải đi báo công an để tìm nó sao?

Quách Mai cảm thấy không ổn: “Nếu vậy thì báo công an đi. Nó là người lớn rồi, chúng ta là người thân của nó, chẳng lẽ không nên biết nó đang ở đâu? Đúng là tưởng bở, nó thì cơm ngon rượu say còn gia đình chúng ta nó muốn vứt đi à?”

Quách Mai mặc kệ, bà ta thấy mình lỗ to rồi.

Thời Nhiễm rất xinh, trước khi vào đại học đã có người hỏi cưới, pháp luật quy định hai mươi tuổi mới được kết hôn nhưng ở cái địa phương nhỏ như thế này có rất nhiều người cưới trước rồi mới đi đăng ký sau.

Cuối cùng Thời Hướng Đông vẫn ngăn lại, ông ta nói Thời Nhiễm đỗ đại học rồi, không đi học thì không ổn lắm, cô nên có công việc đàng hoàng, xung quanh là mấy nhà hàng xóm đã mấy chục năm, để họ nói chú dì không cho cháu đi học thì cũng không hay.

Quách Mai nghỉ học đại học vài năm, Thời Nhiễm có thể tìm được nhà chồng tốt hơn nên cũng đồng ý.

Nhưng mà về sau không phải có người chuyên săn ngôi sao mới đến tìm bà ta sao? Quách Mai lại đổi ý, cho Thời Nhiễm đến thành phố B, mọi người ai cũng nói livestream là ngành công nghiệp mặt trời, làm tốt thì thu nhập một năm lên đến sáu bảy con số.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/131.html.]

Với dã tâm như thế, Quách Mai đã cho Thời Nhiễm đi.

Ai ngờ người đã chạy mất như diều mất dây.

Bà ta tính toán hết rồi nhưng bây giờ cũng chẳng còn gì.

“Chúng ta đi báo nguy đi, mấy tháng nay không có tin tức của nó, chúng ta báo công an được rồi.”

Lần này Quách Mai vượt đường xá xa xôi tới đây, nhất định phải có kết quả.

Thời Hướng Đông đang hút thuốc, ông ta thấy hơi lưỡng lự. Theo lý thuyết thì nên đi báo cảnh sát nhưng chưa chắc họ đã tìm được, đã lâu Thời Nhiễm không liên lạc với ông, nó cũng trách ông à?

Trong lòng Thời Hướng Đông như đang đánh trống. Lúc ở nhà, ông ta và Quách Mai đã thương lượng với nhau, Quách Mai đóng vai người tốt còn ông ta sẽ đóng vai phản diện.

Lúc nào cũng ép nó quá thì không được, ép quá thì nó không nghe, không ép thì cũng không được, ông ta nuôi cháu gái mười tám năm cũng không phải vô ích.

Con trai sau khi tốt nghiệp thì phải cưới vợ ngay, có nhiều chỗ cần tiêu tiền, nếu không ép Thời Nhiễm thì lấy đâu ra tiền mua nhà cưới vợ cho con trai bây giờ?

“Được rồi, báo công an đi.”

Khi đến đây, Thời Hướng Đông đã cầm theo ảnh của Thời Nhiễm. Thời Hướng Đông và Quách Mai lập tức đi đến đồn công an.

Cứ tưởng mấy ngày nữa đồn công an mới tìm được người, hai vợ chồng còn nói nếu không thì một người về trước, một người ở đây được rồi. Dù sao bây giờ đang là kỳ nghỉ Quốc Khánh ở thành phố B nên một ngày ở trong khách sạn cũng tốt rất nhiều tiền.

Kết quả là tối hôm đó bọn họ nhận được một cuộc gọi, công an nói rõ, người cần tìm ở ngay chỗ này nhưng họ không gọi được và không có ý kiến của người đó thì họ không thể nói người đó đang ở đâu được. Sau khi cân nhắc bọn họ là người thân, lo lắng cho sự an toàn của cháu gái nên người trong đồn công an quyết định gọi báo bình an cho hai vợ chồng họ.

Thời Hướng Đông đen mặt, cứ tưởng báo công an thì sẽ tìm được Thời Nhiễm, ai ngờ công an lại xử lý như vậy, chỉ cần xác nhận an toàn là được, muốn gặp người kia thì cũng phải có sự đồng ý của đối phương. Nếu bọn họ không muốn đi, cứ đưa địa chỉ đây, chẳng kẽ hai vợ chồng còn trách mấy người công an à?

Quách Mai tức giận ném chăn của khách sạn xuống đất, bà biết ngay mà! Rõ ràng con nhỏ đó cố ý!

Có chỗ đứng ở thành phố B thì lập tức cắt đứt liên lạc!

Là bà ta mù quáng nuôi nấng nó mười tám năm nay!

Lúc hai vợ chồng đang ở ngõ cụt thì bước ngoặt đã tới.

Mấy ngày nay Thời Kiệt mặc kệ cha mẹ đi khắp nơi tìm người dưới ánh mặt trời, cậu ta bận rộn đi thăm quan các danh lam thắng cảnh để tìm đồ ăn và check in để khoe lên vòng bạn bè.

Sau một hồi, vòng bạn bè của cậu ta sôi nổi hơn hẳn, một ngày cậu ta có thể đăng hơn hai mươi bài viết.

Sau đó, một người bạn của cậu ta đã để lại bình luận.

“Lần này đến thành phố B, nhất định anh Kiệt phải tới quán ăn tứ hợp viện nổi tiếng trên mạng kia. Nghe nói đó là quán ăn thần bí nhất thành phố B. Bà chủ đẹp lắm, có thể sánh với mấy minh tinh lớn luôn kìa.”

Thời Kiệt trả lời: “Thật sao?”

“Thật mà! Cô ấy đẹp lắm! Nghe nói tay nghề của cô ấy cũng khá tốt.”

Thời Kiệt vào nhắn tin riêng với người này: “Nào nào, anh sẽ đến nhà hàng này giúp cậu, mau gửi địa chỉ cho anh.”

Loading...