Chỉ Muốn Bên Em - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-10-29 17:52:11
Lượt xem: 61
Tâm tình hai người đều không tồi, một đường nùng tình mật ý đi vào khách sạn.
Nào ngờ đợi một hồi lâu, cũng không chờ được khách đến. Khi Lâm Hướng Đông chuẩn bị gọi điện thoại hỏi liền nhận được cuộc gọi đến.
Nguyễn Mạn ngồi bên cạnh Lâm Hướng Đông giúp anh ta châm trà, nghe được nội dung nói chuyện của anh ta và đầu bên kia. Đợi anh ta cúp máy, cô ta mới nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, có phải người khách đó có việc không thể đến?"
Tâm tình tốt đẹp của Lâm Hướng Đông bị ảnh hưởng, anh ta nhéo nhéo mũi: "Thư ký của Tấn tổng nói anh ta có việc gấp, hẹn lại thời gian khác."
Không đợi Nguyễn Mạn nói gì, anh ta lại nhíu mày nói: "Có chút kỳ lạ."
"Hả? Kỳ lạ chỗ nào?"
"Anh và vị Tấn tổng này chưa chào hỏi qua, có điều ba anh mấy năm trước đến phía Nam gặp qua ông ta. Ba anh nói Tấn tổng là người vô cùng đúng giờ, vì vậy anh mới để em chuẩn bị nhanh chút, chính là không muốn đến trễ để lại ấn tượng không tốt cho ông ta."
Lâm Hướng Đông cũng nghĩ không thông vấn đề này. Lần này vị Tấn tổng đến đây là để bàn về hạng mục Danh Sơn, vừa hay ba và anh trai anh ta đều không ở đây, trách nhiệm hẹn Tấn tổng ăn cơm mới rơi xuống đầu anh ta.
Anh ta biết, ba anh ta có lòng muốn cho anh ta cơ hội để biểu hiện thật tốt, tốt nhất là có thể kéo quan hệ với vị Tấn tổng này.
Nhưng hiện tại là tình huống gì, Tấn tổng đúng giờ trong miệng ba anh ta làm sao lại lỡ hẹn? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Mạn lại gần, kéo cánh tay anh ta, âm thanh dịu dàng an ủi anh ta: "Lại không phải chúng ta đến trễ, có thể vị Tấn tổng kia có chuyện gấp rất quan trọng cũng không chừng. Thư ký của ông ta không phải đã nói với anh trong điện thoại là về sau lại hẹn sao? Cũng không phải là vấn đề của chúng ta, anh đừng nghĩ quá nhiều."
"Hy vọng như vậy đi." Lâm Hướng Đông nói: "Ba anh rất coi trọng lần hợp tác này với Tấn tổng."
"Ai nha, anh xem lông mày của anh đều nhíu lại một đoàn rồi. Khoảng thời gian này anh càng ngày càng bận, khẳng định cũng không ăn cơm đàng hoàng đi, vừa hay cũng đã gọi một bàn đồ ăn." Nguyễn Mạn cười xảo quyệt, cầm lấy ly đế cao cụng vào ly anh ta, phát ra âm thanh lanh lảnh: "Chúng ta xem đây là buổi hẹn hò khó có được, tận hưởng thế giới của hai người đi. Em không cho phép anh lại nghĩ đến chuyện công việc nữa."
Trên mặt Lâm Hướng Đông cuối cùng lộ ra ý cười, cũng cụng ly với cô ta: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-127.html.]
* * *
Khi Tấn Uyên đến bệnh viện, chỉ thấy một cô gái trẻ đang tán gẫu với mẹ ông trên băng ghế khu vực chờ, trong tiếng cười ngập tràn sự vui vẻ. Ông nghe thấy lúc này mới thở phào một hơi.
Bà Lưu nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên. Thấy người tới là con trai mình, thoáng thu liễm nụ cười trên mặt.
Không đợi Tấn Uyên mở miệng nói chuyện, bà Lưu đã nói: "Mẹ không có việc gì, bác sĩ nói mẹ vẫn khỏe, chỉ cần nằm nghỉ trên giường mấy ngày là đỡ."
Nguyễn Tố cảm thấy dáng vẻ này của bà Lưu, lời nói có chút quen tai, cẩn thận nghĩ nghĩ, vậy mà giống một khuôn đúc ra với Đậu Tương ở nhà.
Đậu Tương mỗi lần làm việc sai, có thể là sợ bị giáo huấn, có đôi lúc sẽ dùng chiêu đánh phủ đầu trước.
Bà Lưu có lẽ cũng sợ con trai bà nổi giận, vì vậy mới nói như thế?
Người ngoài như Nguyễn Tố có thể nhìn ra tâm tư của bà lão, người làm con trai như Tấn Uyên sao có thể không biết. Ngữ khí ông bất đắc dĩ nói: "Mẹ không quen thuộc nơi đây, mẹ muốn ra ngoài con không có ý kiến, nhưng sao lại không đưa tiểu Trương theo."
Bà Lưu nghểnh cổ nói: "Cái gì mà không quen thuộc nơi đây, mẹ sống ở đây những mấy năm!"
"Đó không phải là chuyện mấy chục năm trước sao, bây giờ thành phố đã thay đổi, mẹ vẫn còn nhớ đường trước đây sao?" Bên trên Tấn Uyên có một người mẹ như vậy, xảy ra chuyện này khó tránh khỏi lo sợ khẩn trương: "Khi mẹ ở nhà muốn đi đâu con có khi nào ngăn cản, lúc này đến địa phương xa lạ, còn không để tiểu Trương đi cùng mẹ, con thật là lo lắng."
Bà Lưu cũng nhận thức được sai lầm của mình, cuối cùng không nói gì nữa.
Qua một lúc, bà nhớ đến Nguyễn Tố bên cạnh, lại nói: "A Uyên, đây là Nguyễn Tố Nguyễn tiểu thư, là cô ấy và tài xế taxi đưa mẹ đến bệnh viện. Vừa nãy là cô ấy trả tiền thuốc men, con mau trả lại cho cô ấy."
Nguyễn Tố cười cười.
Cơ hồ lúc này Tấn Uyên mới chú ý đến cô.
Con gái ông hẳn là nhỏ hơn cô mấy tuổi.