Chỉ Muốn Bên Em - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-11-01 17:55:04
Lượt xem: 85
Giáo viên nhà trẻ thông báo sẽ tập trung tại công viên Trữ Thủy vào lúc tám giờ sáng ngày thứ sáu.
Hôm nay không có xe của trường tới đón. Bảy giờ sáng, mẹ Quý đã gọi Đậu Tương dậy. Nguyễn Tố đã đánh răng rửa mặt xong, đang chuẩn bị những thứ hôm nay cần mang theo, bình nước, hoa quả, rồi cả bánh mì,… Bình thường hoạt động của nhà trẻ chẳng khác gì bài kiểm tra thể lực phụ huynh, mấy thứ này cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Đến bảy rưỡi sáng, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố dẫn Đậu Tương đến công viên.
Trung tâm kiểm tra sức khỏe nơi Nguyễn Tố làm có quy định không cần đi làm cuối tuần, ngoài ra một tuần còn được nghỉ thêm một ngày, bình thường Nguyễn Tố sẽ chọn nghỉ vào thứ sáu.
Quý Minh Sùng hồi phục chức năng nhanh và hiệu quả hơn người khác nhiều, giờ anh đã có thể chống nạng để đi, nhưng chẳng hiểu sao anh rất ghét dùng nạng, cho nên hầu như lúc nào anh cũng ngồi xe lăn. Bác sĩ phụ trách phục hồi chức năng của anh – Bác sĩ Trần đã làm bài kiểm tra đánh giá, căn cứ vào tình hình trước mắt, nếu cứ tiếp tục như thế này, đến hè là anh không cần phải ngồi xe lăn nữa mà sẽ có thể tự đi lại, đương nhiên tạm thời tốc độ không thể nhanh như người bình thường được, có điều cũng chẳng sao, vẫn còn nhiều thời gian.
Sau khi tới công viên Trữ Thủy, giáo viên lớp Đậu Tương nhìn thấy Nguyễn Tố còn chào hỏi vô cùng nhiệt tình, khi cô ấy nhìn sang Quý Minh Sùng, rõ ràng rất kinh ngạc.
Cô ấy chưa từng gặp Quý Minh Sùng, chỉ biết trước đó Đậu Tương có một người chú là người sống thực vật, chẳng lẽ chính là người này?
Nguyễn Tố nhìn thấy sự nghi hoặc của cô giáo Bánh Quy, vội vàng giới thiệu: “Cô giáo, đây là chú của Quân Đình, Quý Minh Sùng, hôm nay anh ấy sẽ tham gia hoạt động cùng chúng tôi.”
Nói xong, cô nhìn sang Quý Minh Sùng, cong môi cười, “Anh cả, đây là cô giáo của Quân Đình, rất có trách nhiệm, bình thường cũng hay chăm sóc thằng bé.”
Cô giáo Bánh Quy ngây ngốc tại chỗ.
Trước kia thì biết Nguyễn Tố là thím của Đậu Tương, sau đó có một ngày Đậu Tương không gọi là thím nữa mà sửa lại thành cô…
Cho nên hai người này đã chuyển từ quan hệ vợ chồng dự bị thành quan hệ anh em?
Cô ấy biết người sống thực vật không thể đăng ký kết hôn, vậy điều gì đã khiến mối quan hệ của hai người thay đổi? Do Nguyễn Tố không muốn, hay chú của Đậu Tương không muốn?
Cô ấy rất thích Nguyễn Tố, cho nên trong tiềm thức, cô ấy cảm thấy Nguyễn Tố không muốn.
Nhưng vấn đề khác lại xảy ra, nếu Nguyễn Tố không muốn, sao ngày xưa lại đến nhà họ Quý?
Chẳng lẽ chú của Đậu Tương không muốn?
??
Cô ấy lại nhìn sang Quý Minh Sùng, ánh mắt vô cùng vi diệu: Người này bị sao vậy trời! Đúng là không có mắt nhìn…
“Xin chào.” Ánh mắt lập tức trở lại bình thường, cô giáo Bánh Quy nhanh chóng hoàn hồn, lịch sự chào Quý Minh Sùng.
Quý Minh Sùng nào phải người thường, anh đã cảm nhận được điều này từ khi cô giáo nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Khoảnh khắc ấy, anh thầm cảm thấy may mắn vì mình không nghe được tiếng lòng của người khác, nếu không chỉ e sẽ càng ồn ào hơn.
