Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 86
Cập nhật lúc: 2025-02-03 07:56:30
Lượt xem: 115
Chị Phùng như bị sét đánh.
Mấy năm nay trên lưng chị ấy như vác núi lớn, cứ luôn cho rằng đều là lỗi của mình, kết quả bây giờ bác sĩ nói không phải là vấn đề của chị ấy.
Bác sĩ vẫn còn đang nói lải nhải: "Dựa vào tuổi của cô, chắc tuổi của chồng cô cũng không nhỏ nhỉ? Sao không đến khám sớm? Kiểm tra vấn đề sớm một chút, chữa trị sớm một chút thì bọn cô cũng không cần đợi đến số tuổi bây giờ mới muốn..."
Tại sao không đến kiểm tra sớm?
Chị Phùng bị những lời này đánh đến mức mắt nổ đom đóm.
Đúng vậy, tại sao không đến kiểm tra sớm?
Lúc ban đầu sau hai năm hai người kết hôn nhưng vẫn không có con, khi đó chị ấy cũng khuyên chồng đến bệnh viện xem.
Nhưng sau đó vì cái gì?
Đầu óc chị Phùng tê dại, không nghĩ ra lúc trước tại sao không đi đến bệnh viện.
Thời Nhiễm nhanh chóng kéo chị Phùng ra khỏi cửa, nói cảm ơn bác sĩ.
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, chị Phùng liền ngơ ngác nói: "Bà chủ nhỏ, em đi về trước đi, chị đi nộp phí, xem hôm nay có thể nhanh chóng lấy được kết quả kiểm tra của mấy mục khác hay không."
Thời Nhiễm có chút do dự, chị Phùng không trực tiếp chỉ vào mũi bác sĩ và nói không tin kết quả, như vậy đã tốt hơn tình huống mà cô dự đoán. Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của đối phương, Thời Nhiễm cũng lo lắng chị ấy lại làm chuyện ngu ngốc gì khác.
Khóe miệng của chị Phùng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Không sao đâu... chị chỉ muốn xem tất cả kết quả một chút mà thôi."
Trong lòng chị ấy có một suy đoán kinh khủng, giờ phút này toàn bộ những lời mà hàng xóm láng giềng nói ở bên tai chị ấy trước kia đều hiện lên ở trong đầu.
"Nếu không sinh được con thì cả hai vợ chồng đi kiểm tra, không biết là vấn đề của ai đâu?"
"Mẹ chồng của cô đối xử với cô... Cô nên nhìn xa trông rộng, bình thường đối xử với bản thân tốt một chút."
"Sao chồng của cô lại nghỉ việc vậy? Một ông lớn như hắn định ở nhà rảnh rỗi chờ cô nuôi sống à?"
"Chị dâu... chị rất tốt, nhưng bình thường vẫn nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi."
Thời Nhiễm thấy đối phương thật sự không muốn mình đi theo, liền sắp xếp cho chị Phùng ở phòng chờ khám của bệnh viện. Phòng chờ khám bệnh có nhiều người, hơn nữa có rất nhiều y tá và bảo vệ.
Sắp xếp xong, Thời Nhiễm đi về trước.
Dì Vương giậm chân: "Con xem, dì đã nói rồi. Bác sĩ thật sự bảo như vậy sao?"
Thời Nhiễm gật đầu, lúc này cũng có chút hối hận: "Haiz, con chỉ nghĩ để bác sĩ nói ra chuyện này, cho dù chị ấy không tin, sau này cũng có thể có cảnh giác."
Ai ngờ cô đã xem nhẹ khúc mắc của chị Phùng đối với chuyện không thể sinh con.
Lúc này dì Vương cũng hiểu rằng chị Phùng đáng thương, bà ở bên cạnh đã lâu, tất nhiên biết cả nhà của chị Phùng có cái tính nết gì.
"Từ lâu dì cảm thấy cô ấy thật ngốc nghếch, không có con thì không có con, bây giờ là thời đại nào rồi, không có con cũng chẳng sao, nhận nuôi một đứa là được rồi."
Thời Nhiễm: "Cũng không chắc chắn là chị ấy nghĩ như vậy, dì tưởng tượng đi, nếu có người cứ nói ở bên tai dì rằng không sinh được con sẽ không tốt ra làm sao, nói mười mấy năm, dù là ai cũng sẽ bị tẩy não."
Không chừng còn muốn ám chỉ rằng "Bởi vì cô nên tôi mới không có con", hai mẹ con, mặt đỏ mặt trắng hợp xướng, quả thật có thể ăn người đến chết.
Dì Vương thở dài, đứng dậy nói: "Được rồi, nếu việc này của nhà cô ấy ầm ĩ ra ngoài, tám chín phần khu phố sẽ đến quản. Dì đi bệnh viện với cô ấy. Hôm nay để Tráng Tráng ở chỗ con."
