Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 135
Cập nhật lúc: 2025-02-04 09:01:24
Lượt xem: 87
Thời Nhiễm cạn lời nhìn anh, anh quan tâm việc nói mình mập nhiều đến chừng nào chứ.
"Không mập! Đừng hỏi nữa! Biến trở lại nhanh lên đi!"
Trả mèo của tôi lại cho tôi mau!
Trại Linh rất kiêu ngạo: "Không!"
Anh vừa mới phát hiện làm người tốt hơn nhiều so với làm mèo. Lúc làm mèo luôn khó tránh khỏi bị Thời Nhiễm đẩy qua đẩy lại, có đôi khi mình muốn cô ôm, cô lại còn ghét bỏ, nói nóng muốn c.h.ế.t nên không muốn ôm.
Bây giờ biến thành hình người cũng rất tốt, mình có thể ôm ngược lại Thời Nhiễm.
Anh cũng sẽ không ghét bỏ ôm người quá nóng đâu.
Thời Nhiễm kịp thời ngăn ý tưởng nguy hiểm của Trại Linh lại: "Không được dựa sát lại đây!"
Vốn dĩ có thể an ủi mình đây là một con mèo con, nhưng bây giờ đối phương có một đôi mắt sâu thẳm, trong con ngươi màu đen còn mang theo một chút màu xanh nhạt, sao cô có thể tự nhủ với mình rằng đây chính là con mèo của mình chứ?
Trại Linh hơi tủi thân: "A."
Nhưng thân thể anh lại rất nghe lời.
Thời Nhiễm đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nghiêm túc nói rõ ràng một, hai, ba nhược điểm khi làm người và một, hai, ba ưu điểm khi làm mèo cho anh.
Trại Linh mất kiên nhẫn cử động tai: "Nhưng tôi... không thể biến trở lại!"
Sau khi bị Thời Nhiễm chê mập, trong cơn tức giận, anh đã chạy ra ngoài, sau khi chạy ra ngoài thì đến chùa Thiên Linh, đây cũng là địa điểm thường trú gần nhất của anh, không bao lâu sau anh phát hiện toàn thân mình nóng lên, ngay sau đó thì biến thành người.
Trại Linh rất vô tội: "Tôi không thể biến trở lại."
Anh cảm thấy như vậy cũng tốt, sau khi thành người, anh có thể nhìn xa và đi nhanh hơn, mặc dù không thể leo cao trèo thấp nhưng tầm nhìn lại bỗng chốc được mở rộng.
Thời Nhiễm không bao giờ ngờ tới cô đã mất con mèo của mình chỉ vì phàn nàn về việc nó mập.
"Vậy thì cậu ngoan chút đi, đừng chạy lung tung, cũng đừng cọ lên người của người khác. Cậu có biết loại người như cậu nếu bị phát hiện sẽ như thế nào không?"
Vẻ mặt Trại Linh coi thường: "Như thế nào?"
Thời Nhiễm: "Sẽ bị nhốt lại không cho ăn cơm!"
Trại Linh cũng không sợ bị người bắt, người có thể bắt được anh quá ít, nhưng không cho anh ăn thì sẽ rất nghiêm trọng! Như vậy chẳng phải anh sẽ không được ăn những món ngon mình thích hay sao?
"... Tôi đói rồi."
Không nhắc tới ăn thì không sao nhưng vừa nhắc đến, anh mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ bữa trưa.
Thời Nhiễm cam chịu số phận của mình đưa anh về, như người xưa có câu, một khi đã nuôi thú cưng thì phải nuôi nó cả đời, không thể vứt bỏ.
Mặc dù thú cưng cao 1m8 có hơi đáng sợ, nhưng là một người chủ tốt thì không thể bỏ rơi nó.
"Đây, đồ ăn cho bữa trưa."
Trại Linh không ngại việc mình có hơi mát mẻ, ăn vô cùng ngon miếng. Anh có ngoại hình ưu tú, đôi mắt lại càng đẹp hơn, mang theo chút lạnh lùng, ngũ quan cũng sắc nét nhưng động tác lại mang theo sự lười biếng...
Thời Nhiễm lén nhìn Trại Linh, ôm n.g.ự.c muốn ói ra máu.
Anh thực sự rất Trại Linh, rất mèo, không khác mấy với hình tượng ban đầu của anh.
Trại Linh quét sạch thức ăn rất nhanh, bỗng nhiên lại cảm thấy tủi thân: "Ăn chưa no."
Thời Nhiễm vốn đã ăn như mèo, sức ăn của Trại Linh và cô gần như nhau, một bát là đủ ăn, nhưng bây giờ anh đã trở thành một chàng trai cao lớn, chút ấy là không đủ.
Thời Nhiễm cam chịu số phận: "Muốn ăn cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/135.html.]
Lần đầu tiên, Trại Linh nhận ra làm người lại thoải mái như vậy: "Ăn cá!"
Lúc làm mèo tuy cũng có lộc ăn nhưng so ra vẫn kém bây giờ có thể gọi món!
