Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 149

Cập nhật lúc: 2025-02-04 11:25:20
Lượt xem: 86

Thấy ông ấy hàng ngày đều tới đây, Thời Nhiễm nhiều lần muốn hỏi ông ấy rốt cuộc tới đây vì mục đích gì.

Người này rõ ràng là dân trong nghề, ông ấy đến đây chỉ vì muốn ăn thử và bắt bẻ người khác. Thật là kỳ lạ!

Cô chưa kịp hỏi, ông Văn đã tự khai.

"Cháu đã từng nghe về Thiêm Phúc Viện chưa?"

Thời Nhiễm gật đầu, dĩ nhiên là biết rồi, đó là một nhà hàng cung đình nổi tiếng bậc nhất ở thành phố B.

Ông Văn ngồi ngay ngắn nói: "Ông là đầu bếp Văn Thiêm Phúc của Thiêm Phúc Viện."

Thời Nhiễm ồ một tiếng, hoài nghi trong lòng đã được làm sáng tỏ. Thì ra ông ấy là đầu bếp lớn đến ăn cơm nên việc cô bị gây khó dễ cũng là chuyện hiển nhiên.

Ông Văn hơi bất ngờ trước phản ứng của cô: "Cháu không có gì muốn hỏi ông sao?"

Thời Nhiễm lắc đầu: "Không ạ."

Thắc mắc đã được giải đáp với lại cô cũng không có gì để hỏi.

Ông Văn cố gắng giữ bình tĩnh: "Cháu đã có sư phụ rồi sao?"

Thời Nhiễm gật đầu, cô không chỉ có một mà còn có rất nhiều nha!

Khí thế của ông Văn giảm đi, người ta đã có sư phụ, lại còn có thiên phú, bây giờ mình ngỏ lời hỏi người ta có muốn đổi sư phụ hay không hình như không được tốt cho lắm!

Nhưng ông thực sự không muốn bỏ lỡ một thiên tài như vậy.

"Cháu... Cháu có muốn tìm thêm một người thầy nữa hay không?"

Ông Văn do dự một hồi, cuối cùng cảm thấy bản thân vẫn nên mặt dày một chút.

Thời Nhiễm giật mình nhìn ông: "Ý của ông là..."

Ông Văn: "Không sai, ý ông chính là muốn nhận cháu làm học trò."

"Mặc dù ông đang dạy những người khác và cháu cũng có sư phụ nhưng cháu cứ yên tâm, ông sẽ không bắt cháu phải từ bỏ sư phụ của mình. Ông chỉ muốn tìm một người phù hợp để truyền lại tay nghề thôi. Đó là về ẩm thực cung đình..."

Thời Nhiễm: "Cháu đồng ý."

Một tiếng đồng ý này của cô nhất thời làm ông Văn sửng sốt, vốn dĩ ông đã chuẩn bị tinh thần sẽ tốn nhiều nước bọt để thuyết phục Thời Nhiễm, nhưng đối phương cứ như vậy mà đồng ý?

Thời Nhiễm nóng lòng muốn thử: "Ẩm thực cung đình phải không ạ? Cháu muốn học về nó."

Kiếp trước sư phụ của cô còn chưa dạy cái này!

Ông Văn: "Cháu không sợ sư phụ của mình tức giận sao?"

Thời Nhiễm có chút khó hiểu: "Cháu có mười mấy sư phụ, họ muốn tức giận thì đã sớm làm điều đó từ lâu rồi."

Ông Văn nghẹn họng, ý cô là sao? Thì ra ông cũng chỉ là người thứ mười mấy thôi ư?

Thời Nhiễm nói xong còn có chút tiếc nuối: "Nhưng bây giờ cũng khó có thể gặp lại..."

Trong lòng ông Văn rối bời: "Được rồi, năm sau ông sẽ mở tiệc bái sư cho cháu, chúng ta chính thức trở thành thầy trò."

Thời Nhiễm gật đầu lia lịa, cô đối với việc học thức ăn luôn có có ý chí cầu tiến, lúc này có thêm một sư phụ về ẩm thực cung đình, cô càng cao hứng hơn.

Đầu bếp Văn tâm tình phức tạp rời đi, lúc trở lại liền mang theo một con cá trắm cỏ cùng một bao giá đỗ.

Đầu bếp Văn nói rõ với Thời Nhiễm: "Bây giờ thầy sẽ dạy con phi lê cá mẫu đơn và giá đỗ nhồi thịt sẵn tiện kiểm tra xem tay nghề của con đến đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/149.html.]

Hai mắt Thời Nhiễm sáng lên.

Cô chỉ thấy lưỡi d.a.o của đầu bếp Văn chuyển động thoăn thoắt, đôi tay nhanh chóng lột da sau đó thái lát thịt cá, mỗi một miếng phi lê cơ hồ đều mỏng như cánh ve sầu, tiếp đến cho gia vị và ướp thịt cá, cuối cùng phủ một lớp bột mì.

