Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 41
Cập nhật lúc: 2025-02-01 20:02:10
Lượt xem: 157
Thời Nhiễm vươn vai, bây giờ cô không cần phải nấu gì nữa, chỉ việc ngồi một bên thu tiền.
Thịt kho tàu và sườn Vô Tích đều được đặt trong nồi đất lớn, dĩ nhiên là vẫn còn đậy nắp, Thời Nhiễm chỉ để lại một khe hở nhỏ để mùi thơm bay ra ngoài, hấp dẫn mọi người chạy tới nơi này.
Còn về giá cả, Thời Nhiễm cân nhắc một hồi liền quyết định lần này không bán giá cao nữa.
Lúc trước khi cô bán cơm quả du, khách hàng thường là những bạn trẻ sống theo trào lưu hoặc là hộ gia đình sống gần đó, còn có vài người dẫn con đến đây. Hầu như đều là những gia đình khá giả. Trong hai ngày nghỉ này, chủ yếu sẽ gặp khách hàng lớn tuổi hơn là những bạn trẻ.
Khi họ đến đây, trên người còn khoác một chiếc áo bảo hộ, hình như là nhân viên xây dựng của một công trình nào đó.
Vừa tiến vào liền đánh giá một vòng, mặc dù bọn họ cảm thấy chỗ của Thời Nhiễm có vẻ đắt tiền nhưng ăn mì xào thì mới no lâu, vì vậy mỗi người gọi một phần.
Nghĩ tới đây, Thời Nhiễm liền quyết định bán món mì hầm nồi sắt với giá mười hai đồng!
Ngoài ra, có thể gọi thêm topping hoặc không.
Đương nhiên, giá của hai món lớn kia, Thời Nhiễm cũng không thể vì sợ lỗ vốn mà đưa ra giá quá cao.
Thịt kho tàu đựng trong bát nhỏ trước đây được dùng để đựng thịt chiên, một bát mười tám đồng. Còn một bát nhỏ sườn Vô Tích thì mười lăm đồng.
Một phần đùi gà lúc lắc xào cay có giá năm đồng.
Thời Nhiễm không cảm thấy món gà quá rẻ, dù sao so với hai món kia vừa phải nấu rồi đem đi ninh trong lửa nhỏ, còn phải ngồi canh, đùi gà xào cay quả là một món siêu tiết kiệm thời gian. Hơn nữa một phần đùi gà lúc lắc cũng không có bao nhiêu miếng.
Thời Nhiễm vừa bày hàng ra liền có người quen đến mở hàng.
Đó chính là đầu ổ gà.
Nhìn quầng thâm xanh đen dưới mắt anh ta, bước chân nặng nề, không biết là do ngày nghỉ bị ông chủ ngược đãi bắt phải tăng ca hay ở nhà chơi game thâu đêm suốt sáng.
Đầu ổ gà gọi một phần mì hầm nồi sắt và thịt kho tàu.
Thịt kho tàu dĩ nhiên khá đắt khiến anh ta có chút đau lòng, nhưng ngẫm lại một chén thịt kho tàu như vậy, nếu ở những quán khác giá sẽ cao hơn mấy chục đồng, mùi vị chưa chắc đã ngon bằng của bà chủ nhỏ.
Đầu ổ gà đè xuống cảm giác không nỡ trong lòng, gắp một miếng ăn kèm với mì.
Miếng thịt kho vừa vào trong miệng, anh ta liền biết mình đã không uổng tiền. Sao nó lại ngon như vậy chứ?
Anh ta cảm giác tảng thịt chỉ mới chạm nhẹ vào hàm răng liền cảm nhận được độ đàn hồi của phần da, sau đó liền tách ra, lớp thịt mỡ phía trên tan ngay trong miệng, ăn không hề bị ngấy, phần thịt nạc còn vương lại một ít lớp mỡ, tuyệt đối không bị khô. Hương vị thơm ngon đến từng thớ thịt.
Đầu ổ gà vừa ăn vừa hạnh phúc đến phát khóc!
Mì hầm nồi sắt cũng không tệ, bên trong có giá đỗ và thịt băm tạo điểm nhấn, sợi mì có độ mềm vừa phải, ăn cùng với đậu que xào đem lại mùi vị cực kỳ ngon.
Thời Nhiễm hôm nay vì lo chuẩn bị những món này nên không nấu canh, liền rót nước sôi vào trong ly giấy, đặt hai gói trà hạnh bì ở bên cạnh.
Thời Nhiễm bình thường ngoại trừ nấu ăn cũng không bài xích đồ uống được đóng gói sẵn, dù sao đầu năm nay, thực khách cơ bản đều uống nước ngâm mận chua, cửa hàng trà sữa có bán sỉ trân châu, có loại trà sữa được làm trực tiếp từ bột. Hiện nay có rất nhiều loại đồ uống được làm tại nhà, Thời Nhiễm tuy rằng biết làm nhưng lại thấy việc đó quá phiền, những lúc lười biếng, cô sẽ mua về pha với nước sôi.
