Chỉ Muốn Bên Em - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:20:11
Lượt xem: 87
Có lẽ ông để cô đến công ty làm việc, cũng là có ý đồ khác. Có lẽ ông cũng đã giúp cô sắp xếp xong cái gọi là "hạnh phúc". Người kia có lẽ giống như Lâm Hướng Đông, có thể đem đến cho nhà họ Nguyễn và công ty lợi ích nhất định.
Nguyễn Tố điều chỉnh lại tâm tình, lấy điện thoại gửi cho Quý Minh Sùng một tin nhắn: [Hôm nay em có hẹn với bạn, không về nhà ăn cơm tối rồi.]
Cô không thể về nhà với bộ dạng thế này.
Cô phải hung hăng mà phát tiết một hồi.
Quý Minh Sùng rất nhanh liền trả lời tin nhắn: [Được, chơi vui vẻ.]
Nguyễn Tố ngồi trên tàu điện ngầm, không về nhà họ Quý, mà về một hội quán quyền anh gần nhà trọ cô thuê trước đây.
Cô làm hội viên ở đây, cũng có huấn luyện viên dạy cô. Huấn luyện viên nhìn thấy cô đến còn rất kinh ngạc: "Cô không nói trước a, lâu lắm rồi không thấy cô đến."
"Trong nhà xảy ra chút chuyện.." Nguyễn Tố giải thích: "Có điều gần đây có thời gian rồi. Hôm nay nếu anh không rảnh cũng không sao, tôi ở đây tự đánh quyền cũng được rồi."
Có thể là trải qua chuyện lúc nhỏ, sau khi Nguyễn Tố có thể tự kiếm tiền, liền bắt đầu học thuật phòng thân. Sau đó hội quán quyền anh này khai trương làm hoạt động, ưu đãi rất lớn, cô liền làm thẻ. Trước đây còn chưa đến nhà họ Quý, mỗi tuần cô đều sẽ đến đánh quyền luyện thể lực.
"Tôi rảnh, đến đi, tôi tập với cô."
Nguyễn Tố thay xong quần áo và trang bị, liền bắt đầu cùng huấn luyện viên đánh quyền.
Lần này cô ra quyền nhanh mà tàn nhẫn.
Một quyền nện trên bao cát.
Ngoài trừ bản thân cô, không có người có thể khống chế, quyết định vận mệnh của cô, nào sợ ba mẹ ruột của cô.
Một quyền thu hồi.
Cô sớm đã không phải là con người ban đầu, người mà tương lại bị ý niệm của người khác nắm giữ. Nếu cái gọi là huyết thống và tình thân trở thành gông xiềng, vậy sau này không cần cũng được. Xem như bản thân không tìm lại được ba mẹ ruột, xem như bản thân vẫn là một cô nhi.
Một lúc lâu sau, tóc trước trán cô đều mướt mồ hôi.
Những điều không tốt, cảm xúc u ám tựa hồ đều theo mồ hôi bốc hơi mà biến mất. Sau khi kết thúc, Nguyễn Tố và huấn luyện viên ngồi ở khu nghỉ ngơi, huấn luyện viên hỏi: "Có phải tâm tình cô hôm nay không tốt lắm?"
Nguyễn Tố đang dùng khăn lông lau mồ hôi, sau khi ra mồ hồi, làn da cô càng trắng nõn thanh thuần.
Cô mỉm cười: "Mới đầu có một chút, có điều bây giờ nghĩ thông rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-103.html.]
Cô thích bản thân của hiện tại, đích xác, cô vẫn không có tiền, cũng không có bối cảnh. Nhưng bất luận thế nào, tương lai của cô là do cô nắm giữ trong tay mình.
Huấn luyện viên cười gật đầu: "Nghĩ thông rồi thì tốt, cô rất thông minh, nhìn sự việc cũng thấu triệt."
Sau khi Nguyễn Tố đánh quyền xong, tâm tình cũng tốt lên nhiều.
Lúc trước Mã Văn nói, hình như chưa từng thấy qua tâm tình cô không tốt. Nhưng mà, làm người, là một người có hỷ nộ ái ố, làm sao có thể không có lúc buồn bã được đây.
Trước đây, cô sẽ quét tước vệ sinh, giận lên đem nhà ở quét dọn sạch sạch sẽ sẽ, tức giận cũng biến mất.
Sau này, cô sẽ đến đánh quyền, càng cảm thấy sức lực của chính mình tăng lên, cô càng thỏa mãn.
Nguyễn Tố từ hội quán quyền anh đi ra, lấy điện thoại ra kéo số của ba Nguyễn vào danh sách đen. Lúc này cũng thần thanh khí sảng.
Cô lại lần nữa ngồi tàu điện ngầm trở về. Vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy Quý Minh Sùng bên cạnh cây đại thụ.
Anh ngồi trên xe lăn, mặc áo khoác màu đen cô mua trên mạng cho anh cách đây không lâu. Anh lại lần nữa đeo lên mắt kính.
Trong đầu vừa mới nảy lên ý nghĩ "sao anh lại ở đây", thân thể đã nhanh hơn ý thức một bước, cô chạy bước nhỏ đến trước mặt anh.
"Sao anh lại ở đây?" Nguyễn Tố hỏi anh.
Đôi tay anh đặt trên tay cầm của xe lăn, còn may anh ở giữa đêm đông giá lạnh mà trên mặt vẫn một vẻ dương dương tự đắc: "Gần đây đều đang đoạt công trạng, mấy ngày trước có người đi đường bị cướp túi xách."
Đây coi như là giải thích nguyên nhân anh xuất hiện ở nơi này.
Nguyễn Tố theo bản năng mà thò tay vào túi áo khoác, cười cười: "Điện thoại vẫn còn."
"Người cũng còn." Quý Minh Sùng cười nói.
Nguyễn Tố muốn đẩy xe lăn của Quý Minh Sùng, lại bị ngăn lại: "Em cứ đi bên cạnh anh đi."
"Ơ, được."
Hôm nay Nguyễn Tố cũng mặc áo khoác đen.
Hai người hướng đường về nhà mà đi, không biết Quý Minh Sùng nói gì, Nguyễn Tố bị chọc cười rồi, tiếng cười đều bị gió đông thổi đi rất xa rất xa.
Mùa đông có lẽ thật sự rất lạnh, nhưng mùa xuân nhất định sẽ đến.