Trong quá trình làm nóng dầu phải chú ý kỹ về nhiệt độ, chiên ngập dầu cho đến khi thịt cá chuyển sang màu cam thì vớt ra.

Sau đó phết một lớp khoai lang nghiền trên mặt đĩa rồi sắp xếp từng miếng phi lê thành một đóa sen.

Đối với món này, ngoài việc phải tốn thời gian và công sức ra thì còn phải đảm bảo nhiệt độ của dầu. Có thể thấy được đây là món ăn cực kỳ công phu.

Giá đỗ nhồi thịt còn phức tạp hơn, nhét thịt vào giá đỗ, sau đó đem đi hấp cách thủy.

Thời Nhiễm nhìn toàn bộ quá trình không khỏi cảm thán vì sự tinh xảo của món ăn này.

Nếm thử một miếng, phi lê cá mẫu đơn giòn rụm nhưng vẫn giữ được vị tươi của thịt cá, mặn mà, thơm ngon.

Giá đỗ nhồi thịt thì khỏi phải bàn cãi.

Khi đầu bếp Văn hướng dẫn Thời Nhiễm làm thử, ông vừa nhìn vừa cảm thán, thiên phú nấu ăn của Thời Nhiễm quả thực rất xuất sắc, kỹ thuật của cô không quá thành thạo, nhưng việc nêm nếm lại rất tuyệt vời.

"Được rồi, món này con làm không tệ, bây giờ thầy sẽ cho con một số công thức nấu ăn, hãy chăm chỉ luyện tập, năm sau thầy sẽ dắt con về gặp đàn anh."

Nào ngờ, học trò của đầu bếp Văn sau khi nghe tin mình sắp có một sư muội, lại không hề cao hứng.

Đại đồ đệ của đầu bếp Văn tên là Triệu Đạc, hắn ta vừa nghe sư phụ muốn nhận học trò lại còn là một người phụ nữ, càng bất ngờ hơn đó chính là khi bọn họ lên mạng tìm kiếm một hồi liền phát hiện ra người này còn là một blogger nổi tiếng trên mạng.

Vẻ mặt Triệu Đạc âm trầm: "Loại người như vậy mà thầy cũng muốn nhận, thật là vớ vẩn!"

Những người còn lại rối rít phụ họa: "Đúng vậy, tại sao lại nhận một người như vậy, không phải là đang hạ thấp thanh danh của Thiêm Phúc Viện chúng ta sao?"

"Phụ nữ mở một quán ăn nhỏ còn chưa nói, có thể làm được trò trống gì?"

"Lão đại, hay anh thử khuyên thầy xem, không thể để thầy làm vậy được."

Triệu Đạc trầm mặc, nghĩ hắn ta chưa từng làm điều đó hay sao? Chính hắn ta hết lần này tới lần khác nói chuyện với ông, nhưng ông lại nói hắn ta không dành toàn tâm toàn ý vào việc nấu ăn, hãy tự mình rèn luyện tay nghề cho thật tốt, đừng từ bỏ con đường mà mình đã chọn, còn về việc thu nhận học trò nữ, đầu bếp Văn vẫn giữ vững chủ kiến của mình.

Triệu Đạc không chỉ tức giận hành động của ông mà còn vì ông không muốn bồi dưỡng hắn ta.

Rõ ràng hắn ta hiện tại chính là cốt cán của Thiêm Phúc Viện, tay nghề cũng khá ổn, nhưng có một số thứ thầy lại không muốn dạy cho hắn ta, lúc trước ông còn định chọn một người trong số các đàn em của hắn ta để dạy ở bên ngoài, nhưng bọn họ đều đi theo hắn ta, tự nhiên sẽ không dám đắc tội với hắn ta.

Cho nên không ai dám lên tiếng.

Từ đó về sau, thầy cũng không nói muốn dạy mấy món kia cho ai nữa.

Trong lòng Triệu Đạc đầy phiền não, hắn ta cảm thấy ông lúc này thu nhận học trò chính là vì muốn truyền lại những công thức đó cho đối phương!

Đây không phải là đang làm điều vô nghĩa sao?

Cô ta là một người phụ nữ, có bao nhiêu người phụ nữ được đứng bếp?

Nơi đó sẽ không còn là thiên hạ của đàn ông.

Triệu Đạc bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chẳng lẽ thầy định dẫn Thời Nhiễm đến Thiêm Phúc Viện?

Những người kia thì chỉ đơn thuần nghĩ rằng thầy sẽ dồn hết tài nguyên bồi dưỡng người mới, còn mình đó giờ luôn đi theo đàn anh hưởng lợi, giờ đây lại có thêm một ngọn núi chắn đường, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Triệu Đạc bình tĩnh lên tiếng: "Không được, chúng ta không thể để thầy đưa người kia về đây."

Nếu thất bại, cuộc sống sau này của hắn ta sẽ rất khó khăn.

Những người kia cũng nghĩ như vậy: "Hay là chúng ta đi tìm người phụ nữ kia, để cô ta thấy khó mà lui có được không?"

Loading...