Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 134
Cập nhật lúc: 2025-02-04 08:59:46
Lượt xem: 95
"Ngày mai chúng ta lại đi một chuyến, đến lúc đó Tiểu Kiệt hãy lén mang theo một cái camera."
Thời Hướng Đông vừa mới suy nghĩ ra, ông ta không thể ngồi khoanh tay chờ c.h.ế.t được. Chẳng phải trước đây Thời Nhiễm là người nổi tiếng mạng hay sao? Cư dân mạng rất ghét những người nổi tiếng kiểu này, ông ta đến đó để tìm ăn chửi lần nữa, rồi để Tiểu Kiệt quay hết lại.
Thực ra thì điều mà Thời Hướng Đông sợ nhất không phải là Thời Nhiễm sẽ kiện họ để đòi lại tất cả mọi thứ, mà là sợ Thời Nhiễm sẽ làm to chuyện. Ông ta tầm tuổi này rồi không thể không có công việc, con trai còn phải lấy vợ và sinh sống tại địa phương, nhỡ như bị gắn cái mác ăn chặn tuyệt hậu* thì sau này khó mà lo liệu.
*Ăn chặn tuyệt hậu: Tuyệt hậu với nghĩa hẹp là chỉ gia đình không có con trai nối dõi. Ăn chặn tuyệt hậu là hành vi chiếm đoạt hay chia cắt phần tài sản thừa kế vốn thuộc về thế hệ sau của gia đình tuyệt hậu đó.
Thời Hướng Đông cùng vợ và con thảo luận chi tiết với nhau một lần, dự định để cho Quách Mai nhận mọi lỗi lầm, nói là Thời Hướng Đông hoàn toàn không biết gì cả. Đến lúc đó chỉ cần Thời Hướng Đông tỏ thái độ nhận lỗi, bày tỏ rằng mình cũng bị Quách Mai lừa là chuyện này có thể bưng bít cho qua.
Quách Mai bĩu môi: "Lại là tôi."
Bao năm qua đều đi theo một kịch bản như thế, chơi không biết chán.
Cứ như vậy, một nhà ba người ôm mộng ước đó đi ngủ.
Thời Nhiễm đã dành cả buổi sáng để tập thể dục cơ miệng với gia đình bác cả nhưng tâm trạng của cô vẫn không bị ảnh hưởng.
Trong mấy tháng sau khi xuyên vào thế giới này, cô gần như đã hoàn toàn quen với thân phận hiện tại của mình. Hơn nữa, những gì đã xảy ra với nguyên chủ khiến Thời Nhiễm tiêu tan bớt hoài niệm với gia đình nguyên chủ của mình.
Cha mẹ cô cũng ly hôn và mặc kệ cô thế nào, may mà cô không gặp phải loại người thân như thế.
Thời Nhiễm đi đến hiên nhà, nhóm công nhân vẫn đang bận rộn, vừa rồi tranh chấp trước cửa cũng không gây chú ý đến bọn họ. Ngược lại là Trại Linh, con mèo đang cọ toàn thân vào ống quần Thời Nhiễm thì đặc biệt không có phong thái gì cả.
Thời Nhiễm gãi gãi cằm anh, Trại Linh còn đang ra sức chui vào vòng tay Thời Nhiễm.
Trong khoảng thời gian này, Thời Nhiễm đã nuôi dưỡng anh rất tốt. Một chiếc mèo Trại Linh lông bồng bềnh với ý đồ muốn nhét bản thân mình vào vòng tay Thời Nhiễm để chọc cô vui vẻ, nào ngờ phát hiện ra...
Mình béo.
Thời Nhiễm nhìn con lợn kêu tiếng mèo đang trưng vẻ mặt không thể tin được kia, cô bật cười thành tiếng.
"Không béo, không có béo đâu, buổi tối chúng ta ăn ít lại chút là được."
Trại Linh khiếp sợ, mình béo sao?
Anh được sinh ra ở dạng linh thể, vậy vì sao lại béo?
Thời Nhiễm nhìn cũng vui, bèn chụp lại một bức ảnh với khuôn mặt mèo bị sốc của anh, đặt thành ảnh đại diện của mình.
Trại Linh còn “meo meo” mấy tiếng rồi nhanh chóng chạy vút đi vào giữa công trình.
Bận đến giữa trưa, Thời Nhiễm làm một nồi hầm áp suất rau củ.
Thịt ba chỉ bôi trơn nồi, sườn chặt thành từng khúc, đậu cô ve, khoai tây và ngô đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Hầm đến khi sườn heo mềm đi thì sẽ cho rau lên trên mặt, Thời Nhiễm còn làm thêm hai cái bánh mì cực to phủ lên lớp rau và chờ cho rau bên trong chính.
Nhóm công nhân ngửi thấy mùi thì bắt đầu rục rịch.
"Thơm quá! Ôi trời, làm gì vậy chứ!"
"Chúng ta có thể làm việc ở đây lâu hơn được không? Tay nghề của bà chủ nhỏ này thật sự rất tốt."
"Hai ngày trước tôi mang về nhà một ít mì xào mà chúng ta đã ăn, con gái tôi đã khen rất ngon."
