Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - 95

Cập nhật lúc: 2025-02-03 08:05:28
Lượt xem: 95

Thời Nhiễm: Mặc dù cô muốn nuôi mèo thật nhưng nói trắng ra thì con "Hoàng thượng" nhà cô đâu có giống mèo nhà chị Linh.

Cuộc sống cứ vậy từng ngày từng ngày trôi qua. Mãi đến giữa tháng sáu, có một việc đã thu hút sự chú ý của mạng xã hội.

Mà chuyện này còn liên quan đến chùa Thiên Linh gần đây nữa.

Chuyện là có một ông lão đi ra khỏi chùa Thiên Linh sau khi lạy Phật. Trên đường đi thì ông lão bị người ta cản lại hỏi có muốn xem bói không. Ông lão từ chối. Thế là ông thầy bói kia phán một câu: "Bình thường tôi rất ít khi xem bói cho người khác. Chỉ là thấy ông hữu duyên, hơn nữa trông mặt ông hơi hung hiểm nên lúc này mới có duyên với ông..."

Những lời này lừa mấy người còn trẻ tuổi thì được chứ lừa người đã có tuổi thì không nổi đâu. Ông lão phiền hà khoát tay, còn vừa khoát vừa né tránh.

Kết quả là đúng lúc có một chiếc xe đi tới, suýt nữa đụng phải ông lão.

Lúc ấy ông lão đã bị cuốn xuống dưới gầm xe rồi, nhưng sau khi được đám người cứu ra thì lại phát hiện ông lão không hề bị thương chút nào.

Bị cuốn xuống dưới gầm xe rồi sao có thể chẳng có chút thương tích nào được?

Tin tức này ngay lập tức lọt vào những tin tức kỳ lạ hàng đầu.

[Kinh hãi, ông lão đi từ trong chùa ra lại lướt qua thần chết!]

[Một câu của thầy bói đẩy ông lão bảy mươi vào rắc rối!]

[Cuối cùng cũng tìm ra hạng đầu trong mười ngôi chùa thần bí nhất!]

...

Vô số người bị tiêu đề bài báo lừa gạt nhấn vào rồi lại hùng hổ thoát ra.

[Ráng Chiều Trong Rừng Phong: Méo, cái tên lừa đảo níu người ta lại đòi xem bói kia mới là đầu sỏ chăng. Cũng may mà cuối cùng cảnh sát cũng bắt được người.]

[Hoa Anh Đào Tung Bay: Có thể là ông thầy bói kia cảm thấy người này sắp có tai họa lớn nên mới nói như vậy cũng nên. Mà cũng có thể là vì ông ta nói ra nên ông lão mới gặp tai ương không biết chừng.]

[Treo Ông Chủ Lên Ngọn Đèn Đường: Lầu trên, mười người già thì có tám chín người muốn mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe rồi... Nếu không phải vì mấy chuyện bói toán mù quáng này thì ông lão sẽ bị xe đụng à? Còn nói là không có vết thương thì sao không thể là ông lão vừa mới vào chùa lạy Phật nên Phật hiển linh chứ?]

[Phù Hộ Tôi Lên Bờ: Phật hiển linh +1, mấy ông thầy bói ở thành phố B luôn nói mấy lời giống nhau. Trước kia tôi đi thắp hương ở cung XX, đi ra khỏi cửa đã đụng phải một người nói gần đây tôi gặp hoa đào nát...]

[Đồ Rê Mi: Lầu trên à, hoa đào nát cũng nhìn ra được sao?]

[Phù Hộ Tôi Lên Bờ: Có khỉ á, đừng nói là hoa đào nát, ngay cả nụ hoa đào cũng chẳng có một mống đây này.]

[Vân Vân: Dù sao thì chú cảnh sát cũng sẽ không tin mấy thứ này. Ông thầy bói kia bị đội an ninh trật tự bắt đi rồi.]

[Chuyển Tiếp Cẩm Lý Số Đặc Biệt: Má ơi, các người mau đến mà xem này, trong phần bình luận có rất nhiều người nói đến cái chùa này.]

[Phù Hộ Tôi Lên Bờ: Má ơi, lầu trên tốt đến nỗi khiến lòng người cảm động.]

[Hoa Anh Đào Tung Bay: Đúng là thế thật đấy. Sau khi lạy chùa Thiên Linh xong gần đây tôi được thăng chức tăng lương luôn, chuyện phiền lòng của được giải quyết... Hơi động lòng.]

[Phù Hộ Tôi Lên Bờ: Động lòng... Không biết cái chùa này có phù hộ tôi lên bờ được không nhỉ?]

[Thế Giới Này Còn Tốt Hơn Được Nữa Không: A a, cũng chỉ có các người mới tin mấy chuyện này. Nếu như ngôi chùa này thật sự linh thiêng như thế thì sao trước đây nó lại bình thường không có gì lạ chứ? Nghe nói lịch sử ngôi chùa này cũng hơn một trăm năm rồi. Một trăm năm quá không linh mà giờ mới linh á?]

