Chỉ Muốn Bên Em - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:19:46
Lượt xem: 49
Nguyễn Tố ngồi trên xích đu trong sân, bây giờ cả mẹ Quý và Đậu Tương đều không có ở nhà, chắc có việc nên đã ra ngoài rồi.
Khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra. Sau khi xem video xong, Nguyễn Tố đã hiểu người kia muốn nói gì với mình, phản ứng đầu tiên của cô là có ai đó muốn gây chuyện.
Cô gửi cho người kia một dấu hỏi chấm.
Người kia nhắn lại: [Xem xong rồi?]
Nguyễn Tố: [Ừ, anh là ai?]
Người kia: [Điều đó không quan trọng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô.]
Nguyễn Tố: [.]
Nguyễn Tố không định nhắn lại nữa, có vẻ người này khá thần bí. Xem ra nếu cô có hỏi tiếp cũng chẳng thu được tin tức gì hữu ích.
Người kia: [Nếu cô cảm thấy điều này không quan trọng thì không cần phải quan tâm.]
Nguyễn Tố tắt di động, dù người này có ý tốt hay xấu, ít nhất cô đã biết rằng có ai đó đang theo dõi cô, hoặc theo dõi Chu Vũ Lam.
Cuộc sống xung quanh cô khá đơn giản, cô không phải người nổi tiếng. Dựa vào những gì Chu Vũ Lam nói, thêm cả lời của người kia, xem ra có khả năng cao là người đó đang theo dõi Chu Vũ Lam, mà cô chỉ vô tình lọt vào ống kính. Nhưng nếu chuyện này không liên quan đến cô thì người đó chẳng cần phải gửi video cho cô xem làm gì. Giờ là thời đại tin tức, người này có thể tìm thấy weibo của cô thì không có lý gì không tìm được weibo của Chu Vũ Lam.
Càng nghĩ Nguyễn Tố càng rối.
Cô là người tự mình biết mình, chuyện này xảy ra quá đột ngột. Cô không có chỗ dựa, vòng bạn bè cũng đơn giản, nếu bắt tay vào điều tra chắc chắn không tra được gì. Không thì đợi Quý Minh Sùng về cô sẽ nhờ anh điều tra chuyện này…
Nếu có người theo dõi cô thật thì cô vẫn nên để mọi người xung quanh biết chuyện, nếu không lỡ gặp nguy hiểm thì lại luống cuống.
Quý Minh Sùng vốn không định đi tìm Thịnh Viễn, đó chỉ là một cái cớ để anh xuống xe thôi. Song khi đứng ở bên đường được một lúc, cuối cùng anh vẫn gọi điện cho Thịnh Viễn.
Hôm nay Thịnh Viễn không cần trực, sau khi nhận được điện thoại của Quý Minh Sùng thì lái xe đến đón anh.
Thấy Quý Minh Sùng thành thạo đến mức không cần ai giúp đỡ vẫn có thể tự mình lên xe, Thịnh Viễn không khỏi khen ngợi: “Cậu hồi phục nhanh thật, xem ra chẳng bao lâu nữa là tự đi được rồi.”
Quý Minh Sùng nói: “Đã đi được rồi, có điều không thể đi được lâu, cũng không bước dài được, tớ ngại phiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./chi-muon-ben-em/chuong-149.html.]
Trước đó anh cảm thấy không đi lại bình thường được thì ngồi xe lăn cho tiện.
Nhưng giờ…
Nhớ đến chuyện vừa xảy ra trong thang máy.
Anh giơ tay bóp sống mũi, giọng điệu có phần ảo não: “Quả nhiên sợ cái gì cái đó sẽ tự tìm đến.”
Thịnh Viễn cười, “Giờ cậu làm ăn thuận lợi, còn phiền lòng chuyện gì nữa?”
Thịnh Viễn nói không sai, sự nghiệp của Quý Minh Sùng đã đi đúng quỹ đạo, chỉ một dự án núi Dương Danh hợp tác với Tấn Uyên đã đủ khiến anh lưu lại dấu ấn trên giới thương trường.
“Cậu không hiểu đâu.” Quý Minh Sùng vẫn bóp sống mũi, như thể làm vậy thì cảm xúc nọ sẽ giảm bớt đi vậy.
Thịnh Viễn không muốn hỏi nhiều, anh đi làm cả ngày nay, giờ não bị tê liệt, không có sức để tâm sự.
Anh mở nhạc lên, thuận miệng nói: “Nguyễn Tố đúng là kho báu, mấy bài hát cô ấy chia sẻ với tớ toàn là bài tớ thích, cậu nói xem sao gu của tớ với cô ấy lại hợp nhau thế nhỉ?”
Quý Minh Sùng thoáng ngây ra.
Anh tháo kính xuống, nhẹ nhàng lau mắt kính rồi giả vờ lơ đãng hỏi: “Ồ? Hai người thân nhau thế à?”
“Người có cùng sở thích tất nhiên là thân rồi.” Thịnh Viễn nói, “Bọn tớ cùng thích một ca sĩ, thỉnh thoảng sẽ chia sẻ bài hát cho nhau.”
Quý Minh Sùng ừ một tiếng, trong xe yên tĩnh lại. Thịnh Viễn vừa lái xe vừa ngâm nga theo bài hát, trông rõ là vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với Quý Minh Sùng ngồi trên ghế phó lái.
Anh thừa nhận, chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn vượt qua dự đoán của mình.
Từ chuyện váy cưới đến chuyện trong thang máy đều không nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Trong thâm tâm, Quý Minh Sùng không thể coi Nguyễn Tố là em gái ruột của mình, nhưng anh nghĩ mình sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ trở thành chỗ dựa của cô. Nhưng đối xử với thân phận gì, nói thật bản thân anh cũng không rõ. Anh cảm thấy không nên là “vợ”, vì như thế thật sự không công bằng với cô, nhưng khi đó anh cũng không rõ mình bị làm sao lại nói sẽ xem cô như em gái. Chưa đợi Quý Minh Sùng suy nghĩ kỹ lại vấn đề này, mẹ anh đã lập tức hành động khiến anh trở tay không kịp, trực tiếp tổ chức tiệc nhận thân, xưa có thêm một người vợ, giờ anh lại có thêm một người em gái.
Sau này anh nghĩ rằng, em gái thì em gái vậy, ai bảo anh đã nói như thế, trở thành người thân cũng tốt, anh có thể chăm sóc cô một cách danh ngôn chính thuận.
Rồi sau đó…
Chuyện ngày hôm nay khiến anh không khỏi tự hỏi: Nếu là em gái, khi cô bất cẩn ngồi lên đùi anh, lẽ ra cảm giác của anh phải giống như khi Đậu Tương ngồi trên đùi mình chứ nhỉ?