Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-06-21 22:49:54
Lượt xem: 580
Hứa Phi không hề cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tạ Ninh đang nằm ườn trên sofa ở nhà Hạ Huyễn Thần.
Anh ta còn nháy mắt với cô ra vẻ trêu chọc: “Ninh Ninh à, lâu rồi không gặp, có vẻ thời gian qua cô sống không tồi, nhìn xem, vẻ mặt thư thái, da dẻ hồng hào, có da có thịt hẳn ra, xinh đẹp hơn trước đây nhiều.”
Tạ Ninh rất muốn mắng chửi nhưng ngại thân phận của Hứa Phi, dù sao trước đây anh ta cũng là cấp trên của cô, còn là người đã dẫn dắt đứa cô vào làm trong ngành giải trí này nên Tạ Ninh vẫn còn sự tôn trọng rất lớn với anh.
Nhưng con mắt nào của Hứa Phi nhìn thấy Tạ Ninh đang sung sướng thế? Có ai là vui vẻ khi bị giam lỏng đâu chứ?
Hứa Phi dường như chẳng thèm để ý đến ánh mắt phẫn hận của Tạ Ninh, anh ta cười hề hề rồi thản nhiên đi đến chỗ cô đang ngồi, ngón tay nhón lấy một miếng dưa lê ngọt lịm.
Tạ Ninh không thể làm gì được Hứa Phi, cô phụng phịu nhào người che lấy đĩa trái cây đang bị Hứa Phi càn quét mà gào lên: “Không cho, không cho ăn.”
Đổi lại là một tràng cười ha hả đầy sảng khoái của Hứa Phi.
Hạ Huyễn Thần xoa thái dương nhìn hai người trước mặt đang ầm ỹ với nhau, cuối cùng lắc đầu kéo Hứa Phi qua một bên.
“Có chuyện gì mà phải đến tận đây?”
Hứa Phi trêu chọc Tạ Ninh đã, sau đó mới nhướng mắt nhìn Hạ Huyễn Thần: “Tất nhiên là có, chuyện kia tôi muốn hỏi cậu khi nào thì sắp xếp đi?”
Hạ Huyễn liếc mắt về phía Tạ Ninh một cái, sau đó quay người ra hiệu cho Hứa Phi theo mình đi lên lầu.
Tạ Ninh nhìn dì Lệ vẫn đang miệt mài cắt dưa trong bếp lại nhìn lên cánh cửa thư phòng đang đóng lại, bàn tay lén lút mò mẫm lấy điện thoại nhét dưới gối sofa.
Hứa Phi không phải là lần đầu đến nhà của Hạ Huyễn Thần, mối quan hệ của cả hai người khăng khit đủ để anh có thể lăn lộn ở đây mà không bị Hạ Huyễn Thần đá ra ngoài.
Hứa Phi tự tìm cho mình một tư thế thoải mái, sau đó ngả người trên ghế bành, cũng không ngại châm một điếu thuốc.
“Thời gian qua tôi không thấy cậu có động tĩnh nào nữa? Sao thế? Muốn bỏ dở giữa chừng à?”
Hạ Huyễn Thần gõ gõ ngón tay lên bàn, trong phòng vang lên nhịp điệu đều đặn.
“Không đâu, dù sao cũng sắp đi đến hồi kết rồi.”
Hứa Phi cười, trước mặt là một làn khói mờ: “Nhìn bộ dạng thảnh thơi của cậu ở nhà như thế này làm tôi cứ tưởng…”
Ngừng một lát, anh gõ tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, đôi mắt híp lại: “Nhưng cậu phải biết, hiện tại cậu với nhà họ Châu đang trong quá trình xác định quan hệ, đừng để bên đó nghi ngờ, ảnh hưởng đến kế hoạch phía sau, huống gì còn có một Châu Sa đang chờ, cái gì nên hay không nên cậu phải phân biệt cho rõ.”
Hạ Huyễn Thần hừ một tiếng: “Không cần anh nhắc nhở, tôi sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài.”
“Ừa, dù sao đi nữa cô bé ấy sẽ không chịu đựng nổi đâu.” Hứa Phi gật đầu: “Chi bằng sớm sớm giải quyết cho xong đi, mọi người đều thoải mái.”