"Đang suy nghĩ cái gì thế? Người ta mở quán, không thể nào kéo dài kỳ hạn công trình được, đến lúc đó thì dắt vợ con đến ủng hộ cũng được mà."
"Đúng vậy, năm nay vợ con tôi sẽ đến thành phố B ăn Tết, không biết ở đây có mở bán bữa cơm Tất niên không nữa."
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/134.html.]
Khi Thời Nhiễm nói "Ăn cơm thôi", các công nhân cũng nhanh chóng dừng cuộc trò chuyện, tất cả mọi người lấy bát đĩa đi đến ngồi quanh cái nồi to bên trong phòng bếp.
Hiện tại vẫn chưa khai trương, mỗi lần Thời Nhiễm nấu đồ ăn trong nồi to thì các công nhân đều nói không cần dọn ra tới phía ngoài, dù gì phòng bếp cũng rộng nên ăn ngay trong này vẫn được.
Thời Nhiễm cắt đôi hai cái bánh để lấy ra ngoài, trong nồi lớn rực rỡ đủ loại, một nồi rau củ đầy ắp, nhìn thôi đã thấy no bụng.
Sườn heo vàng óng váng theo một ít bóng mỡ, khoai tây hầm đến độ nở vừa đều, ngô cũng thấm nước dùng. Phần đậu cô ve điểm xuyết thêm trong đó, thịt ba chỉ hơi cháy xém bên ngoài càng làm tăng thêm độ rực rỡ.
Tất cả mọi người bất giác nuốt nước bọt.
Thời Nhiễm thả vào nồi hai cái muôi lớn, ai muốn ăn thì có thể tự múc. Còn phần bánh mì thì được chấm vào nước hầm, phối với rau và thịt trong nồi, tất cả mọi người đều ăn vô cùng thỏa mãn.
Thời Nhiễm vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài, Tiểu Nhị đang vùi đầu ăn cặm cụi ở chỗ cổng, Thời Nhiễm múc cho nó một muôi thức ăn. Trước đây Tiểu Nhị vốn được cho ăn bằng thức ăn chó, nhưng nó đã ăn quen với tay nghề của Thời Nhiễm, nên giờ Tiểu Nhị hoàn toàn không thích thức ăn chó nữa. Thời Nhiễm chỉ có thể cho nó ăn một số món ít muối, ngẫu nhiên mới cho nó ăn món thịt.
Hôm nay chính là thời điểm được ăn thịt, Tiểu Nhị ăn đến cả cái đầu chó đều vùi hết vào bát.
Thời Nhiễm buồn bực, thời điểm này Trại Linh chắc chắn đã chờ sẵn ở cửa bếp rồi.
Nhưng sao hôm nay lại chẳng thấy đâu chứ?
Có khi nào cảm thấy mình quá béo nên kiêng ăn để giảm cân không?
Thời Nhiễm chừa lại cho Trại Linh một phần, các công nhân ăn xong rồi thì quay lại tiếp tục công việc, Thời Nhiễm dời một cái ghế dựa ra ngồi chờ Trại Linh ở trước cửa.
Bỗng nhiên, Thời Nhiễm trông thấy một bóng người xuất hiện ở góc đường.
Về cơ bản thì một người qua đường bình thường sẽ không khiến Thời Nhiễm phải ghi nhớ, nhưng mà người này thật sự rất anh tuấn.
Lông mày lưỡi kiếm, thân cao dáng thon và đặc biệt là đôi mắt sáng ngời.
Thời Nhiễm lại nhìn anh chàng đó thêm lần nữa, còn người kia lại thân thuộc đi thẳng đến chỗ cô.
"Hi!"
Thời Nhiễm chỉ chỉ vào mình: "Cậu chào tôi à?"
Cậu chàng hơi khó chịu lại pha thêm chút tính thối: "Bây giờ tôi còn béo hay không?"
Thời Nhiễm: ...
Mặc dù bây giờ khó có chuyện gì có thể khiến cô kinh ngạc nhưng giọng điệu này, thái độ này của đối phương...
Nó cũng rất mèo.
"Trại Linh?"
Trại Linh dường như còn chưa điều chỉnh tâm trạng của mình xong, còn tưởng rằng mình đang nằm trong lòng Thời Nhiễm, khi nghe thấy tên của mình thì dán lên người Thời Nhiễm: "Sao?"
Thời Nhiễm lùi về phía sau một bước tránh ra: "Cậu cậu cậu cậu... cậu đừng dựa sát lại đây!"
Tuy lúc làm mèo con lúc nào cũng dựa vào người nhưng bây giờ một người trưởng thành sống sờ sờ xuất hiện trước mặt như vậy, Thời Nhiễm nghĩ về những ngày đêm mình hít mèo...
A thật là xấu hổ!
Những sinh vật không phải con người như các người không cảm thấy xấu hổ sao?
Trại Linh dùng hành động chứng minh hắn quả thực không cảm thấy như vậy.
Anh lắc lắc đầu, phô bày thân thể của mình: "Thế nào? Tôi không mập chứ?"