Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Căn Nhà Tôi Thừa Hưởng Siêu Ngon - Ngoại truyện 2.2

Cập nhật lúc: 2025-02-04 11:45:00
Lượt xem: 57

Quả nhiên con mèo này cũng lạnh lùng cao ngạo như vẻ ngoài của nó vậy. Mặc dù không nhịn được vẫy đuôi nhưng người thì vẫn ở đó không nhúc nhích.

Thời Nhiễm không dám tiến lên phía trước ôm nó, nhưng cũng sợ nếu mình đưa đồ lên trên rồi lại xuống thì không thấy nó nữa.

Thế nên cô chỉ có thể dụ dỗ con mèo này đi theo mình thôi.

Thời Nhiễm ngồi dụ mèo hết nửa tiếng đồng hồ mà con mèo này một là kêu meo meo, hai là cúi thấp đầu không nhúc nhích.

Đang lúc cô muốn bất chấp tất cả hung hăng ôm nó vào lòng luôn thì đột nhiên có người chạy tới.

"Chào cô chào cô, đây là mèo của tôi."

Chủ của con mèo tìm tới khiến Thời Nhiễm rất lúng túng.

Cô đứng lên: "Xin lỗi nhiều, tôi không biết đây là mèo của ông. Mèo của ông trông đẹp quá. Nó thuộc giống gì vậy?"

Chủ của con mèo là một người đàn ông béo ngậy. Ông ta cười nó: "Nó là ragdoll. Giống mèo ragdoll màu trắng này phải ngàn chọn vạn tuyển với được một con đấy. Sao thế, cô có hứng thú tới chỗ tôi xem một chút không? Trong máy tính của tôi vẫn còn giữ rất nhiều hình của mèo khi còn bé, cực kỳ dễ thương. Hoặc là cô cho tôi cách liên lạc đi, tôi sẽ gửi cho cô xem."

Thời Nhiễm gần như là phản ứng lại trong nháy mắt: "Ông không phải chủ của con mèo này."

Người này trợn mắt nói bậy gì vậy hả? Thời Nhiễm hỏi xong mới nhớ ra con mèo này là mèo sư tử Lâm Thanh chứ không phải ragdoll gì cả.

Người đàn ông đảo mắt một vòng: "Ai nói đây không phải mèo của tôi chứ? Có phải cô muốn cướp mèo của tôi không?"

Vừa thấy con mèo trắng này, ông ta đã cảm thấy đây là một loại mèo cực tốt, có khi còn bán được giá hơn cả ragdoll nữa.

Nhưng vừa rồi ông ta nhìn thấy dáng vẻ Thời Nhiễm rất đẹp nên không thèm nghĩ ngợi đã đi lên tán tỉnh mấy câu, ai ngờ lại bị đối phương nhìn thấu ngay lập tức.

Người đàn ông vươn tay ra muốn ôm con mèo này vào n.g.ự.c mình.

Thời Nhiễm: "Ông mau bỏ nó ra! Con mèo này không phải của ông, nếu ông dám đi thì tôi sẽ báo cảnh sát."

Ông ta thấy dáng vẻ Thời Nhiễm trông khá yểu điệu nên ngoài miệng vẫn thốt lên mấy lời thối hoắc: "Cô cứ báo cảnh sát đi. Chờ cô báo cảnh sát xong, tôi sẽ nói hai chúng ta là người yêu, mèo này là do tôi bỏ tiền ra mua nhưng cô lại muốn ôm đi... A!"

Người đàn ông kia còn chưa nói xong đã bị con mèo trước n.g.ự.c quơ cho một móng vuốt vào mặt.

Con mèo trắng lông dài trông cực kỳ ngạo mạn. Quơ xong nó còn l.i.ế.m l.i.ế.m móng vuốt, cứ như một vuốt vừa rồi chẳng liên quan gì đến nó vậy.

Trong lòng Thời Nhiễm thầm khen một câu tốt lắm. Người đàn ông ta còn muốn đi về phía trước. Ông ta tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu lên, hận không thể đá c.h.ế.t con mèo này.