Hạ Huyễn Thần trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng: “Tôi biết rồi, cho anh sắp xếp.”
Hứa Phi vỗ trán: “Nếu bên đó không quá hối thúc, thật tình tôi cũng không muốn đến đây làm phiền cậu, nhưng mà đây chính là thời điểm quyết định, cho nên cậu điều chỉnh lại trạng thái một chút đi. Tôi đã đặt vé ngày mai cho cậu rồi, dứt điểm sớm chúng ta đỡ mệt đầu, phía Châu Sa cũng mong muốn như vậy.”
“Được rồi, cứ làm như vậy đi.” Hạ Huyễn Thần phất tay.
Những thứ cần nói đã xong, Hứa Phi không nấn ná lâu, anh ta dụi tắt đầu thuốc lá, đứng dậy chỉnh lại vạt áo sơ mi, sau đó mân môi nhìn Hạ Huyễn Thần bằng ánh mắt ẩn ý.
“Từ trước đến nay cậu làm gì tôi đều không ngăn cản, nhưng thời điểm này cậu đã đưa ra lựa chọn là Châu Sa trước mặt mọi người thì đừng nên lôi kéo những người không liên quan vào.”
“Tôi ư?” Hạ Huyễn Thần cười khẩy: “Anh không phải là người hiểu rất rõ bản chất của chuyện này sao, không có cái gì gọi là tôi đưa ra lựa chọn ở đây cả.”
Hứa Phi lặng nhìn Hạ Huyễn Thần, cuối cùng phá lên cười: “Được rồi, coi như cậu ghê gớm.”
Lần này không còn bất kỳ lời nói nào khác giữa hai người, Hứa Phi nhàn nhã xoay lưng bước ra khỏi cửa.
Tạ Ninh đang đứng ở đầu cầu thang, trên tay là dĩa dưa lê tươi mới cắt, nét mặt dù không muốn vẫn phải cam chịu đang nhăn nhó nhìn Hứa Phi.
“Anh có muốn ở lại ăn cơm chiều không? Dì Lệ nấu ăn ngon lắm.”
“Không đâu, tôi còn cả một buổi tối vui vẻ đang chờ mình trước mặt, không thể chậm trễ được.” Hứa Phí hóm hỉnh trả lời, ngón tay nhanh nhẹn bốc thêm hai miếng dưa bỏ vào miệng.
Bữa cơm tối trôi qua êm ả.
Dì Lệ vừa lau dọn xong bàn ăn, đang chuẩn bị ra về đột nhiên bị Hạ Huyễn Thần lên tiếng giữ lại.
“Sáng mai tôi có việc gấp phải rời Đô Thành vài ngày, dì Lệ giúp tôi sắp xếp hành lý và ở đây chăm sóc Ninh Ninh giùm tôi.”
Tạ Ninh đang chúi mũi vào màn hình game, vừa nghe thấy thế đã ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Anh phải đi quay phim à, sao đột ngột thế, mấy hôm trước cũng không nghe nói đến mà.”
Hạ Huyễn Thần xoa đầu cô, giọng mềm mỏng: “Có việc đột xuất, cho nên không kịp nói với em.”
Tạ Ninh chu chu môi, cũng không gặng hỏi thêm: “Vậy anh đi đường cẩn thận, có tôi và dì Lệ trông nhà rồi.”
“Ừa, em ở nhà ngoan ngoan nhé, có chuyện gì hay muốn đi đâu phải nói dì Lệ biết đấy.”
Hạ Huyễn Thần vừa căn dặn vừa liếc mắt về phía dì Lệ đang ngồi đối diện, nhận được cái gật đầu chắc nịch của dì ấy mới yên tâm ôm Tạ Ninh vào lòng hôn nhẹ lên tóc cô một cái.
Tạ Ninh rất không thích khi Hạ Huyễn Thần tỏ ý thân mật với cô trước mặt người khác nhưng vì đại sự sắp thành trước mắt, cô không thể không nhẫn nhịn cho người ta ăn đậu hũ mình.
“Tôi biết rồi, anh đừng lo lắng.”
