Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 20
Cập nhật lúc: 2025-01-14 20:42:28
Lượt xem: 217
"Bà nói này, cô gái cháu nên đi tìm một vị đại sư đến đây coi thử" Lời này là từ bà lão nhanh miệng nhất lúc đầu: "Cái nhà này của cháu vị trí không tốt, trong nhà nên mời vài vị tôn thần về kính bái đàng hoàng. Bà nghe nói cháu có mở một cái sạp nhỏ đúng không? Ngày thường nhớ lấy tứ thời bát tiết (bốn mùa và tám ngày tiết trong năm), ngày 1 và 15 mỗi tháng nên làm vài món ngon dâng lên cho người ta, cũng như để hòa bớt âm khí trong nhà cháu."
Mấy bà lão tuổi tác cũng lớn rồi, lại thêm vào gần nhà có vài ngôi miếu, bình thường cũng là đầu tháng và giữa tháng hương hỏa không dứt. Bây giờ nhìn thấy Thời Nhiễm thuận mắt, từng người bắt đầu chỉ chiêu.
"Hay là bây giờ cháu đổi cửa chính sang chỗ mới đi, tìm người coi thử phong thủy, chọn một vị trí đẹp đẹp."
"Đúng vậy đó, cái cửa chính này của cháu hướng thẳng vào cửa lớn, đây không phải là thế xung sát hay sao? Cũng không biết là hồi đó người ta nghĩ sao nữa."
…
Vài người càng nói càng náo nhiệt, Thời Nhiễm cũng không nỡ chen vào. Mãi cho đến khi ông Giả sửa bánh xe xong, mấy bà lão lúc này mới chú ý đến thời gian.
"Đến giờ này rồi cơ à! Tôi phải đi về đây, phải lo nấu cơm cho kịp giờ nữa."
"Đúng vậy đó, chỉ nói một lát là quên luôn thời gian, nhà tôi còn có việc đây này."
"Mấy bà đi trước nhé cháu gái, cháu có suy nghĩ lại mà tìm người xem nhà thì đến tìm bà, bà giới thiệu cho một người biết xem phong thủy này. Bà ở đầu ngõ thứ hai quẹo phải, căn đầu tiên, cháu đến đó cứ hỏi thăm nhà họ Ngô là tìm thấy à."
…
Thời Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, tạm biệt hàng người bà Ngô.
Dù là căn nhà này có lời đồn lung tung đi nữa, Thời Nhiễm cảm thấy vẫn nên đi tìm dì Vương hỏi thăm, phải biết là mấy lời đồn đại chính là càng truyền càng biến thể. Cô nghe mấy cái này được nửa ngày, chỉ có thể chắt lọc được xíu xiu tin tức hữu dụng. Không có gì hơn ngoài căn nhà này trước đây từng cho thuê, nhưng sau này lại xảy chút chuyện.
Ông Giả đã sửa xe xong, hiện đang bưng một tách trà đậm ngồi trên một cái ghế nhỏ.
Thời Nhiễm trả cái xẻng lại đợi đến bây giờ, nhìn ông Giả rảnh rỗi rồi mới nhớ đến chuyện chính.
Cô chuẩn bị mua một chiếc xe lam.
Quãng thời gian này mỗi ngày đều bày sạp bán mì xào, Thời Nhiễm từng chút một kéo điểm số lên, cho đến bây giờ, mỗi buổi tối bán được 70 80 phần mì xào đều đã là chuyện rất dễ dàng.
Số lượng rau củ, bột mì của 70 80 phần mì xào không phải nhỏ, thêm vào buổi trưa cũng phải bán thêm đồ ăn nhanh, mỗi ngày có việc tự mình đi chợ mua rau thôi cũng làm một việc khó khăn thấy rõ.
Thời Nhiễm nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân vẫn là nên mua trước một chiếc xe lam, như vậy mỗi ngày đi mua rau cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút. Chỉ là xe mới thì không tránh khỏi giá đắt, Thời Nhiễm đi hỏi một chút thì đã bị cái giá 5000 hơn dọa sợ. Dù gần đây cô có kiếm được một chút tiền, nhưng bỏ ra cũng không ít, chỉ mấy cái chai chai lọ lọ trong phòng bếp thôi cũng đã tốn không ít tiền rồi.
Hơn nữa Thời Nhiễm còn một chuyện cần làm là cô phải mua tủ lạnh. Bây giờ mới chỉ là đầu xuân nên nhiệt độ không cao lắm, vì thế việc mua tủ lạnh cũng không gấp, nhưng nếu đến tháng 4, nếu không có một chiếc tủ lạnh to vào lúc nhiệt độ đang dần dần cao lên thì thật thảm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/20.html.]
Cần phải chi tiêu cho quá nhiều việc mà lại không thể ngay lập tức kiếm ra tiền. Vì thế sự lựa chọn của Thời Nhiễm cũng bị giới hạn rất nhiều, cô chỉ có thể mua chiếc xe lam cũ từ người khác.
