Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 50

Cập nhật lúc: 2025-02-01 22:01:41
Lượt xem: 124

Được con gái đỡ lấy, bà cụ Lưu còn có tâm trạng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

"Đường gần nhà các con sửa rất tốt, trước đây đến còn chưa bằng phẳng, đường lại nhỏ, ra vào bất tiện."

Hoàng Lão Tam gãi đầu, chưa kịp nói gì thì em gái Lưu Bình, Lưu Doanh đã lên tiếng trước: "Cũng đúng, nhà anh rể bây giờ càng ngày càng tốt, nghe nói giá nhà bên này lại tăng rồi."

Lưu Bình nhìn em gái với ánh mắt lạnh lùng: "Tin tức của Tiểu Doanh thật nhanh, đáng tiếc chị và anh rể em chỉ có một căn nhà này, còn phải ở, tạm thời không thể bán."

Lưu Doanh bĩu môi, quay sang soi mói những thứ khác: "Anh rể tìm đầu bếp nhà nào vậy? Tại sao bên kia bốc khói cao như vậy. Lại nói mấy ngày trước chúng ta đi Thiêm Phúc Viện, thật là trùng hợp, lúc đó chỉ cảm thấy đồ ăn rất ngon, sau này em mới nghe một người bạn nói lại, đầu bếp ngày hôm đó chính là đầu bếp Văn. Sớm biết thế lúc đó phải nói một tiếng cảm ơn với đầu bếp Văn..."

Người họ hàng đi xe cùng tới ở bên cạnh cũng góp vui: "Đầu bếp Văn à, lúc trước tôi còn nhìn thấy ông ấy trên ti vi. Nghe nói đây chính là đại sư phụ của Thiêm Phúc Viện, bây giờ bình thường không còn nấu ăn. Vậy vận may của chúng ta thật tốt!"

"Không đúng, là Tiểu Doanh và Tiểu Hạ làm việc chu đáo."

"Em thấy, vẫn là chị cả của chúng ta có phúc, gặp được người con rể tốt như Tiểu Hạ."

"Không đúng, nghĩ lại thì cảm thấy thật vinh hạnh, phật nhảy tường chúng ta ăn hôm đó có lẽ là do đầu bếp Văn làm đó, tôi nói mà sao nó lại có thể ngon như vậy được chứ!"

...

Lưu Doanh đoạt được danh tiếng của chị gái thì vô cùng đắc ý, khuôn mặt hơi ửng hồng: "Có thể nói là tiền nào của đó, lão Hạ nhà chúng tôi nói, chúc thọ mẹ vợ, vậy tốn bao nhiêu tiền cũng đáng."

Bà cụ Lưu được mọi người vây quanh, vui tươi hớn hở cười nói: "Đều tốt đều tốt, đi đi, chúng ta đừng chặn đường của người khác, mau vào nhà ngồi đi. Hôm nay gọi mọi người đến nếm thử tấm lòng hiếu thảo của con gái lớn nhà tôi."

Một bà lão khuôn mặt khôn khéo, trạc tuổi ở bên cạnh cũng đi theo nịnh nọt: "Đúng! Tiểu Bình là con cả, tấm lòng hiếu thảo nhất định phải hơn em gái nhiều!"

Bà cụ Lưu ôm lấy em gái của mình cười nói: "Em cũng thúc giục lớn bé nhà em đi, đến khi chúng nó kết hôn, em còn sợ không có con dâu nấu cơm cho ăn sao? Hai con dâu hai con rể, may mắn này của em cao tận lên trời rồi."

Một đám người cười nói vui vẻ tiến vào tiểu viện của nhà Hoàng Lão Tam.

Mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy một chồng lồng hấp thật lớn trong sân, khói trắng bay lên mang theo mùi thịt hầm, có mấy người phụ nữ đang rửa bát, chia bàn ở trong sân, còn có một hai người đang rửa rau và hoa quả ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại bưng rau và hoa quả vào phòng bếp.

Tiểu viện của nhà họ Hoàng là do cha mẹ của Hoàng Lão Tam để lại, được bảo tồn rất tốt, mặc dù sân không lớn, nhưng bởi vì chỉ có một mình nhà họ Hoàng ở, cho nên cũng không chật chội.

Nhưng đối với tình cảnh ngày hôm nay, nhìn quả thực có chút chật chội. Ba bàn khách còn chưa tới đông đủ, mười mấy người, cộng thêm hàng xóm và Thời Nhiễm đến hỗ trợ, hai mươi mấy người kẹt ở trong sân...

Hoàng Lão Tam dẫn mẹ vợ và họ hàng đi vào trong phòng chính ngồi, hôm nay vì tổ chức lễ mừng thọ, trong nhà đã dọn toàn bộ phòng chính, trong phòng chính bày ba cái bàn lớn, trong đó có hai cái bàn là nhà Thời Nhiễm cho mượn, ghế dựa là nhờ hàng xóm láng giềng gom góp.