Trà hạnh bì chính là một trong số đó, trong khi Thời Nhiễm đang đi du lịch ở Đôn Hoàng đã ghé vào cửa hàng uống thử, trà hạnh bì mát lạnh mang lại cảm giác đã khát và cực kỳ sảng khoái.
Trà hạnh bì được làm từ quả hạnh Lý Quang ở Đôn Hoàng, vỏ hạnh được làm thành trà thảo dược.
Kể từ khi Thời Nhiễm trở về từ Đôn Hoàng, cô không còn cơ hội được uống loại trà hạnh bì chính gốc này nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/41.html.]
Cách đây vài hôm, cô có lên mạng tìm được một trang bán đồ uống, liền mua về một ít. Tuy rằng hương vị không ngon bằng lúc uống ở Đôn Hoàng nhưng thà có còn hơn không, miễn cưỡng xoa dịu cái bụng ăn hàng kia.
Thời Nhiễm hào phóng chia cho đầu ổ gà một gói, trực tiếp đổ vào trong ly, trà hạnh bì chua chua ngọt ngọt làm cho đầu ổ gà cực kỳ thỏa mãn.
Anh ta đắc ý chụp một tấm ảnh gửi lên nhóm chat, vui vẻ khoe với mọi người.
Tóc Đừng Vểnh Lên Nữa Được Không: Hehe, cho các cậu xem bữa tối của tôi. Thịt kho tàu với mì hầm và cả đồ uống độc quyền của bà chủ, tôi chỉ muốn nói hai chữ thôi "sảng khoái".
Shinpachi Mạnh Mẽ Nam Tính: Nhìn ngon quá, con trai gửi cho cha một bát, cha sẽ cho con tiền tiêu vặt!
Đến Cầu Nhị Tiên: Muốn ăn quá đi... Đáng tiếc tôi đang không ở gần đó.
Tuần Này Có Được Nghỉ Không: Mẹ kiếp, em gái nhỏ ra món mới rồi hả? Chờ tôi một chút!
Tiểu Mễ Đại Mễ: @Mẫn Mẫn, chị Mẫn có ở đó không, lên kèo đi nào.
Mẫn Mẫn: Thật không giấu gì, chị đã ra khỏi nhà rồi... Đến nhanh đi, chị sẽ chừa chỗ cho.
CP Của Tôi Ở Bên Nhau Chưa: Ok, cảm ơn cậu, tôi lập tức đi ngay!
Phát Tài: Đã nổ máy.
Kiếm Đồng Tiền Lớn: Chồng ơi, tới đón em với...
Phát Tài: Không phải cậu đang đi ăn đồ Pháp với bạn sao?
Kiếm Đồng Tiền Lớn: Tôi đã ra ngoài rồi, cậu mau tới đi! Đừng chạy vào đường vành đai ba, lúc này kẹt xe lắm.
Đến Cầu Nhị Tiên: Meo, nhóm chúng ta càng ngày càng không được bình thường.
...
Đầu ổ gà chỉ nhắn có một câu, quầy hàng giờ đây đã vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ những vị khách cũ, cũng có không ít người qua đường đến góp vui.
Khoảnh khắc miếng thịt kho tàu màu hổ phách rực rỡ được lấy ra khỏi nồi, tất cả mọi người đều bị vẻ đẹp của nó hấp dẫn.
Đến hơn tám giờ, Thời Nhiễm thu dọn sạp hàng, hai cái nồi chứa thịt đã cạn nước.
Khi Lục Phát giàu có cùng vợ của mình đến đây, trong nồi chỉ còn thừa lại một ít, hai vợ chồng trực tiếp gói lại thành một hộp cơm dùng một lần để đựng thịt.
Thịt kho tàu tuy béo nhưng không ngấy, Tiền Phương vừa ăn vừa âm thầm xin lỗi PT của mình.
Đừng trách ý chí bên ta quá yếu, hãy trách kẻ thù quá giảo hoạt.
Ai mà ngờ được thịt kho tàu lại có thể ngon đến như vậy?
Về món sườn Vô Tích, ban đầu Thời Nhiễm nấu có hơi ngọt, vốn tưởng rằng sẽ có nhiều người ăn không quen, nhưng không ngờ lại được ủng hộ nhiều đến như vậy.
Tiền Phương chỉ cảm thấy sườn Vô Tích ngọt ngọt mặn mặn, ăn rất bắt miệng, dù ngọt nhưng không ngấy, cô ấy vốn hảo ngọt, lúc này muốn giữ lại nước xốt của sườn Vô Tích, kiên quyết muốn đem về nhà trộn với cơm.
Lục Phát thấy vậy liền kinh ngạc, bản thân kiếm nhiều tiền lại để cho cô ấy xin đồ ăn thừa về làm cơm trộn?
Lúc này liền hỏi Thời Nhiễm có thể làm thêm một phần sườn Vô Tích nữa hay không.
Ấn tượng của Thời Nhiễm đối với hai vợ chồng Lục Phát đều rất tốt, hai người này vừa nhìn đã biết là người có tiền, nhưng bất ngờ là cả hai người bọn họ không hề tự cao tự đại. Lục Phát mỗi ngày nằm ườn trên ghế ăn mì xào, còn Tiền Phương lúc nào cũng hào phóng vung tiền.