Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 43
Cập nhật lúc: 2025-02-01 20:04:18
Lượt xem: 141
Trước khi Thời Nhiễm mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô còn lẩm bẩm có nên mua một cái máy rửa bát hay không, bỗng nhiên dưới ánh trăng dịu êm có một bóng đen nhỏ đang l.i.ế.m ngón tay bước ra.
Chà, ngon thật, ăn thịt còn sướng hơn so với việc phải ăn măng xuân và quả du.
Trại Linh cảm thấy việc mình hy sinh một nửa linh lực để bám theo, quả thật là biết nhìn xa trông rộng!
Nếu ở thế giới khác, liệu mình có ăn được nhiều món ngon như vậy không?
Mặc dù khi đến được đây, chỗ ở của anh vốn đã hư hại này lại càng tệ hơn... Hơn nữa hiện tại anh còn không thể trở thành thực thể...
Nhưng không ngờ thịt lại ăn ngon như vậy! Trại Linh cảm thấy dù có đại ca ở đây cũng sẽ công nhận quyết định của anh hoàn toàn đúng đắn!
Trại Linh ăn hơi nhiều nên quyết định đi dạo trong sân. Bỗng dưng phát hiện một cái bát dơ nằm ở góc sân.
Trại Linh cau mày thật chặt, giữa trạch linh với chủ nhà không phải là kiểu người này có thể quản lý người kia, mà chủ yếu là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Chủ nhà nhân hậu, có đức, nhà cửa sạch sẽ, thì trạch linh sẽ có linh lực phong phú có thể đền đáp lại chủ nhà.
Nhưng nếu chủ nhà âm hiểm xảo trá, nhà cửa bề bộn, trạch linh cũng sẽ chịu khổ theo.
Nếu chủ nhà làm điều phi pháp, khả năng trạch linh biến mất ngay lập tức là rất cao.
Cho nên khi làm trạch linh, điều cần phải chú ý nhiều nhất chính là nhà cửa.
Trại Linh bĩu môi, lặng lẽ nằm trên cửa sổ nhìn Thời Nhiễm.
Ánh trăng tối nay dịu dàng, ánh đèn đường bên ngoài ấm áp.
Chàng trai dưới ánh trăng đang ngắm nhìn thiếu nữ xinh đẹp.
Trại Linh băn khoăn không biết có nên nhắc nhở Thời Nhiễm phải đi rửa bát hay không.
Nhưng khi nhìn cô mệt mỏi ngủ say sưa, hàng mi dài trên mắt anh rũ xuống, tóc xõa sang một bên.
Trại Linh quay đầu rời đi, không lâu sau, trong sân phát ra tiếng nước chảy róc rách.
...
Sáng hôm sau, Thời Nhiễm vẫn còn đang mơ màng liền nhìn thấy đống chén dĩa ở góc sân hôm qua toàn bộ đã được rửa sạch sẽ nằm ngay ngắn, sân cũng đã được quét sạch, nồi hấp sáng bóng nằm trong phòng bếp.
"Ốc đồng cô nương" tối qua đã tới đây sao?
Trong sân gọn gàng sạch sẽ đến nỗi Thời Nhiễm suýt tưởng đống bát bẩn đêm qua là do cô tưởng tượng ra.
Nếu là trước kia, Thời Nhiễm thà tin nửa đêm cô mộng du rồi đi rửa bát còn hơn.
Nhưng sau khoảng thời gian gần đây, cô cũng hiểu được trên thế giới vẫn tồn tại một số việc mà khoa học cũng không giải thích được.
Thời Nhiễm mỉm cười bước vào bếp, cô muốn làm chút gì đó để tự khao mình.
Sáng nay không phải rửa bát, Thời Nhiễm vui vẻ và thoải mái làm bữa sáng.
Lúc này vẫn còn sớm, bên ngoài có một quầy bán tào phớ và nước đậu xanh. Thời Nhiễm mua hai chén tào phớ, chủ quầy còn nhiệt tình mời cô uống thử nước đậu xanh của quán cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/43.html.]
Nước đậu xanh, cô có thể uống được, nhưng cái người trong nhà kia...
Thôi bỏ đi, ngay cả "món ăn quân tử" mướp đắng anh còn không ăn nói chi đến cái món này.
Hơn nữa món nước đậu xanh đặc sản thành phố B này, Thời Nhiễm cũng phải tốn một thời gian mới uống được. Lúc đầu cô cứ tưởng đấy là vị nước rửa chén, không phải ai cũng uống được cái này.
Tuy rằng cô là người tham ăn, chuyện ăn uống với cô rất dễ nhưng mà lần đầu tiên uống nước đậu xanh, cô cũng chỉ uống được hai ba ngụm.