“Xin chào.” Quý Minh Sùng mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Tố khá quen với phụ huynh của bạn cùng lớp Đậu Tương. Khi bọn nhỏ tập trung lại, phụ huynh sẽ đứng ở bên cạnh, có người đang nói chuyện phiếm với nhau, có người thì chụp ảnh quay video.
“Tiểu Nguyễn, đây là ba Đậu Tương hả?” Một vị phụ huynh trong số họ lén hỏi Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố cười, “Không phải, đây là chú của Đậu Tương, là anh cả tôi.”
…..
Sau khi giới thiệu như thế vài lần, rốt cuộc Quý Minh Sùng cũng nhận ra có gì đó là lạ. Sau khi cô giáo gửi bản đồ giấu kho báu cho bọn họ xong, trên đường dẫn Đậu Tương đi tìm kho báu, anh không nhịn được nữa, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nguyễn Tố, tôi có thể đề nghị một chuyện được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-142.html.]
Nguyễn Tố đang nghiên cứu bản đồ kho báu, nghiêng đầu nhìn anh, “Đề nghị gì?”
“Sau này đừng gọi tôi là anh cả nữa được không?” Nói xong, Quý Minh Sùng sợ cô nghĩ mình xúc phạm cô nên bổ sung thêm một câu: “Được gọi như thế tôi thấy không được tự nhiên, em cứ gọi thẳng tên của tôi cũng được.”
“Dạ?” Nguyễn Tố không hiểu, “Tại sao?”
Quý Minh Sùng cũng không biết nên giải thích ra sao, nên nói như thế nào.
Anh nhất thời không nhịn được nên mới nói vậy, giờ thấy biểu cảm nghi hoặc của Nguyễn Tố, anh nghĩ nếu không đưa ra được một lý do hợp lý, có lẽ sẽ khiến cô buồn.
Nghĩ một lúc, anh đáp: “Em có thể gọi tôi là anh hai.”
Nguyễn Tố bừng tỉnh: “À à, chuyện này tôi không nghĩ tới, quả thật anh nên là anh hai, không phải anh cả.”
Nếu cô đã nhận mẹ Quý làm mẹ, thì anh cả của cô lẽ ra phải là cha của Đậu Tương, Quý Minh Sùng là anh hai mới đúng.
Trong lòng Quý Minh Sùng lại càng khó chịu hơn.
Đáng lẽ anh nên nghĩ ra một lý do hợp lý hơn trước khi đề nghị với Nguyễn Tố.
Anh hai… Thôi thì anh hai vậy!
“Thế anh cả của Tố Tố là ai ạ?” Đậu Tương vừa ăn bánh mì vừa sán lại gần hỏi.
Mùa xuân nhưng gió vẫn lớn, thổi trúng mái tóc xoăn của Đậu Tương khiến chúng rối hết lên.
“Ba cháu đó.” Nguyễn Tố khom lưng chỉnh lại tóc giúp thằng bé, dịu dàng trả lời.
“Vậy chú chính là anh hai của cô, nhưng lúc trước cháu từng nghe cô nghe điện thoại, cô cũng gọi anh cả mà…”
Quý Minh Sùng cũng nhìn sang cô.
Nguyễn Tố chợt thấy đau đầu: “Đó là anh ruột của cô.”
“Anh ruột của cô á? Thế ba cháu với chú là anh ruột của người khác ạ?”
Bị Đậu Tương hỏi thế, Nguyễn Tố không khỏi suy nghĩ.
Đúng vậy…
Tại sao cô lại nói Nguyễn Thụ Dương là anh ruột của mình nhỉ?
Có lẽ trong lòng cô, cô vô thức cho rằng Quý Minh Sùng khác Nguyễn Thụ Dương chăng? Chẳng lẽ cô cũng nghĩ quan hệ ruột thịt khác với không ruột thịt?
Hừm.
Cô nhìn Quý Minh Sùng, luôn cảm thấy dường như mình đã khiến anh tổn thương.
Rõ ràng anh luôn đối xử với cô rất tốt, giống như Nguyễn Thụ Dương vậy, sao cô lại đối xử phân biệt như thế! Như vậy không được!
“Xin lỗi cháu, cô sai rồi.” Nguyễn Tố xin lỗi rất chân thành, “Cô không nên nói như thế, cả ba và chú cháu đều là anh trai của cô, giống với anh ruột cô, không có gì khác nhau.”
Quý Minh Sùng: “…..”