Thời Nhiễm đe dọa: "Ông không được đi tới đây nữa! Con mèo này vốn không phải là của ông, ông mà đá nó, có khi nó còn cắn ông đấy."

"Tôi đã thông báo cho quản lý rồi. Quản lý nói sẽ đến ngay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./can-nha-toi-thua-huong-sieu-ngon/ngoai-truyen-2-2.html.]

Câu cuối cùng này là Thời Nhiễm lừa ông ta. Cô thấy người đàn ông này rất lạ mặt nên đoán có lẽ nhà của ông ta không ở trong khu phố này.

Quả nhiên, nghe thấy lời đe dọa của Thời Nhiễm, người đàn ông kia ngay lập tức lủi đi. Sau đó quản lý mới tới quản chế.

Người quản lý cũng rất ngạc nhiên: "Trước kia người này làm trong đội an ninh của chúng tôi, nhưng sau đó đã bị đuổi vì tay chân không sạch sẽ rồi! Chắc chắn là ông ta đã tự cắt chìa khóa!"

Thời Nhiễm nhíu mày, giao chuyện này lại cho bên quản lý xử lý.

Đang lúc Thời Nhiễm chuẩn bị rời đi thì thấy con mèo trước đó vẫn còn ngồi một bên không nhúc nhích bây giờ lại nhảy mấy cái lên trên chiếc xe ba gác nhỏ của cô.

Thời Nhiễm vui như mở cờ trong bụng: "Mèo, mày muốn đi cùng tao hả?"

Mèo trắng nhỏ cúi đầu l.i.ế.m móng vuốt. Thời Nhiễm vui vẻ mang mèo về nhà.

Cô cảm thấy chắc chắn là do mình sống tốt nên được báo đáp. Quả nhiên là mèo nhỏ thấy cô là người tốt nên mới quyết định về cùng cô đây mà.

Thời Nhiễm mang mèo về nhà, không kịp đợi muốn đăng ngay ảnh mèo lên vòng bạn bè.

Dáng vẻ con mèo trắng nhỏ này cực kỳ đẹp, đạo đức cực kỳ tốt, bình thường ở nhà cũng không tự mở cửa sổ hay phá phách đồ đạc gì. Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã nắm trọn trái tim Thời Nhiễm.

Liên tiếp mấy đêm ôm mèo trong lòng ngủ, tâm trạng của Thời Nhiễm tốt cỡ nào khỏi phải nói.

Tâm trạng tốt đẹp này kéo dài mãi đến ngày cô tham gia buổi họp lớp.

Sáng sớm Thời Nhiễm đã nhận được một cuộc điện thoại.

Đối phương nói với cô bằng một giọng điệu rất tự đắc: "Chờ lát nữa tôi sẽ đến dưới tầng nhà em đón em."

Nói xong cúp điện thoại luôn, cực kỳ có phong phạm tổng giám đốc bá đạo.

Thời Nhiễm hiểu ngay ra lý do vì sao lớp trưởng lại muốn cô tham gia buổi họp lớp này.

Thì ra là vì Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi là bạn học chung thời đại học của Thời Nhiễm. Cũng không biết đầu óc người này nghĩ kiểu gì mà luôn liều c.h.ế.t theo đuổi Thời Nhiễm.

Trong nhà anh ta cũng dư dả, tự nhận dáng vẻ mình cũng rất đẹp trai nên luôn cảm thấy hài lòng về bản thân.

Nhưng Thời Nhiễm thật sự chẳng thích người này chút nào. Không chỉ vì đầu óc người này không đủ dùng mà cô còn cảm thấy người này rất hư đốn nữa.

Rất dễ nhận thấy rằng lần họp lớp này sẽ không thể trôi qua một cách suôn sẻ rồi.

Thời Nhiễm ôm mèo lên kể khổ: "Tao chẳng thích anh ta chút nào hết. Ai mà thích nổi một người như vậy chứ. Ôi chao, cũng tại tao không có bạn trai chứ tao mà có một anh bạn trai đẹp trai ngời ngời, chắc chắn tao sẽ đưa tới chói mù mắt anh ta luôn."

Cách theo đuổi của Thạch Lỗi vừa quê mùa vừa chẳng có chút chân thành nào.

Loading...