[Nghiêm đế trở về kế thừa gia nghiệp, vốn dĩ nghĩ mấy năm nay không thấy được, không hổ là Tân Án.]
[Tâm Nhãn khi nào công khai đây!]
Hai người họ chưa từng bị chụp chung một tấm ảnh nào, cũng chưa từng thừa nhận, nhưng không hiểu sao trong giới giải trí gần như đã trở thành một bí mật công khai. Điều này phần lớn là nhờ Nghiêm Húc.
Trong một lần phỏng vấn tại diễn đàn tài chính, có phóng viên hỏi về tin đồn của Tân Án, liệu có khả năng kết hôn không.
Nghiêm Húc: “Nói như vậy Tân lão sư sẽ giận đó.”
Phóng viên lập tức nắm bắt được trọng điểm: “Vậy hai người thật sự đang hẹn hò sao?”
Nghiêm Húc: “Tôi không nói gì hết, đừng hỏi tôi.”
Thế là mọi người đều ngầm hiểu.
Tân Án: "..."
Cảnh quay trước mắt chính là cảnh sau khi nữ chính quy ẩn, chỉ là một cảnh quay đối diện rất nhanh đã xong. Tân Án liền trở về thay bộ giáp đầy m.á.u chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Đến khi Nghiêm Húc bước vào miếu đổ nát, anh nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Tân Án đang nửa tựa vào cột xem kịch bản, cả người đầy máu.
Anh biết cảnh quay này là cảnh kiếp trước của nữ chính, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, anh không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịu, dường như là một cảm xúc rất đau khổ.
Đều là diễn viên kỳ cựu, rõ ràng biết đây đều là diễn, sao lại có cảm xúc như vậy?
Anh không hiểu.
“Anh sao vậy, ngẩn người ra đấy?” Tân Án cầm kịch bản đi đến trước mặt anh quơ quơ.
“Không có gì.” Nghiêm Húc lắc đầu, gạt bỏ những cảm xúc kỳ lạ đó.
Nghiêm Húc chỉ là khách mời, chỉ một buổi chiều đã quay xong. Còn Tân Án buổi tối vẫn còn cảnh quay khác, anh liền về khách sạn trước.
Anh không ngờ cảm giác khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng đó lại kéo dài đến vậy, ngay cả bữa tối cũng không ăn uống được. Trong lòng anh thầm nghĩ có phải là do mình đã lâu không đóng phim nên mới thế không.
Anh ngủ sớm, trong mơ lại trở về phim trường.
Anh như một người đứng xem, nhìn lại cuộc đời của Tân Tiệp một lần. Đến cuối cùng khi cô tự sát, anh đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c đau âm ỉ, cố gắng đưa tay ngăn lại, bên tai lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Nghiêm Húc, Nghiêm Húc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-486-cuoc-doi-hoan-toan-moi-2.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khi anh tỉnh lại, trước mắt anh là khuôn mặt của Tân Án, khuôn mặt đó cùng với khuôn mặt của “nữ tướng quân” trong mơ từ từ trùng khớp lại. Anh đột nhiên có cảm giác mất mát vô cùng, lập tức ôm chặt Tân Án.
Tân Án vừa quay xong cảnh trở về khách sạn, liền nhìn thấy Nghiêm Húc trên giường dường như đang gặp ác mộng, cau mày. Cô vừa định đánh thức anh, anh đã tỉnh, còn mang vẻ mặt kinh hãi.
Cô đành phải vỗ vỗ lưng Nghiêm Húc, có chút buồn cười: “Anh sắp bóp c.h.ế.t em rồi đấy. Anh gặp ác mộng à?”
Nghiêm Húc xoa xoa cái đầu đau nhức: “Cũng không hẳn, chắc là do lúc em đến anh có xem tiểu thuyết của em, vậy mà lại mơ thấy tình tiết trong đó.”
Biết kiếp trước họ có liên hệ, nghe Nghiêm Húc nói vậy, phản ứng đầu tiên của Tân Án là: Chẳng lẽ miếu đổ nát kia tà quái vậy sao? Ngay cả người bình thường cũng có thể bị ảnh hưởng?
“Anh mơ thấy gì?” Tân Án hỏi.
“Mơ thấy em, cũng chính là cái Tân Tiệp đó đã c.h.ế.t trong một cái miếu đổ nát, anh cũng xuất hiện.” Nghiêm Húc ngập ngừng kể lại giấc mơ của mình, nói xong còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Chỉ là đến khách mời một chút thôi mà, anh vậy mà nhập vai sâu quá.
Tân Án lại có chút cảm khái, nghe Nghiêm Húc kể về giấc mơ, trong lòng cô biết những gì Nghiêm Húc nói đều là cuộc đời kiếp trước của cô.
“Nói không chừng kiếp trước chúng ta đã gặp nhau rồi cũng nên. Nghe nói có người nằm mơ thấy chính kiếp trước của mình đấy.” Tân Án giả vờ nói đùa.
“Không thể nào.” Nghiêm Húc lại chắc chắn phủ nhận: "Dù thế nào đi nữa, kiếp trước chúng ta không thể nào gặp nhau được, lúc đó là âm dương cách biệt rồi.”
“Cũng đúng, vậy thì quá thảm.” Tân Án cười nói.
“Dù là như vậy, anh cũng sẽ tìm được em trong kiếp sau.” Nghiêm Húc lại kéo cô vào lòng.
“Vâng.”
Tân Án ở trong lòng anh, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Sau khi đi qua miếu đổ nát, cô nghi ngờ nguyên chủ ở một mức độ nào đó có liên hệ với cô, có thể là hậu duệ của “Tân Tiệp”. Cô cũng từng đi hỏi thăm, tìm kiếm, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nhưng đều không tìm thấy câu trả lời.
Cô cũng từng nghi ngờ Văn Hâm Du nhìn ra một số dấu vết, dù sao con gái mình đột nhiên biết rất nhiều kỹ năng, đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng khi cô thử dò hỏi, Văn Hâm Du chỉ khẽ mỉm cười.
“Con nghĩ gì vậy? Dù thế nào con vẫn là con gái của mẹ.”
Cô đã từng vô cùng lo lắng, nhỡ đâu vào lúc cô đang hạnh phúc nhất, đột nhiên lại trở về quá khứ thì phải làm sao, hoặc giống như những bộ phim cẩu huyết, đột nhiên tỉnh dậy phát hiện chỉ là một giấc mơ.
Kiếp trước thế nào đã không còn quan trọng, quan trọng là, cô đã có được một cuộc đời hoàn toàn mới, cô có một gia đình hoàn hảo, có người yêu, có bạn tốt, tất cả những gì cô mong đợi ở kiếp trước đều đã thành hiện thực.
Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cứ để nó tự nhiên đi thôi.
Từ nay về sau, cô chỉ biết một ngày hạnh phúc hơn một ngày.
(Hết phần chính văn)