Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 47
Cập nhật lúc: 2025-02-01 21:59:12
Lượt xem: 142
Trại Linh vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền bị Thời Nhiễm xoa mạnh đầu.
Anh lập tức nhảy ra, bắt đầu không ngừng kêu meo meo meo meo với Thời Nhiễm.
Đối diện với anh Thời Nhiễm nhanh chóng nhận sai: "Xin lỗi xin lỗi, cậu đẹp quá, lần sau tôi sẽ chú ý."
Hì hì, lần sau tôi vẫn dám đó, sờ vào bộ lông của mèo sư tử thật sự rất thoải mái!
Trại Linh mang theo chút cảnh giác nhìn Thời Nhiễm, không để cô ôm nữa, mà ở phía sau đi theo cô vào trong nhà.
Sau khi vào trong, mèo sư tử nhìn thấy chú cún nhỏ trong thùng carton đặt trên đầu giường, dưới đáy thùng carton có một lớp áo len mềm, bên trên là một chiếc khăn mặt, bên trên còn lót thêm một lớp thảm len, thoạt nhìn trông rất ấm áp. Trại Linh lập tức bùng lên hỏa khí, nhảy lên đá vào thùng giấy một cái!
Meo meo meo meo!
Tại sao nó được sống trong thùng carton!
Thời Nhiễm có chút khó xử: "Bên ngoài trời vẫn lạnh, không thể để nó ở bên ngoài được... được rồi, được rồi, cậu ở trên giường! Nơi đó tốt hơn nó!"
Lúc này mèo sư tử mới hài lòng, khinh thường liếc nhìn chú chó đang kêu ẳng ẳng trong hộp carton.
Haizz, chó à, mày thua tao quá nhiều rồi!
Mèo sư tử nhảy lên vài cái, trèo lên giường chiếm lấy vị trí đắc địa nhất - chính giữa.
Thời Nhiễm bị chọc giận đến bật cười: "Vậy tôi ngủ ở đâu?"
Đuôi mèo sư tử vỗ lên trên mặt giường.
"... Cậu có ước lượng được về cơ thể của chính mình không? Đầu giường là đủ chỗ cho cậu ngủ rồi!"
Thời Nhiễm hung hăng đặt con mèo lên trên gối, phớt lờ tiếng kêu phản kháng của đối phương, tắt đèn đi ngủ.
Trước khi ngủ vẫn có chút không thể tin được, vậy là bắt đầu trải qua cuộc sống tranh chấp giữa mèo và chó sao?
Mắt mèo sư tử tỏa sáng trong bóng tối, tóc của Thời Nhiễm phủ trên gối, có mùi hương thoang thoảng.
Trong bóng tối, mèo sư tử khẽ kêu một tiếng meo, sau đó rúc đầu vào bên má Thời Nhiễm, cũng chìm vào mộng đẹp.
Chó mèo song toàn, cuộc sống Thời Nhiễm tâm đắc, đi bộ cũng phải vội vã.
Sau khi xem xét cẩn thận đồng thời cho hai bên cùng tham gia vào trong quá trình, cuối cùng Thời Nhiễm cũng đặt xong tên cho mèo và chó.
Mèo là anh tự chọn, tên là Trại Linh. Thời Nhiễm đoán đó là tên thật của anh, bởi vì cái tên này là do đối phương dùng móng vuốt viết xuống đất mà ra, hoàn toàn không cần đến cô.
Còn chó là do cô tự chọn bằng cách vo tròn giấy, tên là... Tiểu Nhị.
Được rồi, dù sao trong mấy quán cơm đều có tiểu nhị, chuyện này rất bình thường.
Cuộc sống có cả mèo và chó, hạnh phúc như được nhân đôi.
Mặc dù Tiểu Nhị là con lai, nhưng trên người vẫn chủ yếu là màu đen, có một vài đốm nhỏ màu vàng trên lưng. Tròn xoe, bốn chân ngắn cũn, thoạt nhìn ngốc nghếch vô cùng.
Trước đây Thời Nhiễm từng nghe nói sau khi chó con rời xa cha mẹ, lúc mới đầu sẽ giống như trẻ con khóc oa oa vào ban đêm. Cuối cùng không biết có phải do có mối uy h.i.ế.p là Trại Linh không, suốt đêm đầu tiên Tiểu Nhị không kêu không nháo.
Thời Nhiễm đã mua thức ăn với sữa chuyên dùng cho chó, cho Tiểu Nhị ăn một bát thức ăn nhỏ.
Nhân lúc Thời Nhiễm không chú ý, Trại Linh lén lút đẩy Tiểu Nhị sang một bên, tự mình nếm thử một miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/47.html.]
Đợi khi Thời Nhiễm quay về, Trại Linh đang ở bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
Thời Nhiễm chọc một ngón tay vào anh: "Đây là đồ chuyên dùng cho chó, sao vậy, cậu cũng muốn ăn đồ cho mèo sao?"