Dường như Hạ Huyễn Thần cảm nhận được lần này mình sẽ rời xa Tạ Ninh một thời gian cho nên đêm nay anh đặc biệt quấn chặt lấy cô, không có một giây phút nào muốn buông ra.
Hơi nóng hầm hực bao phủ toàn bộ cơ thể của Tạ Ninh, cô bị tứ chi của Hạ Huyễn Thần ghì chặt, đến mức dù chỉ trở mình nhẹ một cái cũng khiến anh mở mắt.
Nếu không phải tiết trời đã vào mùa thu, khí hậu oi bức đã tan đi, thêm máy điều hòa mở ro ro mát lạnh cả căn phòng, chắc Tạ Ninh đã bị ép chín thành con tôm luộc trong nồi.
Tạ Ninh biết Hạ Huyễn Thần thức dậy và rời đi lúc nào nhưng cô cố tình nằm ngủ nướng, không muốn ra tiễn anh.
Dù gì hai người rất nhanh thôi sẽ tách ra hoàn toàn, không cần phải diễn thêm nữa.
Ngày đầu tiên Hạ Huyễn Thần đi vắng, Tạ Ninh rất ngoan ngoãn và vui vẻ làm ổ trong nhà, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, hoàn toàn không có dấu hiệu gì cho thấy cô muốn làm làm phản.
Dì Lệ vô cùng hài lòng, còn nhắn tin cho Hạ Huyễn Thần khen ngợi vài câu trong bản báo cáo hằng ngày.
Tưởng Y ngược lại có phần sốt ruột hơn.
[Tiểu Yêu Xinh Đẹp: Sao rồi, kế hoạch kia khi nào thực hiện đây?]
[Ninh Ninh Cái Thế: Chờ đi, sắp rồi.]
Tạ Ninh tính toán trong lòng, chiều hôm qua khi giả vờ mang đĩa trái cây lên cho Hứa Phi, cô đã cố tình nấn ná một lúc để có thể nghe được câu chuyện của hai người trong phòng.
Cô làm con heo lười ở nhà Hạ Huyễn Thần cả tháng qua, nếu có thể nằm sẽ không muốn đứng, chưa bao giờ cô buồn đặt chân bước lên lầu đi vào thư phòng của anh nếu không có chuyện gì quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-la-quan-chung-an-dua-sao-lai-choc-phai-dinh-luu-the-nay/chuong-46.html.]
Vì lẽ đó Hạ Huyễn Thần cũng bớt câu nệ với cô hơn, khi đi vào cũng chỉ khép hờ, để tiện cho cô gọi với anh từ phòng khách ở dưới nhà.
Nhờ vậy, Tạ Ninh cũng có cơ hội nghe được vài lời mà Hứa Phi nói với Hạ Huyễn Thần.
Hạ Huyễn Thần đi gấp như vậy, còn là do phía bên kia hối thúc, hẳn là bọn họ đã đánh hơi ra được điều gì.
Vậy thì rất nhanh thôi sẽ có người liên hệ với cô.
Tạ Ninh tính toán như thần, tối hôm đó, một tin nhắn lạ đã được gửi tới.
[???: Tạ Ninh phải không? Tôi có chuyện muốn nói với cô]
Tạ Ninh đã chờ đợi tin nhắn này từ lâu, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết, ai bảo trước đó cô đã bị Hạ Huyễn Thần yêu cầu cắt đứt liên lạc với mọi người chứ.
[Tạ Ninh: Ai thế?]
[???: Tôi là Châu Sa, chắc cô vẫn còn nhớ?]
Tạ Ninh mỉm cười, ngón tay gõ nhanh lên màn hình
[Tạ Ninh: Châu Sa, Châu tiểu thư ư?]
[???: Phải là tôi, tôi đang ở bên cạnh Hạ Huyễn Thần, chúng tôi mấy hôm nay cùng nhau đến tổ trạch nhà họ Châu.]
Rất tốt, vừa mới vào đã vô cùng thẳng thắn, rõ ràng là muốn ra đòn phủ đầu với cô.
Nhưng Tạ Ninh lại rất thích, như vậy đi đỡ phải vòng vo mất thời gian.