[Bốn Mươi Tựa Như 156: Mặc dù những gì lầu trên nói nghe cũng đúng nhưng tôi vẫn quyết định đi lạy.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/95.html.]

[Phù Hộ Tôi Lên Bờ: Đi lạy +1]

[Vân Vân: Đi lạy +2]

[Chuyển Tiếp Cẩm Lý Số Đặc Biệt: Đi lạy +3]

[Đồ Rê Mi: Đi lạy +4]

...

Lúc trên mạng đang thảo luận khí thế hừng hực thì một ông lão tóc hoa râm lại gõ cửa tứ hợp viện.

"Hô, đúng là chỗ này rồi."

"Đã nghe tiếng tăm nơi này lâu nay rồi, cuối cùng cũng tìm được."

Ông lão tóc hoa râm nhìn lên tấm bảng tên treo trước cửa quán rồi đi thẳng vào cửa. Thời Nhiễm vội vàng đi ra chào đón.

"Ông muốn ăn món gì ạ?"

Ông lão nhận thực đơn, nhìn lướt qua một lượt rồi chỉ vào tấm bảng đen treo trên tường nói: "Cho ông một bát bún kia."

Thời Nhiễm: "Được ạ."

Sợi bún óng ánh đã cho vào nồi, mọi nguyên liệu đều có sẵn hết nên chỉ trong chốc lát cô đã bưng món ăn lên bàn.

Bún được làm thủ công có mùi vị ngon hơn hẳn những thứ có bỏ phụ gia kia. Sợi bún mềm dai, thấm đẫm súp gà tươi ngon, phía trên rải một lớp lá hẹ và một muỗng nhỏ dầu ớt.

Một bát đo đỏ ngay ngắn, rau lang cũng tươi non. Ông lão vừa ăn vừa liên tục khen ngợi.

Ăn xong, ông lão lấy điện thoại di động từ trong túi ra hí hoáy mấy cái rồi mới thở ra một hơi, sau đó đứng dậy.

Thời Nhiễm đang ngồi ngoài cửa phơi nắng. Ban đầu lúc sửa chữa cánh cửa này, vì nó đã quá đổ nát rồi nên Thời Nhiễm không sửa nó theo dấu vết ban đầu nữa.

Khoảng cách giữa Đảo Tọa Phòng và con đường nhỏ giữa hai cánh cửa không quá rộng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao gia đình giàu có trước kia thường xuyên bỏ không Đảo Tọa Phòng này. Đường nhỏ như vậy, lại bị hai cánh cửa đè lên chẳng phải là rất u ám à?

Thế là Thời Nhiễm quyết định bàn bạc với người ta để sửa chiều rộng của cánh cửa này rộng ra một chút, ước chừng phải rộng hai mét. Như vậy thì ánh mặt trời vào Đảo Tọa Phòng sẽ không bị che mất nữa.

Ông lão không quen quét mã nên đã lấy tiền lẻ từ trong túi ra đưa cho Thời Nhiễm.

Lúc gần đi, cuối cùng ông lão cũng không nhịn được mà mở điện thoại di động ra rồi nói với Thời Nhiễm: "Cô gái à, ông thấy tay nghề của cháu cũng không tệ... Bát bún cháu làm rất có mùi vị phương Nam. Nhưng mà cháu có thể nhìn cái này một chút không? Tiện thể làm cho ông một phần nhé? Ông trả tiền cho."

Thời Nhiễm nghiêng đầu qua thì thấy trên màn hình điện thoại di động đang hiển thị một bát rau trộn với thạch cua đỏ rực.

Ông lão vội vàng giải thích: "Cái này là thạch cua, là cách ăn của người Tây Bắc. Ông theo chân đồng đội cũ được ăn mấy lần rồi."

Thời Nhiễm lập tức cảm thấy kính nể, nhưng mà cô cũng không đồng ý ngay mà còn hỏi thêm vài câu: "Thạch thì dễ làm thôi ạ, nhưng mà không biết ông muốn ăn thạch gì? Đậu Hà Lan hay là đậu xanh ạ? Thạch khoai lang đỏ cũng có thể làm nhưng mà hình dạng làm ra không được đẹp cho lắm."

Ông lão còng eo xuống, trong mắt tràn đầy hoài niệm sâu sắc.

"Có lẽ là thạch làm từ đậu Hà Lan... Khi đó bọn ông trời Nam biển Bắc gặp nhau, ban bếp núc còn rất nhiều đậu nên đã đưa đi làm thạch. Nhưng mà cái thứ đó ăn không đủ no, chỉ là mùa hè ăn cho mát mẻ thôi..."

Thời Nhiễm kiên nhẫn lắng nghe, không hề cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào.

Ông lão vừa nói chuyện đã lải nhải nói mãi không có hồi kết.

Loading...