Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 18
Cập nhật lúc: 2025-01-12 18:36:38
Lượt xem: 237
Trước khi Chu Mẫn và Tiểu Mễ mở miệng, đầu ổ gà kia cũng đã hỏi rồi.
Đầu ổ gà là một nam sinh chân đi dép lê và có đôi mắt híp, dưới mắt có một quầng thâm đen sì. Nhìn vào cứ có cảm giác như người này sẽ ngủ luôn trong lúc đang nói chuyện vậy.
Đầu ổ gà ăn mì xào hai ngày, cũng nhận ra rằng cơm trưa quá khó ăn.
Anh ta vừa mới tốt nghiệp được mấy năm, học chuyên ngành thiết kế nội thất. Khoảng thời gian trước anh ta mới kéo mấy bạn học cùng thuê một căn tứ hợp viện để mở phòng làm việc nên gần đây đang bị bên A tra tấn sống dở c.h.ế.t dở.
Sau khi vừa mắng bên A là đồ ngu lần thứ mười tám vừa trả lời lại một câu "Được rồi" trong khung trò chuyện, anh ta cảm thấy mình phải ăn thứ gì đó thật ngon mới được, nếu không anh ta sẽ dễ bị đột tử mất.
Nghĩ đi nghĩ lại thì phòng làm việc có mười mấy người, ngày nào cũng như ngày nào, không phải mua đồ ở ngoài thì là tới quán ăn nhỏ. So với việc ngày nào cũng phải nghĩ nát óc xem hôm nay ăn gì thì chẳng bằng tìm một nhà nấu ăn vừa miệng mà đặt cơm luôn đi.
Dù sao thì cũng không xa lắm. Trưa ngày nào cũng có hai người ra ngoài lấy đồ ăn. Buổi tối tăng ca thì đi thẳng tới đây mua mì xào. Bọn họ sẽ có thể tiết kiệm được thời gian đặt hàng mang về mỗi ngày, cũng có thể an ủi được tâm trạng cực kỳ bất ổn của mọi người sau khi bị bên A hành hạ.
Ngay cả Thời Nhiễm cũng rất động lòng. Nhưng cô vẫn giải thích rõ ràng với Chu Mẫn và Tiểu Mễ về tình huống của bản thân: "Bây giờ hoàn cảnh nơi tôi sống khá là bình thường."
Đang lúc Tiểu Mễ và Chu Mẫn nghĩ cô muốn từ chối, tâm trạng đã trở nên thất vọng. Thì chỉ nghe Thời Nhiễm nói một câu: "Thế nên hai người có muốn theo tôi về xem hoàn cảnh chút không? Nếu có thể chấp nhận thì ngày mai tôi có thể bắt đầu cung cấp cơm cho hai người."
Trong lòng Thời Nhiễm nhớ lại vừa rồi đầu ổ gà bảo anh ta đang vội quá không có thời gian đi xem. Thế nên cô chỉ đành giữ lại cách liên lạc với người ta, chuẩn bị lát nữa về thì chụp ảnh phòng bếp cho anh ta xem.
Cho dù cuối cùng có được hay không thì Thời Nhiễm cũng đều cảm thấy mình không mất công mất sức gì. Dù sao thì ngày nào cô cũng phải nấu cơm trưa, làm thêm phần cho mười mấy người cũng được thôi.
Chu Mẫn và Tiểu Mễ vội vàng gật đầu không ngừng tỏ vẻ đồng ý. Thế là Thời Nhiễm bèn đưa hai người về tứ hợp viện.
Tiểu Mễ nhìn xung quanh một chút: "Chị gái à, chị ở bên kia cầu hả?"
Thời Nhiễm vừa mở cửa vừa đáp: "À không."
Cô đẩy cánh cổng lớn có thể xem là rất khí thế của tứ hợp viện ra: "Tôi ở đây."
Hai ngày nay trong lòng Chu Mẫn và Tiểu Mễ đã suy đoán không ít lần về lai lịch của Thời Nhiễm. Dù sao thì trông Thời Nhiễm cũng có vẻ còn quá trẻ tuổi. Nếu đổi sang một nơi khác, mặc đồ đồng phục vào rồi bảo đây là học sinh trung học thì cũng sẽ có người tin thôi. Hơn nữa cuộc sống mở quán ăn nói thì dễ chứ chẳng dễ chút nào. Xung quanh có rất nhiều người bán hàng rong kết thành đôi cùng đi với nhau. Chỉ có Thời Nhiễm là đi một mình.
Nữ sinh trung học mười mấy tuổi, ngày nào cũng phải gian nan đẩy xe đẩy đi mở quán ăn để trang trải cuộc sống.
Chu Mẫn và Tiểu Mễ chỉ cần tưởng tượng thêm một chút là cảm thấy chua xót lắm rồi.
Bây giờ vừa thấy...
Hóa ra kẻ hề chính là tôi.jpg
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/18.html.]
