Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 139

Cập nhật lúc: 2025-02-04 09:18:07
Lượt xem: 116

Khi giáo viên phụ đạo gọi điện thoại tới, Thời Kiệt còn đang ủ rũ cụp đuôi thu dọn lại những đồ muốn mang đến trường học, giáo viên phụ đạo uyển chuyển truyền đạt lại ý kiến xử lý của trường học.

Thôi học.

Quách Mai giận không thể át, nhưng nội quy trường học đã viết rõ ràng, những học sinh có liên quan đến án kiện tụng lại tạo thành ảnh hưởng xấu trong phạm vi lớn như thế này, trường học có quyền buộc thôi học.

Đương nhiên là bạn gái của Thời Kiệt cũng rời đi.

Đồng thời, nhà xưởng quốc doanh nơi Thời Hướng Đông làm việc cũng gọi ông ta đến, đưa ra phương thức xử lý chính là đuổi việc.

Quách Mai đã sống thảnh thơi nhiều năm, hiện tại không chỉ phải nhổ ra tất cả những gì đã chiếm được, công việc học tập của chồng con cũng đều bị ảnh hưởng. Bà ta cả ngày oán giận mắng mỏ, ấy thế mà Thời Hướng Đông và Thời Kiệt cũng chỉ trích lẫn nhau.

Thời Hướng Đông oán giận Thời Kiệt không nói với ông ta đã tự tiện livestream, Thời Kiệt oán hận Thời Hướng Đông thân làm cha mẹ lại đi kéo chân sau cho cậu ta.

Cuộc sống gà bay chó sủa lại khốn cùng như vậy, trong tương lai gần dự kiến có lẽ vẫn sẽ tiếp tục đeo bám một nhà ba người bọn họ.

Giải quyết xong gia đình bác cả làm cho người ta phát ghét kia, tâm trạng của Thời Nhiễm đã tốt lên rất nhiều.

Cô còn ủy thác hết hộ khẩu và học tịch của mình cho luật sư, để đối phương giúp đỡ giải quyết, chưa được mấy ngày, hộ khẩu của Thời Nhiễm đã được tách ra độc lập, học tịch cũng đã được xử lý.

Kỳ nghỉ thứ mười một đã trôi qua, bởi vì có Trại Linh chỉ đạo, tiến độ sửa chữa nhanh hơn không ít, phòng chính và phòng phụ hai bên sườn trong cửa tiệm đều đã được sửa sang lại xong xuôi. Thời Nhiễm cũng dọn đến dãy nhà phía sau để ở. Dãy nhà phía sau nhiều phòng, vì thế Thời Nhiễm liền làm hàng xóm với Trại Linh.

Mấy gian phòng phía trước được Thời Nhiễm dùng bình phong lịch sự tao nhã ngăn lại, cách ra mấy gian phòng riêng, thành công từ chín gian phòng cách ra thành ba gian phòng riêng và chỗ cho mười cái bàn bình thường.

Sau khi mở rộng diện tích ra xong, Thời Nhiễm liền mở luôn cánh cửa thứ hai ra, ngược lại dãy nhà phía sau bị khóa lại bằng ổ khóa riêng biệt, để đề phòng khách khứa vào nhầm.

Trái cây mà Thời Nhiễm gieo trồng trong viện trông rất hoang dã, mấy gian phòng cũng mang nét cổ kính.

Người đầu tiên tới thăm là một nhóm khách hàng cũ.

Chu Mẫn và Tiểu Mễ hẹn nhau cùng tới nếm thức ăn tươi, vợ chồng Lục Phát cũng tới ủng hộ, cả gia đình dì Vương cũng tới...

Thời Nhiễm vốn cảm thấy bản thân sẽ không thể lo liệu được hết, nhưng không nghĩ tới thế mà còn rất thành thạo. Trại Linh cực kỳ biết điều mà nhận lấy công việc rửa chén rửa rau, nói đến, còn làm được rất ra dáng ra hình.

Đến thời tiết này rồi, chính là lúc nên ăn ngó sen.

Thời Nhiễm mua nửa xe ngó sen, hoa quế gạo nếp ngó sen, hầm canh ngó sen, ngó sen hầm xương sườn, mỗi một món đều làm cho người ta phải chảy nước dãi dài ba thước.

Trong đó món mà Trại Linh thích nhất chính là cánh gà ngó sen, róc xương cánh gà ra, rồi dùng những lát ngó sen làm xương, sau khi bỏ vào nồi kho tàu lên, vị ngọt thanh của ngó sen kết hợp với hương vị đậm đà của cánh gà, một miếng một cái, làm người ta không dừng lại được.

Mà cái làm Thời Nhiễm vừa ý nhất, thuộc về canh ngó sen.

Ngó sen được thái ra hầm với xương sườn, hầm đến khi canh dậy mùi thơm, trong cái tiết trời hơi se lạnh như vậy, làm cho người ta cảm nhận được một tia ấm áp.

Trại Linh ôm chén ăn canh, chị đại Lý của cửa tiệm lặng lẽ túm Thời Nhiễm sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Đây là bạn trai em à?”

