Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 28

Cập nhật lúc: 2025-01-19 22:03:47
Lượt xem: 183

Công việc gấp gáp, buổi trưa không kịp tìm chỗ ăn cơm, nhà ăn à, cũng không biết  khẩu vị của người ta. Muốn hỏi thử, đối phương đang nổi cơn tam bành bên trong kia kìa…

Trương Lệ Lệ thân là nhân viên hành chính, thật sự khó làm.

Hai bên đang im lặng, cửa văn phòng lớn được mở ra, đầu tiên là một nhóm đồng nghiệp mặt mày xanh lè nối đuôi nhau đi ra, cuối cùng là vị lãnh đạo tóc đã điểm bạc kia.

Trương Lệ Lệ vội đi đến: "Ông Lục, trưa nay chúng ta ăn gì? Dưới lầu có một nhà hàng nấu món đông bắc khá được, hay là tôi đặt cho ông…"

Sắc mặt ông Lục tái mét, vừa nhìn đã biết mới tức giận không nhẹ.

Trương Lệ Lệ thầm kêu khổ, chỉ mong đối phương đừng làm khó.

Thời điểm khẩn cấp, bên ngoài lại truyền đến giọng của nhân viên giao hàng không đúng lúc: "Trương Lệ Lệ! Trương Lệ Lệ!"

Này là cái số chó má gì chứ!

Trương Lệ Lệ chỉ có thể cười, lén đi lấy bữa ăn đặt chung với đồng nghiệp vào.

Ông Lục mím môi không nói, Trương Lệ Lệ cũng không để ý nhiều, trực tiếp để bữa ăn lên quầy trước, bảo đồng nghiệp giúp mình chia ra.

Kết quả vừa mở cái túi ra thì không cản được mùi bên trong tỏa ra.

Ông Lục: "Các cô đặt gì vậy?"

Trương Lệ Lệ nhìn sắc mặt đối phương đã dễ chịu hơn chút, vội đáp: "Nói là cửa hàng cung cấp bữa trưa ở gần đây, hôm nay giao mì gà xào đến."

Ngay lúc then chốt này, Trương Lệ Lệ chợt nhớ ra, ông Lục này giống ông chủ, đều là người tỉnh Lỗ.

Trương Lệ Lệ não nhảy số: "Nếu ông không chê, tôi đưa phần của tôi cho ông ăn, tôi đặt cái khác!"

Ông Lục ngửi mùi, ngoài miệng vẫn còn hơi khiêm nhường: "Vậy được không? Đừng để lỡ công việc buổi chiều của cô."

Trương Lệ Lệ: "Không có gì đâu! Ông không chê là được!"

Ông Lục ngồi trong văn phòng, trộn xốt gà rán với mì lên, nước xốt màu nâu bao trọn lấy từng sợi mì, rẩy một lớp rau mùi lên trên, bỗng chốc làm ông cảm thấy bụng đói cồn cào.

Vừa cho thịt gà vào miệng, ông đã biết nguyên liệu không tồi, chất lượng gà vườn tốt, cộng thêm thịt gà tươi sống, bên trong có thêm chút vị cay càng làm cho khách hàng đổ mồ hôi đầy trán.

Chờ đến khi ông ăn hết một bát lớn trước mắt, dù là trong lòng hay trong bụng đều cảm thấy được an ủi nhiều lắm.

Ông làm việc ở thành phố B đã mấy năm, nhớ nhất là món gà xào nơi quê nhà này. Đĩa gà xào trước mắt này vậy mà mang theo chút hương vị quê hương, chắc chắn khiến công việc buồn tẻ của ông thêm phần thoải mái hơn nhiều.

Trương Lệ Lệ cũng cảm thấy cô ấy chó ngáp phải ruồi, cửa hàng này là cô được đồng nghiệp đề cử. Hôm nay còn là ngày đầu tiên đặt hàng với các đồng nghiệp, tuy mình không ăn được, nhưng thấy buổi chiều ông Lục bắt lỗi nhân viên có phần dịu dàng, Trương Lệ Lệ cũng thấy vô cùng vui vẻ.

Chờ khi tan làm, ông chủ đến công ty, chẳng nói mấy câu thì gọi Trương Lệ Lệ qua.

"Tiểu Trương à, ngồi đi."

Trương Lệ Lệ thấp thỏm trong lòng không biết làm sao, cô ấy chỉ là một nhân viên hành chính nhỏ bé mới vào công ty, đột nhiên bị ông chủ gọi lên, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Ông chủ trước mặt mới qua ba mươi nhưng trên đầu đã chẳng còn mấy sợi tóc, giờ nói chuyện cũng cực kỳ hòa nhã.

"Nghe nói buổi trưa cô đặt cơm cho chú út tôi?"

Trương Lệ Lệ: "Cũng không phải… Là tôi lấy cơm của tôi cho ông Lục… Có phải có vấn đề gì không?"

Chẳng lẽ là ông Lục lớn tuổi ăn xong xảy ra chuyện rồi? Trong lòng Trương Lệ Lệ vô cùng bối rối.

"Không sao không sao, chú út tôi nói ăn ngon lắm! Tiểu Trương cô làm rất tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/28.html.]

