Vì không muốn làm ảnh hưởng đến việc Nghiêm Húc quay phim, bốn người tìm một chỗ hơi xa để ngồi, vừa nhìn Nghiêm Húc quay phim từ xa vừa trò chuyện.
“Sao đến mà không nói một tiếng?” Nghiêm Húc đi tới, nhìn Tân Án dường như cũng không quá bất ngờ.
“Anh không thấy bất ngờ, không thấy ngạc nhiên sao?” Tân Án khó tin hỏi.
Nghiêm Húc cười nói: “Anh biết chắc chắn em sẽ đến.”
Lâm Du liếc xéo cả hai người: “Đồ đôi tình nhân đáng ghét!”
“Khụ khụ, em đừng quên em cũng có bạn trai mà.” Trần Cảnh Hiển ở bên cạnh nhắc nhở.
“À, em thật đúng là quên mất.” Lâm Du cười lạnh nói.
Từ Lâm Tức tỏ vẻ vô cùng bất mãn: “Mấy người có ý gì vậy, để tôi là chó độc thân được rồi đi!”
Năm người cười phá lên.
Vì có nhiều người, ở lại chỗ Nghiêm Húc cũng không tiện, cuối cùng Nghiêm Húc vẫn quyết định đưa bốn người đến một nhà trọ nhỏ ở ngoài thôn.
“Đi bộ qua đó cũng mất nửa tiếng.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa xe của em hình như không vào được, đoàn phim đều đi xe ba gác về.”
“Ê, bên này, bà ơi!” Lâm Du vẫy tay về một hướng: "Bà về trong thôn hả, bà có thể cho cháu đi nhờ một đoạn được không?”
Đó là một bà cụ lái xe đến chỗ đoàn phim để thu mua phế liệu. Bà vui vẻ đồng ý.
Cho đến khi đứng trước cửa nhà trọ.
Nghiêm Húc thở dài: “Ở đây chỉ có loại nhà trọ nhỏ này thôi, điều kiện không được tốt lắm. Hay là mọi người về sớm đi, đừng ở lại đây qua đêm.”
“Không sao đâu, chúng tôi chỉ là muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống thôi mà.” Trần Cảnh Hiển không để ý nói.
Bước vào bên trong nhà trọ, nhìn xung quanh thấy trang trí có chút cũ kỹ, mọi người đều im lặng.
“Hay là mọi người vẫn nên về sớm đi?” Nghiêm Húc cũng không ngờ cái nhà trọ duy nhất này lại như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-429-ca-nhom-di-tham-doan-phim-1.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Không được, đến rồi thì đến thôi” Từ Lâm Tức kiên quyết nói: "Chúng tôi đã nói là muốn đến thăm anh, dù là ở núi sâu rừng già chúng tôi cũng đến!”
“Tùy mọi người thôi.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói. Vốn dĩ anh đã nói môi trường ở đây không tốt lắm, không cần họ đến, không ngờ đôi thiếu gia tiểu thư rảnh rỗi này lại thực sự chạy đến tận đây.
Cùng nhau đi làm thủ tục nhận phòng, Tân Án theo thói quen định đi theo Lâm Du vào một phòng, bị Trần Cảnh Hiển kịp thời giữ lại: “Làm gì đấy làm gì đấy, còn muốn cướp bạn gái của tôi hả?”
Tân Án: ???
Lâm Du nhìn Trần Cảnh Hiển nháy mắt tinh nghịch với cô, cũng ngay lập tức hiểu ý anh: “Đúng vậy, tớ sợ lắm, muốn ở cùng bạn trai.”
Sau đó, hai người mặc kệ Tân Án, đóng sầm cửa lại.
“Tân Án ở một mình chắc chắn sợ lắm, Nghiêm Húc anh qua ở với cậu ấy đi, không cần phải lo cho tớ.” Ngay sau đó, cửa lại đóng sầm một tiếng.
Ách.
Hai người còn lại nhìn nhau.
“Bọn họ nghĩ mình đang ở trong phim truyền hình nào vậy, tất cả các phòng đều đã đầy, chỉ còn một phòng sao?” Tân Án vừa nói vừa đi vào phòng, giọng điệu cạn lời: "Hơn nữa, chẳng phải họ đến thăm sao, sao lại đều tự về phòng hết rồi?”
“Bọn họ chỉ là rảnh quá nên nghĩ ra trò vui thôi, vẫn luôn như vậy mà.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói.
“Anh gầy quá.” Tân Án có chút đau lòng nói.
“Em cũng gầy, mặt cũng chẳng có thịt.” Nghiêm Húc véo má Tân Án: "Hai ngày nữa lại phải bay rồi sao?”
Tân Án gật đầu.
“Cũng được đó cô Tân, sau này phải nhờ cô chiếu cố rồi.” Nghiêm Húc ngồi ở cuối giường, dựa vào tường trông có vẻ mệt mỏi.
Nhìn Nghiêm Húc như vậy, Tân Án nói: “Hay là anh ngủ một lát đi, bây giờ còn chưa đến giờ cơm chiều đâu.”
Nghiêm Húc quả thật rất mệt, vừa nằm xuống giường đã mơ màng sắp ngủ: “Em cũng lên đây sao?”
Hả?!
Tân Án giật mình.