[Tạ Ninh: Châu tiểu thư đang ở chung với anh Thần ư? Sao có thể, anh ấy nói với tôi là đi quay phim mà?]
Một tấm hình được gửi, bên trong ngoại trừ gương mặt xinh đẹp của Châu Sa còn thấy thấp thoáng nửa sườn mặt sắc nét như được được nghệ nhân tạo tác đang chìm trong bóng tối của Hạ Huyễn Thần.
[???: Tôi không biết giữa cô Tạ và anh Thần có mối quan hệ như thế nào nhưng đợt này chúng tôi về tổ trạch nhà họ Châu để bàn về việc kết giao giữa hai nhà họ Hạ và họ Châu, cô hiểu ý nghĩa hai chữ này là thế nào phải không?]
Tạ Ninh sao không thể không biết rõ chứ, trong tiểu thuyết cũng ghi rất rõ còn gì.
Nhà họ Châu như đầm rồng hang hổ, Châu Sa lại không có bất kỳ địa vị gì trong nhà, bên trên có một tên anh trai vô dụng, dưới là thì là một tên em trai riêng chỉ biết ăn chơi phá phách.
Bản thân cô ấy cũng là con của một người phụ nữ mà Châu Vĩnh Liêm trong một lần đi du ngoạn đã cưỡng ép tạo thành.
Châu Sa trở về Đô Thành sau bao nhiêu năm lăn lộn bên ngoài chính là vì muốn đòi lại công đạo cho hai mẹ con cô.
Nhưng vô cùng khó khăn.
Chỉ sau khi chuyện cô và Hạ Huyễn Thần lộ ra ngoài, những người bên nhà họ Châu điều tra được thân phận thật sự của anh, bọn họ mới ồn ào đòi Châu Sa trở về nhà để nói chuyện rõ ràng.
Nhờ sự chống lưng của Hạ Huyễn Thần, Châu Sa mới có cơ hội ngẩng cao đầu bước chân vào tổ trạch của nhà họ Châu, ngồi chung mâm với bọn họ mà thương thảo lại phần thừa kế mà cô đáng được nhận.
[Tạ Ninh: Vậy Châu tiểu thư hôm nay liên hệ với tôi là muốn tôi làm gì?]
[???: Tôi cảm nhận được cô Tạ là một người tốt, ắt hẳn sẽ không thể là người chủ động đi phá hủy nhân duyên của người khác. Cho nên tôi muốn thương lượng với cô một việc.]
Đến rồi đây, Tạ Ninh mừng rỡ reo thầm trong lòng.
[Tạ Ninh: Châu tiểu thư cứ nói.]
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
[???: Tôi biết một mình cô bươn chải ở Đô Thành này không phải dễ dàng, tôi cũng từng có một thời gian như thế cho nên tôi rất hiểu. Nhưng cô cũng không thể dựa dẫm vào Hạ Huyễn Thần mãi được, thân phận hai người khác biệt, một ngày nào đó sẽ phải tách ra và có một cuộc sống riêng…]
[???: Thời gian qua cô Tạ cũng đã vất vả nhiều rồi, tôi không phủ nhận mấy năm nay nhờ có cô chăm sóc cho Hạ Huyễn Thần. Tôi sẽ không bạc đãi cô đâu. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ gửi cho cô năm triệu, số tiền này nếu không tiêu pha phung phí cũng đủ cho cô thoải mái nửa đời người. Cô thấy sao?]
Tuyệt vời, đó chính là thứ mà Tạ Ninh đã trông đợi, nếu không cô nhẫn nhịn bao nhiêu ngày nay để làm gì chứ?
[Tạ Ninh: Tôi làm sao có thể tin tưởng được cô có phải đang gài bẫy tôi không? Trên mạng cũng đầy rẫy những chuyện thế này, chỉ cần tôi nhận tiền, một cú điện thoại của Châu tiểu thư có thể đưa tôi ngồi bóc lịch trong nhà đá mấy năm đấy.]
Người bên kia có vẻ cũng đang suy nghĩ, mãi một lúc sau mới thấy trả lời lại.