Trương Lệ Lệ vừa mới yên tâm, ông chủ đã nói tiếp.

"Chỉ là cái gì đó… Đồ ăn các cô đặt ở đâu vậy? Cho tôi địa chỉ đi."

Nói ra thì, Trương Lệ Lệ thật sự không biết địa chỉ người ta ở đâu. Nhưng nếu ông chủ đã hỏi rồi, dĩ nhiên Trương Lệ Lệ đồng ý.

"Cái này để tôi về hỏi lại, đến lúc ấy tôi gửi định vị vào điện thoại anh."

Có nhân viên biết làm việc thế này, ông chủ cũng rất hài lòng.

"Được rồi, cô về trước đi, tôi nhớ cô đến công ty cũng sắp một tháng rồi nhỉ? Thi sát hạch chưa?"

Trương Lệ lệ kích động trong lòng: "Vẫn chưa, tôi thi sát hạch ba tháng."

Ông chủ hào phóng phất tay: "Không cần, ngày mai cô đến phòng nhân sự làm thủ tục chuyển sang chính thức."

Trương Lệ Lệ vui vẻ suýt nhảy cẫng lên, cuối cùng vẫn còn nhớ đây là văn phòng ông chủ, nói hai câu thân thiện rồi rời đi.

Lúc gần đi còn được ông chủ dặn dò: "Khoảng thời gian này cô nhớ đặt cơm cho chú út tôi, lúc đó trực tiếp đi báo cho công ty thanh toán."

Chỉ là chút chuyện nhỏ tiện tay làm, vậy mà có thể lên chính thức trước thời hạn, không cần nói cũng biết Trương Lệ Lệ vui mừng cỡ nào.

Mà ông chủ Lục Phát nhận được định vị của Trương Lệ Lệ gửi đến thì hơi khó hiểu, anh ấy xác nhận với Trương Lệ Lệ hết lần này đến lần khác rằng địa chỉ không có vấn đề gì mới bán tín bán nghi đi về nhà.

Phải nói rằng, Lục Phát thân là một tên háu ăn, cuộc sống ở thành phố B rất cực khổ.

Suy cho cùng danh tiếng sa mạc ẩm thực ở thành phố B quá vang dội, thậm chí rất nhiều người háu ăn đều từ vùng ngoài chạy đến quanh năm suốt tháng.

Có điều Lục Phát không giống người ta, anh ấy không chú trọng hoàn cảnh ăn uống. Con người anh ấy, nhà hàng đầu bếp riêng, gian hàng ruồi nhặng lề đường gì cũng có thể đến, chỉ là kén ăn, nguyên liệu có thể không cần đắt, nhưng vị chắc chắn phải ngon.

Lục Phát nhìn đồng hồ, giờ này hẹn bạn thì đã muộn rồi, anh ấy dứt khoát gọi điện thoại cho vợ vẫn đang làm đẹp.

"Vợ à, tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?"

"Hì hì, chú út anh nói cơm trưa giao đến ăn ngon lắm, hai chúng ta đi thử đi."

"Anh cũng chưa đi, nhưng vị trí không xa, sát khu phố cũ đây thôi."

"Ừm, được đó, anh qua đón em ngay!"

Bên đây Thời Nhiễm cũng mở gian hàng theo thời gian cố định hằng ngày, căn bản đều là sáu giờ mở, thường thì qua tám giờ thì có thể bán hết món đã chuẩn bị.

Mì ý xốt thịt băm là làm ngày nào bán ngày nấy, khách hàng tối đến thì chỉ có thể ăn mì xào bình thường.

Lúc Lục Phát và vợ anh ấy là Tiền Phương đến, đúng lúc là thời điểm của bầu không khí nhiệt liệt về đêm.

Thời Nhiễm đảo chảo một khắc không ngừng, bàn ở cổng cũng thêm hai cái, nhưng dù như vậy, hai mươi chỗ ngồi vẫn không đủ, thường xuyên phải chờ đợi.

Thời Nhiễm vừa phải bận rộn xào mì, còn phải nhìn thời gian ra dọn bàn, chẳng trách không rảnh để tiếp khách.

Lục Phát đến theo địa chỉ, vừa nhìn thấy căn tứ hợp viện, vốn còn tưởng là quán ăn gia đình. Quán ăn gia đình ở thành phố B vì có tiểu sử lâu đời, rất nhiều quán đều mở trong tứ hợp viện.

Cả căn nhà sáng bừng, mỗi ngày chỉ đón hai ba bàn khách như thế, dù là bàn chuyện hay thưởng thức món ngon đều đủ để đảm bảo tính riêng tư.

Căn tứ hợp viện trước mắt cũng không tệ, Lục Phát đánh giá với mắt nhìn của một thương nhân, chiếm diện tích lớn, nhìn bên ngoài tu sửa cũng coi được. Tứ hợp viện kiểu này giờ không được phép bán, nhưng nếu có đường riêng cũng vẫn có thể sang tay trong âm thầm.

Chín con số cũng là nói giảm rồi, nếu bên trong bảo dưỡng tốt, mười con số cũng không phải không thể.

Loading...