Quá đáng tiếc, chị vốn còn đang muốn giới thiệu cho Thời Nhiễm nữa đó. Chỉ là Trại Linh đẹp, cũng không được xem là không xứng với Thời Nhiễm.

Thời Nhiễm mệt tâm, muốn giải thích nhưng hình như lại không thể nào giải thích được. Trại Linh kia có thể gọi là bạn trai hay sao? Đó là thú cưng mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/139.html.]

Chị Lý còn buồn bực: “Nhưng mà gần đây hình như không thấy con mèo trắng em nuôi đâu cả nhỉ.”

Thời Nhiễm:...

“Ài, mùa đông mà, cũng có thể hiểu được ha, chắc chắn là làm ổ ở trong phòng, Quýt nhỏ nhà chị cũng thế...”

Nói một hồi, chị Lý huyễn miêu cuồng ma đã sắp triển lãm lại cho Thời Nhiễm một lần về con mèo yêu dấu của mình.

Còn về đề tài bạn trai kia, ài, Trại Linh cứ hở chút là lại dựa sát vào người Thời Nhiễm, này còn không phải là bạn trai?

Lúc này Trại Linh đang giằng co với Tiểu Nhị, hai người mắt chó đối mắt người, chẳng được bao lâu, Tiểu Nhị giống như là đã phát hiện ra đối phương rất thân quen, tiến lên ngửi ngửi một hồi lâu, rồi lập tức quẫy quẫy đuôi lên người Trại Linh. Trại Linh ghét bỏ ra mặt, vẫn luôn liều mạng đẩy cái mặt ngu ngốc của Tiểu Nhị sang bên cạnh. Một người một chó, nhìn giống như là đang chơi đùa.

Cả khuôn mặt chị Lý đều là vẻ “Chị đã nói rồi mà.”

Cứ như vậy qua nửa tháng, Thời Nhiễm vốn tưởng rằng Trại Linh vẫn sẽ tiếp tục duy trì cái hình dạng này, đột nhiên hôm nay có người tới cửa.

Người tới mặc thường phục, thật ra cũng không nhìn ra được cái gì. Nhưng mà vừa mở miệng, đối phương đã tự nói ra lai lịch.

“Xin chào thí chủ, tôi là trụ trì của chùa Thiên Linh ở gần đây.”

Bị trụ trì tìm tới cửa, Thời Nhiễm cũng rất khó hiểu.

Chẳng lẽ Trại Linh cũng bị người ta bắt yêu?

Suy nghĩ này quá vô lý, khiến Thời Nhiễm bị bản thân làm cho mắc cười.

Trụ trì vừa vào cửa đã khen phong thủy của nhà Thời Nhiễm tốt, khen từ đầu đến đuôi, khen đến mức Thời Nhiễm nghĩ rằng vị đại sư này lập tức nói một câu "Nhưng nhà cô có nhiều yêu khí, hay là thí chủ mua một món đồ pháp khí của tôi đi."

Đây cũng không phải suy nghĩ vớ vẩn, lúc trước Thời Nhiễm đi đến phố Linh Văn, từng bị một người đeo kính đen chặn lại: "Người có duyên này, tôi thấy gần đây cô đụng vào một kẻ bỉ ổi, có muốn tôi bói cho một quẻ không."

Nếu bạn tin, lập tức bạn sẽ biết, duyên phận trên thế giới này thật sự rất quý. Mở miệng ra chính là tám quẻ vàng.

Nhưng mà vị trụ trì này vẫn là người đúng đắn, khen xong rồi thì hỏi về mèo của Thời Nhiễm: "Lúc trước ở chùa Thiên Linh của chúng tôi thường xuyên xuất hiện một con mèo màu trắng mắt xanh, đó là mèo của cô sao?"

Thời Nhiễm gật đầu: "Là của tôi, vẫn đang nuôi thả rông."

Trụ trì: "Vậy sao gần đây không thấy? Không gạt cô, chùa Thiên Linh của chúng tôi chuẩn bị các loại cát cho mèo và thức ăn cho mèo, đồ hộp cũng nhiều, thường xuyên cho những con mèo đi lạc ở xung quanh ăn."

Thời Nhiễm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ người xuất gia từ bi đến vậy sao, không thấy mèo đi lạc còn đi tìm? Hương khói của chùa Thiên Linh càng ngày càng náo nhiệt hơn, vậy mà đối phương còn quan tâm một con mèo quay lại à?

"Gần đây nó hơi lười, không đi ra ngoài."

Trụ trì bày ra vẻ mặt hiểu rõ: "Bình thường thôi, thời tiết lạnh mà."

Đang định nói gì đó, Trại Linh bỗng đi ra từ trong phòng.

Đột nhiên anh từ mèo biến thành người, nhưng vẫn không đổi được tập tính ban đầu, ban ngày thích nằm phơi nắng.

"Thời Nhiễm, trưa nay tôi muốn ăn chân giò đông pha."

Loading...