[???: Vậy cô Tạ cảm thấy tôi nên làm thế nào mới tin?]
[Tạ Ninh: Không giấu gì cô, tôi cũng chẳng giàu có gì, số tiền này có cày cả đời tôi cũng không có khả năng tích cóp đủ, nếu Châu tiểu thư đã hào phóng ra tay như vậy, tôi cũng không ngại nhận lấy. Chỉ cần cô gửi tin nhắn thoại cho tôi, chứng tỏ người đang trao đổi với tôi là Châu tiểu thư, sau đó thảo ra một bản cam kết là do cô tự nguyện cho tôi số tiền này để giúp đỡ tôi lập nghiệp, tôi sẽ lập tức rời khỏi Đô Thành, không quấy rầy chuyện tốt của Châu tiểu thư.]
[???: Được, cô đã nói như vậy thì tôi tin cô, chờ một chút tôi sẽ gửi cho cô Tạ ngay.]
Tạ Ninh ngồi rung đùi một lúc, rất nhanh người bên kia đã gửi đầy đủ những thứ mà cô yêu cầu.
[???: Cô hài lòng chưa?]
[Tạ Ninh: Còn hơn cả hài lòng, vui lòng chuyển tiền vào số tài khoản này cho tôi. Sau khi nhận được tiền, ngay ngày mai tôi sẽ lập tức đi liền.]
[???: Được, tôi tin cô, nếu cô không thực hiện lời hứa của mình, tôi cũng có cách bắt cô phải ói lại toàn bộ.]
[Tạ Ninh: Tất nhiên, tôi biết nhà họ Châu có thế lực ở Đô Thành, muốn xử lý một con kiến hôi như tôi chẳng có gì là khó khăn.]
[???: Cô biết thế là tốt, chúng ta thương lượng trên tinh thần tin tưởng nhau là chính, mong cô không làm tôi thất vọng.]
[Tạ Ninh: Cô yên tâm, nhất định sẽ.]
Sau khi nhanh tay lưu lại hết toàn bộ tin nhắn, Tạ Ninh trở tay bấm vào giao diện game đang chơi.
[Tiểu Yêu Xinh Đẹp: Ôi mẹ ơi, tài khoản đã nhận được tiền thật này, cậu làm sao hay thế hả?]
Tạ Ninh cong môi, nói thì đơn giản nhưng cô cũng phải đánh đổi cả tháng trời diễn trò cùng với Hạ Huyễn Thần đấy. Dù sao đi nữa phải giả vờ quan tâm và đong đưa nói chuyện với một người đàn ông trước mặt bạn gái của anh ta, trước đây có nghĩ cô cũng không dám nghĩ mình có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy đâu.
Nhưng biết sao được, Tạ Ninh bị Hạ Huyễn Thần ngấm ngầm ép buộc ở trong nhà, ngoại trừ việc liên hệ với anh và Tưởng Y, cô thật sự không thể gọi được cho bất kỳ ai nữa.
Nếu đã vậy thì dứt khoát lợi dụng anh luôn đi. Tưởng Y không thể cứu cô thoát khỏi móng vuốt của Hạ Huyễn Thần nhưng còn Châu Sa thì sao?
Hạ Huyễn Thần thường phải đi tham gia sự kiện và tiệc tối bên ngoài, hiện tại anh và Châu Sa lại đang được truyền thông gán ghép với nhau, chắc chắn không dịp này thì dịp khác hai người sẽ có cơ hội ngồi cùng nhau.
Ban đầu Tạ Ninh còn lo lắng Hạ Huyễn Thần không dám nghe điện thoại của cô khi đang ở bên ngoài, như vậy có khả năng kế hoạch sẽ đổ bể.
Nhưng không nghĩ đến anh lại kiêu ngạo như vậy.
Thật sự là không sợ bị người khác nghe thấy anh đang dây dưa với một cô gái khác sao?
Đúng là đồ đàn ông cặn bã mà.
Vậy thì cô còn ngại gì mà không để cho chính thất của người ta ra tay chỉnh đổn một lần chứ.
[Ninh Ninh Cái Thế: Tốt, ngày mai đúng giờ có mặt, chuẩn bị kế hoạch đào tẩu.]