Anh có thể gọi món mình muốn ăn mỗi ngày, cũng có thể ăn một món nhiều ngày!
Anh muốn nếm thử cả một trăm tám mươi loại cá!
Thời Nhiễm xắn tay áo lên: "Ăn như thế nào?"
"Làm mì cá!"
Trại Linh đi theo Thời Nhiễm được ăn không ít đồ ăn ngon, nuôi cái miệng đến nỗi kén ăn hơn không ít. Lúc trước Thời Nhiễm từng làm mì cá cho một bạn nhỏ mập mạp bị khó tiêu ăn, anh cũng đã ăn một miếng nhỏ.
Hương vị đó quả thực khiến anh phải nhớ thương.
Thời Nhiễm lấy một con cá vàng từ trong tủ lạnh ra: "Được rồi, ngồi đi."
Khi làm mèo, lúc Trại Linh bị ốm, anh thích ngồi xổm trong bếp xem Thời Nhiễm nấu ăn, nhất là món cá, anh giống như xem một chương trình phát sóng trực tiếp, vui vẻ đến muốn khò khè khò khè hai tiếng.
Thời Nhiễm đeo tạp dề, cắt con cá vàng thành lát, dùng d.a.o phay băm nhỏ cá, thêm chút thịt để trung hòa vị, băm đến nhuyễn ra rồi dùng dụng cụ ép cá đã băm nhuyễn vào trong nước sôi, nhìn có vẻ như đã xong làm mì cá.
Tiếp theo cô cho thịt cá vào xào chín, cho canh gà xuống dưới, cho mì cá vào trong bát canh gà rồi rưới thịt đã xào kỹ lên trên.
Một tô mì cá vàng dù chưa làm xong đã có thể ngửi thấy hương vị tươi ngon của cá và vị đậm đà của canh gà.
Trại Linh kích động đến mức ngồi không yên: "Xong chưa, xong chưa, xong chưa..."
Thời Nhiễm lấy một cái bát lớn ra, dọn bàn cho anh. Trại Linh gấp gáp không chờ nổi, nhưng lúc trước Thời Nhiễm có cách dạy mèo, hoàn toàn không để anh hình thành thói quen giành giật thức ăn, miễn là cái bát còn ở trong tay Thời Nhiễm thì Trại Linh sẽ không cướp lấy.
Thời Nhiễm đưa đũa cho anh: "Ăn đi!"
Trại Linh vội vàng dùng đũa gắp một miếng mì cá, sợi mì làm từ chả cá nguyên chất vừa mềm vừa dai, mùi vị tươi mới của thịt không thể cưỡng lại được, hương vị của canh gà hòa quyện vô cùng hoàn hảo...
"Ngon quá!"
Thời Nhiễm nở nụ cười, nghĩ lại thì đây cũng là một trải nghiệm kỳ diệu trong đời, cô vậy mà lại có thể nghe thấy mèo của mình chính miệng nói ăn ngon.
Một bát mì cá thơm mềm, miếng canh cuối cùng cũng rất thơm ngon, Trại Linh ăn xong vẫn cảm thấy chưa đủ nhưng Thời Nhiễm không làm nữa.
"Buổi tối còn ăn cơm nữa chứ."
Trại Linh đặt bát đũa xuống, thấy Thời Nhiễm đang bận rộn dọn dẹp phòng bếp, anh cũng chủ động ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Nhưng bây giờ Thời Nhiễm nhìn anh vẫn chưa quen, cần thời gian suy nghĩ xem nên thu xếp cho anh như thế nào nên đành phải đuổi anh ra ngoài: "Cậu đi xem người ta sửa nhà đi."
Trại Linh suy nghĩ một chút rồi đi ngay, đây là nhà của anh, lúc anh còn làm mèo đã không thích một số thiết kế của công nhân, đúng lúc bây giờ nói ra.
Đùa chứ, trên đời này làm gì có ai hiểu nên sửa căn nhà này như thế nào hơn anh?
Vì vậy, Thời Nhiễm còn chưa được yên tĩnh bao lâu thì công nhân đã chạy tới tố cáo: "Cô chủ nhỏ, cô xem một chút đi, chúng tôi không thể thực hiện phương án mà bạn trai cô nói..."
Từ kết cấu đến chạm trổ, phương án ban đầu của họ đã rất phức tạp rồi, bây giờ lại có thêm một kẻ gây rối.
Lúc này Thời Nhiễm vỗ đầu một cái mới nhớ ra, Trại Linh chẳng phải là trạch linh sao? Trước đó cô đã đoán ra được nhưng đối phương ở trong hình dạng một con mèo quá lâu nên cô đã quên mất thân phận này của anh.
Nhưng...
Bạn trai.
Thời Nhiễm giải thích: "Không phải là bạn trai!"
Người công nhân không tin, còn tưởng cô xấu hổ không dám thừa nhận: "Sao lại không phải chứ? Chính cậu ta cũng đã thừa nhận rồi. Cô mau qua xem một chút đi."
Thời Nhiễm đỏ mặt đi theo, khi đến nơi thì thấy Trại Linh đang cãi nhau với nhóm công nhân.