Đây cũng là lần đầu tiên hai người tiến vào một căn tứ hợp viện lớn như vậy. Bình thường những cái sân lớn như này không phải địa điểm tham quan thì cũng là bên cạnh Cố Cung*. Địa điểm tham quan thì không nói, còn nếu bên cạnh Cố Cung có thể giữ được một cái sân đầy đủ như này, bình thường đều là cửa chính đóng chặt, tường vây vừa cao vừa dày rồi.
*Cố Cung hay còn gọi là Tử Cấm Thành
Chu Mẫn và Tiểu Mễ bị một câu của Thời Nhiễm làm cho choáng váng. Lúc đi vào sân, cả hai cô ấy đều trợn tròn mắt.
Sự rách nát trong sân hoàn toàn khác với dáng vẻ ngăn nắp bên ngoài. Cứ như hai nơi khác nhau vậy.
Nhưng Thời Nhiễm thì rất vô tư: "Tôi vừa mới chuyển đến nên bây giờ vẫn còn đang từ từ dọn dẹp."
Thời Nhiễm đưa hai người đi xem phòng bếp. Dù sao thì làm đồ ăn cũng không thể so với mấy thứ đồ khác được. Thứ mà cô cung cấp cho người ta là cơm ăn nên dù sao cô cũng muốn để người ta nhìn thấy điều kiện vệ sinh mới có thể yên tâm.
Mấy ngày nay Thời Nhiễm không chỉ vội vàng mở quán ăn mà còn phải bớt chút thời gian để dọn dẹp phòng bếp cho ra hình ra dạng một chút.
Nồi và bếp lò trong phòng bếp đã được đổi thành loại bếp lò thường thấy sau bếp của các khách sạn. Tổng cộng có ba lỗ bếp, bên cạnh còn có một cái kệ sắt được đặt dựa vào tường. Cái kệ này là do Thời Nhiễm lượm về từ chỗ ông sửa xe đầu ngõ. Cô đã cọ rửa sạch sẽ rồi phun cho cái kệ sắt này một lớp sơn màu trắng, làm nó sáng choang lên, phía trên bày mấy cái chai chai lọ lọ. Một góc khác trong phòng bếp thì đặt hai cái vại miệng rộng. Bên cạnh đó còn có một cái khay đan lớn bằng tre, bên trong chứa một ít hoa quả khô.
Vả lại vì căn nhà cũng đủ lớn nên cho dù chỉ ngăn cách thành ba phòng nhưng phòng nào cũng cực kỳ rộng rãi, nhất là phòng bếp này.
Thời Nhiễm lấp đầy mọi thứ từng chút một nên trông không có gì là lộn xộn cả.
Điều kiện như thế này tất nhiên là không thể bới móc được chút sai sót nào. Chu Mẫn và Tiểu Mễ đều lưu cách liên lạc với Thời Nhiễm ngay tại chỗ. Ba người cùng tạo một nhóm trò chuyện riêng và thống nhất bắt đầu từ đầu tuần tới Thời Nhiễm sẽ cung cấp cơm trưa.
Về phần giá cả thì Thời Nhiễm tính nhẩm một lát rồi quyết định định giá hai mươi lăm đồng một phần ăn.
Với mức giá này, Thời Nhiễm sẽ xem xét để chuẩn bị khẩu phần ăn cho từng ngày.
Tiểu Mễ và Chu Mẫn đều cảm thấy đây là một mức giá có thể chấp nhận được. Hai mươi lăm đồng một phần ăn, cộng với chi phí lặt vặt bình thường nữa thì một người cũng hơn ba mươi một chút. Không chênh lệch mấy với khi đặt đồ ăn bên ngoài.
Đối với một người sành ăn như Tiểu Mễ thì điều quan trọng nhất chính là không hề có tiêu chuẩn thấp nhất: "Chị gái à, chị cứ xem rồi làm là được. Chị làm cái gì em cũng ăn được hết!"
Sau khi Chu Mẫn và Tiểu Mễ đi, Thời Nhiễm cũng chụp lại hoàn cảnh phòng bếp rồi gửi cho đầu ổ gà xem. Đầu ổ gà đồng ý cực kỳ dứt khoát, sau đó cũng thống nhất bắt đầu từ tuần sau Thời Nhiễm sẽ cung cấp cơm trưa.
Bởi vì có thể sẽ có sự thay đổi người rất nhỏ mỗi ngày nên Thời Nhiễm thẳng thắn kéo mười mấy người bên phía đầu ổ gà, Chu Mẫn và Tiểu Mễ vào nhóm trò chuyện luôn.
Như này thì mỗi ngày ai có yêu cầu đặc biệt gì, hoặc là ai tạm thời có việc bận không ăn được cũng tiện cho Thời Nhiễm điều chỉnh.
Nhóm trò chuyện mới thêm đủ người xong, bên trong đã trở nên náo nhiệt.
[Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: Xin chào anh chị em bạn dì.]
[Hôm Nay Bên A Còn Là Người Không: Nhóm gì vậy mọi người? Nhóm tám chuyện thứ ba mươi tám của bên A à?]