Vốn dĩ nhà Hoàng Lão Tam nhìn bên ngoài có vẻ cổ kính, nhưng nội thất trang trí ở bên trong thì bình thường, cũng không khác gì trên thành phố, bày biện như vậy, đừng nói đến chuyện hòa hợp, cả căn phòng còn trông có vẻ kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/50.html.]

Lưu Doanh vừa nhìn, trong lòng liền sảng khoái như được uống nước đá giữa mùa hè.

Bà ta mời người đến Thiêm Phúc viện, bởi vì là nhà hàng cao cấp, bàn ghế thậm chí chén bát cốc đĩa được bài trí bên trong đều là cả bộ, nhìn qua khỏi phải nói có bao nhiêu thể diện, mấy đứa em họ nhỏ tuổi trong nhà, mỗi người đi vào đều vội vàng chụp ảnh đăng lên mạng xã hội. Sau khi trở về còn cảm ơn bà ta, nói hiếm khi ăn được món ngon như vậy.

Cho nên cho dù bởi vì đi Thiêm Phúc viện tốn mấy vạn, làm cho bà ta đau lòng không thôi, nhưng bà ta cũng cảm thấy đáng giá!

Bây giờ, thể diện quan trọng hơn rất nhiều thứ.

Chẳng phải là khí thế của nhà mình áp không nổi, cả nhà anh rể dứt khoát nhận thua ngay tại chỗ.

Biểu cảm của Lưu Doanh đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Lưu Bình, nhưng lúc này Lưu Bình cũng lười nói nhiều với đứa em gái ngu xuẩn này của mình.

Sau khi xác định được năng lực của Thời Nhiễm trong hai ngày nay, bà ấy mới chậm rãi kìm nén sự nóng nảy của mình xuống, bắt đầu nhìn nhận vấn đề một cách bình tĩnh.

Mừng thọ cho mẹ vốn là việc nên làm, hai chị em bọn họ là do một tay mẹ nuôi nấng, lúc còn trẻ bà vì hai đứa nhóc nghịch ngợm bọn họ mà chịu khổ rất nhiều, nếu không không thể chưa đến sáu mươi đã một thân bệnh tật.

Hai chị em bọn họ kết hôn, gả cũng đều không phải nhà phú quý gì, nhưng mà đều là người bình thường. Như chồng bà ấy, làm việc ở một xí nghiệp nhà nước lâu đời, có thể yên tâm nghỉ hưu sau ba mươi năm nữa, nhưng may mắn là người tử tế, không dính vào những việc xấu. Bình thường ngoại trừ nuôi chim dắt chó đi dạo, thì thường không dính dáng đến rượu bia thuốc lá.

Bên em gái cũng như vậy, em rể cũng có công việc ổn định, có một căn nhà riêng. Hai vợ chồng nuôi con cũng không quá vất vả.

Mẹ có thể chịu khổ nuôi hai chị em bọn họ khôn lớn, để bọn họ có được cuộc sống như vậy, bà đã là một người mẹ vô cùng tuyệt vời rồi.

Nếu như vậy, mỗi năm một lần mừng thọ, cũng không nên cãi nhau làm cho mẹ phiền lòng.

Em gái muốn tranh thể diện thì tùy nó, người tranh chấp với người nhà là người đầu úng nước.

Tâm trạng bình tĩnh lại, hôm nay Lưu Bình biểu hiện rất tốt, đưa họ hàng vào nhà, chia bàn. Ngoài ra còn cầm nước và đồ ăn vặt ra dỗ mấy đứa nhỏ, lại bảo Hoàng Lão Tam đến nói với Thời Nhiễm một tiếng, nhìn thấy mọi người gần như đã đông đủ thì lên đồ ăn.

Lưu Doanh kéo mấy chị dâu chị họ lại nói chuyện, niềm vui sướng trên mặt không thể che giấu được.

Bà cụ Lưu khép hờ đôi mắt quan sát, cười híp mắt lôi kéo một tiểu bối trẻ tuổi đến dạy bảo: "Lên trung học rồi sao? Thành tích thế nào? Bình thường phải chăm chỉ học tập, chăm chỉ làm bài tập về nhà..."

Trong một đoàn người náo nhiệt như vậy, chỉ có một cô gái đeo tai nghe ngồi trong góc bĩu môi.

Mẹ cô ta xô cô ta một cái: "Con có thể tới hay không hả?! Bà dì con mừng thọ, không thể bày ra sắc mặt tốt hay sao?!"

Trịnh Duyệt nhướng mày: "Năm ngoái tổ chức một lần, năm nay sao nhất định phải tổ chức hai lần... Con còn hẹn bạn đi ăn bánh crepe khoai môn nữa!"

Mẹ Trịnh Duyệt nói: "Câm miệng, ăn một bữa cơm, lại không cần con tặng quà. Đến ăn cái này không phải tốt hơn mấy thứ đồ bỏ phẩm màu sao?"

Loading...