Nguyên liệu chính để làm nước đậu xanh là đậu xanh, mang đậu xanh đi ngâm đủ giờ, xay thành bột rồi để lắng một thời gian cho lên men. Đối với nước đậu xanh chảy ra, không dùng lớp trên cùng và lớp dưới cùng mà chỉ sử dụng lớp ở giữa. Đây là nước ép đậu xanh thô.
Khi uống chỉ cần đun sôi nước đậu xanh sống, đun trên lửa nhỏ đến khi trên bề mặt sủi bọt. Nhiều người thấy nó có vị hơi chua, ai không thích thấy nó giống vị nước đồ ăn thừa.
Ông Vương, người đã nghĩ ra món trứng vịt Giang Tô muối từng nói, nước đậu xanh này là nguyên liệu thừa của quá trình sản xuất bún đậu xanh, đây cũng là thức ăn của người nghèo. Bánh rán vòng, dưa chua cay và nước đậu xanh có thể coi là một bữa sáng kinh điển.
Nhưng mà, ở quầy bán đồ ăn sáng, bà chủ bán năm đồng một ly nước đậu xanh, đắt hơn một đồng so với một chén tào phớ.
Có thể thấy rằng, với sự phát triển của thời đại, thức ăn của người nghèo - nước đậu xanh cũng trở nên hiếm lạ.
Lần đầu tiên uống nước đậu xanh Thời Nhiễm uống không hết, nhưng nhiều lần đi uống với bạn, có lẽ là do thuận miệng, sau khi vị chua tan đi cô còn cảm nhận được một chút vị ngọt, tuy không thể nói là thích nhưng tóm lại cô vẫn thấy món này bình thường.
Thời Nhiễm mua tào phớ mang về, cô đặt chén tào phớ trong cặp lồng.
Cô lấy mấy miếng gà trong nồi gà luộc hôm qua rồi đem nấm hương và hoa hiên ra ngâm. Cô dùng nĩa nạo thịt gà dọc theo thớ thịt, từng sợi gà rơi ra, chẳng mấy chốc đã có đĩa thịt gà xé siêu ngon.
Cô lấy nồi lớn, cho hai muôi nước luộc gà vào, lại cho thêm thịt gà xé, hoa hiên, mộc nhĩ, đậu phụ khô, tôm khô, rong biển rồi hầm nhừ. Cuối cùng cô cho bột bắp và rưới thêm một muỗng dầu mè.
Sau đó cô đổ nước hầm lên tào phớ rồi rắc thêm mấy hột lạc, một ít cải bẹ và rau thơm.
Thời Nhiễm bỏ thêm vào bát của cô một ít sa tế.
Một chén nóng hổi như này gọi là món tào phớ xốt gà.
Thời Nhiễm vừa làm vừa tiếc, nếu trong sân có một cái cối xay thì tốt rồi!
Đậu xay đem đi làm tào phớ, trước tiên đem gà cho lên tào phớ chưng một đêm, sau khi chưng gà đủ thời gian, dùng đũa xé nhỏ thịt gà, nêm nếm đầy đủ. Ngày hôm sau cho gà và nước hầm rưới lên tào phớ, rắc thêm một ít tôm khô là được.
Tào phớ xốt gà ăn kèm với bánh rán vòng đã mua, một bữa sáng thật hoàn mỹ.
Dì Vương còn chưa về, buổi trưa Thời Nhiễm cũng nhàn rỗi, cô dứt khoát lái xe ba bánh đi chợ.
Thành phố B cũng có chợ phiên, nhưng ở trung tâm thành phố đều là các tòa nhà văn phòng và khu dân cư nên ở vùng ngoại ô mới có chợ phiên.
Thời Nhiễm nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, cho dù có kẹt xe một tiếng, bảy giờ tới cũng kịp.
Trước khi đi, cô thu dọn mấy cái bát sáng loáng giống như đã bị l.i.ế.m sạch sẽ trên bàn, cô thản nhiên nói: "Này, tôi nói cậu nghe, mặt mũi cậu thế nào tôi cũng không thấy, dù cậu là một quả cam béo, hôm nay tôi cũng có thể dẫn cậu đi chợ."
Nói xong, Thời Nhiễm cảm thấy cô dốt thật, người kia là sinh vật phi khoa học, còn đi chợ...
Hoặc là con người ai cũng có hạn chế về kiến thức, Thời Nhiên cảm thấy cô ở chỗ này oán trách người không bằng mèo, giống như người xưa có câu, tiều phu thấy Hoàng đế dùng đòn gánh vàng, thật hẹp hòi.
Biết đâu cuộc sống của anh lại hạnh phúc hơn cô tưởng?
Sau tiết thanh minh, rõ ràng nhiệt độ đã tăng lên, nhưng buổi sáng trời còn hơi se lạnh nên Thời Nhiễm quấn khăn quàng cổ, đội mũ. Sau đó cô vui vẻ cưỡi chiếc xe ba bánh của mình đi chợ.