Đừng nghĩ ông Giả chỉ là một người sửa xe bình thường, ngược lại chỉ những người sửa xe mới biết nhà ai có xe lam cũ, vì vậy Thời Nhiễm mới tìm đến ông ấy làm trung gian giới thiệu xe cho cô.
Quả đúng như dự đoán, Thời Nhiễm vừa mở lời, ông Giả đã nói gần đây có một nhà muốn bán xe, chưa tới nửa tiếng sau khi gọi điện thoại thì đối phương đã đến rồi.
Thời Nhiễm nhìn một vòng chiếc xe, cảm thấy cũng không tồi, một chiếc xe lam mới đến tám phần mà giá chỉ 2000 cũng không phải là mắc. Cô vui vẻ trả tiền cho họ.
Thời Nhiễm cảm thấy rất biết ơn ông Giả, từ lúc cô ấy đến đây ở tới giờ những người hàng xóm khác cô vẫn chưa quen biết hết, nhưng mỗi ngày cô đều sẽ chào hỏi ông Giả vài câu.
Sau khi bận gần nửa ngày, đến khoảng trưa, Thời Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định làm một chảo mì xào thịt băm, cùng với món canh sườn heo khoai từ mà cô nấu, gửi cho ông Giả một phần rồi gửi thêm một phần nữa cho dì Vương.
Thịt heo vừa mổ sáng nay, mua loại xương ống to nhất và thêm vài cọng sườn heo. Xương ống mua về sau khi chặt đôi thì bỏ vào nồi hầm thật lâu, hầm đến khi nào nước canh trong nồi biến thành màu trắng, cho vào mấy cọng sườn heo đã được khử mùi và chiên sơ qua, cuối cùng cho vào nồi khoai từ đã cắt thành khúc nhỏ rồi tiếp tục nấu.
Hầm cho đến khi khoai từ mềm rục, rắc thêm vào vài hạt kỷ tử, một nồi canh sườn heo khoai từ ngon miệng gần như đã nấu xong rồi!
Trong nồi canh là những miếng sườn heo tươi ngon, khoai từ trắng trắng mềm mại, thịt sườn sau khi hầm gần như mềm rục khỏi xương, trong canh còn được cho thêm vài quả táo tàu với kỷ tử. Trong tiết trời vẫn còn vương chút hơi lạnh của gió xuân thế này mà nồi canh như mang đến cho người ta một luồng cảm giác nóng hầm hập.
Ông Giả sau khi uống thử một ngụm canh, chỉ cảm thấy cái bụng đói meo nửa ngày của mình như được thỏa mãn, cả món mì xốt thịt bằm ông cũng ăn hết không chừa một tí nào.
Ông ợ một cái, ngả ra lưng ghế phía sau một cách thoải mái. Vào đầu xuân, không khí ở ven sông sẽ dần trở nên ấm áp hơn, gốc cây bên sông đã bắt đầu nhú chồi non, mấy nhành hoa nhài đông vừa chớm nở đung đưa như đang nhảy múa trong làn gió xuân.
Lại nói đến dì Vương, Thời Nhiễm men theo con ngõ, không mấy bước chân thì đã đến trước nhà dì Vương rồi.
Tính ra người dân trong con hẻm Ngân Ty này cũng không nhiều lắm, ngoại trừ số ít những căn nhà dân hai tầng, còn lại đều là những căn hợp viện cũ kỹ. Những căn hợp viện như thế này bên trong phần lớn đã được tu sửa rất nhiều. Có những căn có thể chứa đến mười gia đình sống chung với nhau, ít thì cũng khoảng ba gia đình.
Cả nhà dì Vương đều sống trong một căn hợp viện rộng lớn, có ba gia đình cùng chung sống với nhau, lúc Thời Nhiễm đến cũng trùng hợp là giờ ăn cơm.
Dì Vương đang ngồi ở bàn cơm trợn mắt nhìn đứa cháu kén ăn của mình mắng
"Cái này không ăn cái kia cũng không ăn, con muốn thành tiên hay sao?"
"Bà thấy đây là do bố mẹ cháu chiều cháu thành thói rồi! Mấy chục năm trước cái gì cũng không có để ăn, bây giờ sung sướng rồi thì lại chê món này món kia!"
"Không ăn thì thôi! Không ăn thì đi chỗ khác mau lên!"
Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé vọng ra từ trong phòng, Thời Nhiễm bê trên tay mì xào với canh đứng ngoài cửa cũng không biết nên vào hay không.
Nhưng dì Vương lại nhìn thấy cô trước, mau chóng mời cô vào trong ngồi. Nhìn sang đứa cháu vừa khóc vừa lén lút nhìn Thời Nhiễm, bà cũng không muốn để người ngoài thấy cảnh mình dạy dỗ cháu trai, liền nhanh chóng bảo Thời Nhiễm ngồi xuống.