Trại Linh điên cuồng lắc đầu, mấy thứ này tệ hơn nhiều so với đồ Thời Nhiễm nấu. Ai lại thích ăn thứ không chút mùi vị này.
Sau khi ăn sáng, Thời Nhiễm làm một chiếc túi nhỏ, mang theo Trại Linh bên người, một người một mèo đi dạo chợ sáng. Chó để ở nhà, dù sao trong sân đủ rộng, mặc nó thỏa sức chơi đùa.
Thời Nhiễm cũng đặc biệt chuẩn bị một ít xương ống, hầm cho hai đứa trong nhà uống bổ sung canxi.
Chưa được mấy ngày, dì Vương bên kia cũng gửi tin tức đến, nói rằng xác thực bên này Thời Nhiễm có thể làm thành cơ sở kinh doanh.
Nhưng có vài yêu cầu cần phải thực hiện được, đầu tiên là nếu như thay đổi căn nhà thành một nhà hàng nhỏ, vậy thì đầu tiên cửa sau phải được sửa lại. Nơi ở hiện tại của Thời Nhiễm, cửa sau gần như hoàn toàn sụp xuống, điều đó có nghĩa là không có vách ngăn giữa căn phòng với nội viện, khách vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy sự đổ nát của chính phòng và sương phòng.
Còn có chính là Đảo Tọa phòng phải hoàn toàn được dọn trống, nhà bếp cũng phải sửa lại một chút, đảm bảo an toàn phòng cháy chữa cháy.
Trong lòng Thời Nhiễm sớm đã có sự chuẩn bị cho chuyện này, nếu như mở nhà hàng, cô khẳng định không thể ở cạnh nhà bếp, điều này cũng dễ hiểu.
Cuối cùng là phải đổi song cửa sổ trong Đảo Tọa phòng, sửa chữa con đường nhỏ phía trước Đảo Tọa phòng.
Thời Nhiễm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Mặc dù nếu sửa chữa như vậy, ước chừng chi phí không nhỏ, nhưng so với việc ra bên ngoài thuê phòng rồi sửa sang thì đã là rất tốt rồi, hơn nữa phòng cũng không phải của mình.
Dù sao dùng phòng ở nhà mình, sửa xong rồi vẫn là của mình.
Thời Nhiễm chạy một vòng tới các bộ phận có liên quan, cuối cùng quyết định phương án sửa chữa. Tìm được bên thi công lúc trước sửa chữa công trình bên khu vực này, chuẩn bị bắt đầu khởi công, trước hết là sửa Đảo Tọa phòng và sương phòng phía tây.
Kết quả lúc hỏi ra, cô sốc đến hai mắt mở lớn:
"Xây hai cánh cửa với một bức tường đã mất tận hơn mười nghìn đồng?!"
"Đổi một chút phong cửa sổ Đảo Tọa phòng tốn năm mươi nghìn đồng?"
"Sương phòng phía tây thêm một cái mái nhà hết hai mươi nghìn đồng?!"
Đối phương trả lời chắc chắn: "Đúng giá cả chính là như vậy, loại gạch sử dụng trong viện của cô không phải mấy loại thông dụng, thêm vào đó cô còn yêu cầu thêm một cửa sổ hoa trên bức tường trong nội viện, song cửa sổ trong Đảo Tọa phòng với trong chính phòng... đều phải gia công rất phức tạp. Còn có mái nhà, chúng tôi phải cử người đi đo kích thước ngói, theo kích thước đó để làm, từ đầu đến cuối mất rất nhiều công sức."
Thời Nhiễm rì rầm nói: "Tôi cứ nghĩ khoảng mươi nghìn là đủ rồi."
Đối phương vung vung tay: "Nhà khác thì còn có thể, nhà của cô không được. Nhà cũ tiến hành tu sửa lại có khi còn phức tạp hơn xây nhà mới rất nhiều. Nhà của cô nếu muốn tu sửa lại toàn bộ, ít nhất là từng này tiền."
Thời Nhiễm nhìn đối phương giơ ra năm ngón tay, mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi: "Năm mươi nghìn?"
"Sao có thể, năm trăm nghìn đồng!"
Năm trăm nghìn, năm trăm nghìn đủ mua một cái nhà vệ sinh ở thành phố B rồi!
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy đau đớn như d.a.o cứa vào tim, trong khoảng thời gian này cô miễn cưỡng tiết kiệm được hơn bốn mươi nghìn, trong nháy mắt liền tiêu hết ba mươi lăm nghìn.
Nhưng không chi ra cũng không được, không chi ra sao cô có thể buôn bán được? Không buôn bán thì tiền ở đâu ra?
Thời Nhiễm: "... Được rồi, cứ sửa theo những gì anh nói đi."
Suy cho nhà cũng cũ rồi, Thời Nhiễm cũng không muốn dùng mấy loại vật liệu kia để sửa chữa, cuối cùng khiến cho cả căn nhà rối loạn lung tung.
Tiền cứ thế tiêu hết, tim Thời Nhiễm đau đớn nhỏ máu.