Thời Nhiễm cũng thở dài nhẹ nhõm, dì Vương đi là tốt nhất. Chị Phùng có giữ bí mật với cô, nhưng đối với dì Vương thì có thể sẽ thoải mái hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/86.html.]
Có dì Vương trông coi, những chuyện sau này cũng không cần cô xen vào.
Cuối cùng chuyện của nhà chị Phùng vẫn ầm ĩ ra ngoài.
Thời Nhiễm không đi xem cảnh tượng náo nhiệt này, chỉ nghe bà cụ tán gẫu bên cạnh cầu nói về tình cảnh của nhà họ Tăng với vẻ mặt hớn hở.
"Người vợ con bò già của nhà bọn họ bỗng nhiên không ngu ngốc nữa, cầm đơn bệnh viện về nhà làm ầm lên."
"Nghe nói là cầm d.a.o phay đuổi theo chồng mắng, khiến bà mẹ chồng bình thường vênh váo tự đắc của cô ấy sợ đến mức không dám thở mạnh."
"Chậc chậc, đáng đời! Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy. Con của mình vô sinh, lại đi lừa người ta gả vào nhà rồi đổ tội lên đầu người vợ."
"Bà già kia mất hết đạo đức rồi, nghe nói là cố tình dẫn người vợ đến phòng khám nhỏ của họ hàng trong gia đình. Một phát đã lừa người ta mười năm."
"Vậy bây giờ thế nào?"
"Người vợ chắc chắn là không nghe theo, nói là phải ly hôn, còn muốn tố cáo phòng khám của gia đình kia mà mẹ chồng cô ta giới thiệu."
...
Dì Vương rót hai tách trà hoa lài mới kể lại cho Thời Nhiễm nghe với giọng khàn khàn: "Dì thấy con không cần tuyển cô ấy nữa, cô ấy nói là phải kiện người thân và ly hôn. Rất bận rộn nên chắc không rảnh để tới chỗ con làm công nữa đâu."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, trong chốc lát chị Phùng cũng đến tới cửa.
So với bộ dáng luôn khúm núm của chị Phùng hồi trước, bây giờ hiển nhiên chị Phùng táo bạo hơn rất nhiều, tóc hơi rối, trong ánh mắt là tơ m.á.u do khóc lâu mà hiện ra.
Trước tiên chị ấy cúi mình chào Thời Nhiễm, dọa Thời Nhiễm nhảy dựng lên.
"Chị làm gì vậy!"
Chị Phùng... Không, phải nói là Phùng Quyên, vô cùng cảm kích Thời Nhiễm.
"Nếu không nhờ em, có lẽ chị còn không biết..."
Chân tướng giống như lưỡi d.a.o sắc bén, xé rách nhận thức cho tới nay của chị ấy.
Nước mắt của Phùng Quyên tràn ra hốc mắt, nhưng đó chẳng là gì so với những đau khổ của chị ấy ở nửa đời đầu...
Nhiều người ở khu phố tới can ngăn, có cô gái nhỏ mới thi đậu vào biên chế lau nước mắt cho chị ấy. Đối phương nghe chị ấy kể chuyện quá khứ thì vô cùng tức giận, không có khuyên chị ấy hòa giải mọi chuyện. Mà là nói có thể giúp chị ấy liên hệ luật sư công ích.
"Người như vậy nên ly hôn với anh ta đi! Chẳng phải rõ ràng đây chính là hại cô sao?"
Lãnh đạo của cô gái nhỏ đứng ở một bên âm thầm trừng mắt nhìn người mới này không thể tự chủ cái miệng, nhưng vẫn đưa chị ấy một ly nước ấm, hỏi chị ấy về dự định tương lai.
Phùng Quyên cực kỳ kiên định: "Tôi phải ly hôn!"
Không chỉ ly hôn, chị ấy còn muốn lấy lại những đồ vật mà mấy năm nay hai mẹ con đó tính kế chị ấy!
Yêu cầu của Phùng Quyên rất rõ ràng, trong nhà có ba gian nhà, chị ấy muốn hai gian, chị ấy muốn lấy hai phần ba số tiền tiết kiệm.
Nếu không cho, vậy thì gặp nhau ở tòa án, còn kiện cả phòng khám có liên quan lúc trước.
Hai mẹ con nhà họ Tăng choáng váng, bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Phùng Quyên tức giận cũng không đến mức ly hôn. Chị ấy ngần này tuổi, không bằng cấp không tay nghề, cho dù tái giá muốn sinh con cũng khó.
Thay vì ly hôn xong tái hôn, còn không bằng cãi nhau một hai trận với con trai mình rồi tiếp tục chung sống.
Phùng Quyên đáp lại bằng cách đập hết hơn một nửa cửa sổ và vật dụng trong nhà.
Trong lòng chị ấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt.